Năm
Trầm ngâm một lúc, cuối cùng Hạc Hiên cũng chịu rời chỗ. Chàng vẫy Thanh Ca, bảo nàng đi theo mình. Chàng chậm rãi bước đến sau giường, kéo tấm màn sang một bên. Bộ giáp hoàng gia, nó đã nằm ở đó kể từ khi vị Hoàng đế thứ chín của nhà Yên đánh đuổi giặc Giang xâm lăng. Trải qua gần một trăm năm, bộ giáp vẫn còn vẹn nguyên như thuở ban đầu, và chí khí anh hùng của các tiên hoàng vẫn còn sục sôi trong từng miếng vảy giáp.
- Đây là bộ giáp hoàng gia. - Chàng nói, đủ cho nàng ở phía sau nghe thấy - Bộ y phục bảo hộ bên trong được làm bằng vải lanh mỏng, thấm mồ hôi tốt. Lớp áo giáp bên ngoài được rèn từ rất nhiều miếng sắt nguyên chất, xếp chồng lên nhau. Tiên hoàng thứ chín còn đặc biệt thiết kế lại phần tay áo. Ở dưới thì bó sát cổ tay, dễ dàng cử động, ở trên có đầu rồng mạ vàng, như để khẳng định vị thế của quân vương một nước. Nàng thấy sao?
Chàng đứng sang một bên, nhường chỗ cho nàng. Nàng khệ nệ bước lên bục, tay viền theo từng đường nét cứng cỏi trên áo. Bộ giáp như nguyên khí của giang sơn. Nó trường tồn theo thời gian, chứng kiến biết bao thăng trầm trong lịch sử, vẫn giữ nguyên khí chất oai phong lẫm liệt của các bậc anh hùng. Hơn một trăm năm kể từ sau chiến thắng của tiên hoàng, giặc Giang lại một lần nữa rắp tâm xâm lược nhà Yên, quyết trả mối thù dai dẳng suốt nhiều thế kỉ giữa hai triều. Bộ giáp một lần nữa phải được gỡ xuống, cùng với đương kim Hoàng đế xông pha chiến trường. Đó là nhiệm vụ của nó.
- Trước giờ, ta chưa từng và cũng không mong nhìn chàng mặc giáp ra sa trường. - Nàng nói, vẻ mặt trầm tư.
- Đã là điều tất yếu rồi. - Chàng đáp, nhẹ nhàng vuốt má nàng.
- Bao giờ chàng đi?
- Mai ta sẽ khởi hành.
- Tối nay để ta ở lại Kính Long điện nhé. Sáng mai dậy sớm ta sẽ giúp chàng sửa soạn. - Nàng gượng cười, áp tay lên tay chàng.
Cẩm và Tú vừa quay lại, nàng đã cho chuẩn bị biết bao nhiêu thứ. Nào là lương khô để chàng ăn đường, y phục để chàng mặc hàng ngày, còn có một vài thang thuốc bổ gói trong bọc giấy. Nàng chống nạnh nhìn từng bọc quần áo, thức ăn xếp chồng lên nhau chật kín điện, mặt tỏ vẻ chưa hài lòng.
- Vẫn còn chưa đủ. Hai em soạn xong thuốc bổ thì qua đây giúp ta nhé.
Nàng Cẩm và nàng Tú nghe xong chỉ biết khóc thầm, vì số đồ nàng chuẩn bị không chỉ cho một mình Hoàng đế, mà còn đủ cho cả một binh đoàn trong vài tháng tới. Đến lúc cả ba đóng đồ xong thì chàng cũng từ đại điện trở về.
- Cái gì thế này? - Chàng tròn mắt, choáng ngợp trước hàng trăm các bọc lớn nhỏ nằm ngổn ngang trên nền nhà.
- Dạ nương nương sợ bệ hạ ngoài biên cương thiếu thốn nên cho chúng nô tì chuẩn bị ạ.
Chàng đỡ trán, cười khổ:
- Ta có phải là thiếu đồ ăn, thức uống đâu mà nàng lo?
- Chàng ở kinh thành thì ta chẳng nói làm gì. Hành quân ra biên cương đường xa trắc trở, rất cần lương khô, nước uống, y phục, thuốc bổ. Chàng mệt có thể lấy chăn gối ra nghỉ tạm, không lo không có chỗ ngủ. Ta còn chuẩn bị rất nhiều cái mão dự phòng cho chàng, ngộ nhỡ cái chàng đang đeo nứt ra thì còn có cái khác thay thế. Còn...
- Hoàng hậu của ta ơi! - Chàng kêu lên, hai tay đặt lên vai nàng - Nàng lại lo nghĩ nhiều rồi. Đến cả Cẩm và Tú còn phải than thở kia kìa. Nghe ta, vào bàn dùng bữa tối rồi nghỉ sớm. Còn lại để cho Cẩm và Tú lo đi.
- Nhưng... - Nàng nói, giọng vẫn còn ấm ức.
- Ta tự lo được mà. Người ta ra chiến trường cực khổ đủ đường, ta suиɠ sướиɠ còn không hết, có gì mà nàng phải suy nghĩ?
- Thật không? - Nàng hỏi, ngây ngô như một đứa trẻ.
- Thật mà. Giờ thì ăn thôi, ta đói rồi.
Chàng để nàng ngồi xuống ghế, còn mình ngồi sang phía đối diện. Thực đơn hôm nay có món xúp gà, canh khổ qua và món thịt hầm. Nàng không ăn được món thứ ba nên đã cho nàng Cẩm mang đi.
- Kì lạ, ta nhớ mình có dặn không được nấu món hầm rồi mà nhỉ? - Chàng lẩm bẩm, vô tình để nàng nghe thấy.
- Ơ, chàng cũng biết ta không ăn món hầm ư?
Chàng nhún vai thản nhiên:
- Đương nhiên. Ta còn biết nàng đang cho người đi tìm Khải Trạch và nửa miếng ngọc bội còn lại. - Chàng lấy từ trong túi áo ra một vật gì đó bằng vàng, đặt vào tay nàng - Nàng cầm lệnh bài của ta thì có thể dùng thị vệ trong cung để điều tra.
- Vậy chàng phải làm sao? - Nàng sững người, vội rụt tay về. Chàng dịu dàng bắt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, đáp:
- Không sao. Nàng cứ cầm đi. Sau này cần dược liệu cũng cứ cho người đi lấy, được không?
Nàng miễn cưỡng cầm lấy, rụt rè:
- Được.
Chàng hài lòng, bắt đầu dùng bữa. Ăn xong chàng lên giường nghỉ sớm, còn nàng cứ trằn trọc mãi không ngủ được. Đợt này chàng đi nguy hiểm trập trùng, vắng nàng rồi chẳng biết có ai sắc thuốc cho chàng không? Chàng lại không muốn làm phiền ai, có đau cũng chẳng kêu ca nửa lời. Nàng chỉ sợ chàng chưa kịp toàn thắng trở về đã bị kịch độc đánh gục. Không thể thế được. Phu quân nàng phải thật khỏe mạnh để đón các con chào đời.
Liều thuốc lần trước, nàng mới điều chế được phân nửa. Nàng ghi tất cả phương pháp chế tác sau cuốn "Lương y như từ mẫu". Nhớ không nhầm thì nó vẫn còn nằm ở Thanh Uyển cung. Nếu mai dược liệu về tới, có lẽ nàng sẽ viết nốt nửa phương thuốc còn lại.
Nghĩ vậy, nàng mới yên tâm chợp mắt. Đến khi nàng tỉnh dậy, chàng đã chuẩn bị xong hết thảy. Nàng chỉ việc khoác tấm áo giáp lên trên người cho chàng, cài dây áo rồi tiễn chàng ra đến cửa cung. Chàng để các vị quần thần đi trước, còn mình thì dắt ngựa, từ tốn tản bộ cùng nàng. Trước khi đi, chàng không quên ôm tạm biệt nàng lần cuối, một vài miếng vảy giáp cọ vào làm tấm áo sứt chỉ.
- Nàng ở nhà giữ gìn sức khỏe.
- Mong chàng có thể sớm trở về để cùng ta đón các con chào đời.
Nàng áp tay lên má chàng, bàn tay nàng lạnh toát. Chàng đón lấy, khẽ đặt lên những đầu ngón tay nàng một nụ hôn nhẹ ấm áp. Nàng khẽ cười, chớp mắt ngỏ ý muốn chàng đi mau kẻo muộn. Rời tay nàng là chàng leo lên ngựa, phi lên đầu đoàn. Đoàn người khởi hành cũng là lúc cánh cổng khép lại, cô lập nàng cùng với nỗi nhớ mong mòn mỏi. Bao giờ mới là ngày khải hoàn?