Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo

chương 103: tần mộc thấy nguy cơ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tươi cười trên mặt Tiêu Dật không thay đổi, răng nghiến vang kẽo kẹt kẽo kẹt, nửa ngày mới bật ra một câu:“Được!” Tần Mộc đứng ở bên người nó lại nghe ra trong từ này ẩn giấu sát khí!

Bạch Ức Hàn cong khóe miệng lộ ra một nụ cười làm cho vô số người thét chói tai, sau đó khom eo, hình như đang chờ Tiêu Dật đi hôn hắn. Tiêu Dật lại âm thầm mài răng một lát, lúc này mới nhanh chóng chạm lên mặt Bạch Ức Hàn một chút, thật ra trong lòng nó muốn cắn mạnh một cái! Ông chú già đáng khinh không có ai muốn!

Hiện trường vang lên một trận thét chói tai không cao lắm, cho dù thân là ngôi sao, cũng vẫn là có quyền lợi hủ! Dương Băng cũng hét một tiếng nhỏ, khoa trương nói:“Bạch đại thần, anh làm như vậy, không sợ Mộc Mộc tiểu trung khuyển ghen sao?”

Không đợi Bạch Ức Hàn mở miệng, Tần Mộc đứng một bên lại nói trước:“Trong lòng em biết tiểu Dật tốt với em nhất là đủ rồi!”

Trước TV, Tiêu Thần tức giận:“Điêu dân Tần Mộc kia rõ ràng đang nói bậy! Tiểu chủ tử rõ ràng thân cận với ta nhất!” Từ Văn Khiêm ngồi ở bên cạnh hắn nghe được nhướng mày, thầm nghĩ trừng mắt cho tên nhóc đứng cạnh Tần Mộc trong tv biến mất!

Khi nói chuyện, trong tv Bạch Ức Hàn đã bắt đầu trao giải cho Tần Mộc.

Hai người một tay ôm một phượng hoàng nhỏ, Dương Băng cười hỏi:“Theo quy củ, sau khi nhận giải đều phải nói vài câu, hai em ai đến trước?”

Tần Mộc cùng Tiêu Dật liếc mắt nhìn nhau, sau đó Tiêu Dật bước một bước nhỏ lên phía trước, nâng phượng hoàng nhỏ trong tay lên một ít:“Món quà này con rất thích, cám ơn mọi người! Cám ơn, ba nuôi!”

Đây là lần đầu tiên Tiêu Dật gọi hắn là ba, từ lúc quyết định nhận nó làm con nuôi, Tần Thái Nhiên cũng đã nghĩ rằng sẽ không được nghe nó gọi ba, dù vậy, hắn vẫn đối đãi với Tiêu Dật thật lòng như cũ, chỉ là hắn không nghĩ tới, Tiêu Dật sẽ gọi hắn một tiếng ba nuôi, Tần Thái Nhiên đột nhiên cảm thấy cái mũi có chút chua xót, hắn nâng tay lên xoa xoa chóp mũi, tươi cười trên mặt không kiềm được mở rộng.

Trong tổ trạch Tần gia, Tần lão gia nhịn không được gõ gậy, hầm hừ nói:“Nó đã gọi Thái Nhiên là ba, sao không nói cám ơn ông nội! Tôi cũng ra sức! Cũng không tin nhóc con không biết!”

Tiêu Dật nói xong, quay lại liếc nhìn Tần Mộc một cái, Tần Mộc lập tức hiểu ý, cũng tiến lên một bước:“Có thể đứng ở đây cùng nhau nhận giải, em cùng tiểu Dật cảm thấy đặc biệt vinh hạnh, cám ơn mọi người đã yêu thích em cùng tiểu Dật, chúng em sẽ tiếp tục cố gắng, ra sức diễn càng nhiều phim báo đáp mọi người! Cuối cùng, cám ơn đã bình chọn cho chúng em, còn phải cám ơn hội đồng bình chọn! Em yêu mọi người nhất!” Nói xong, lại hôn gió một cái. Hiện trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, thỉnh thoảng có tiếng cười.

Bạch Ức Hàn nhướng mi:“Xem ra ai không bình chọn cho các em, thì các em sẽ không để ý.”

Tần Mộc cười nhìn Bạch Ức Hàn:“Mới sẽ không! Lần sau bọn họ bình chọn cho chúng em, em sẽ hôn gió với bọn họ!” Lời nói tự tin nhưng cũng không có làm cho người ta cảm thấy đáng ghét, ngược lại cảm thấy thực đáng yêu. Không có vì nhận được giải Kim Phượng adward mà dương dương tự đắc, biểu hiện của Tiêu Dật cùng Tần Mộc ở trên sân khấu hoàn toàn là dáng vẻ bình thường, điều này làm cho khán giả yêu thích bọn họ càng nhiều thêm một phần.

Bạch Ức Hàn nhìn về phía Tần Thái Nhiên dưới sân khấu, lại nhìn về phía Tiêu Dật:“Em vừa mới nói cám ơn ba nuôi, là cám ơn ai?” Tần Thái Nhiên lập tức có cảm giác bất đắc dĩ, Bạch Ức Hàn thật sự là, cũng không sợ chọc Tiêu Dật tức giận.

Làm cho Tần Thái Nhiên không ngờ là, Tiêu Dật cũng không có tức giận, mà là cười trả lời:“Tần Thái Nhiên là ba nuôi của em.”

Lần này gần như ngoài dự đoán của mọi người, mọi người chỉ biết là Tiêu Dật cùng Tần Mộc đều gọi Tần Thái Nhiên là tiểu thúc, lại không nghĩ rằng Tiêu Dật lại là con nuôi của Tần Thái Nhiên! Khó trách Tần Thái Nhiên đối với nó tốt như vậy, dốc hết tâm sức vì nó, thậm chí còn đối tốt hơn Tần Mộc!

Bạch Ức Hàn cong cong khóe miệng, đáy mắt hiện lên một chút dịu dàng, mọi thứ Tần Thái Nhiên làm hắn đều nhìn thấy, nay nhìn thấy Tiêu Dật hình như cũng không thờ ơ, vậy là đủ rồi.

Nói xong mấy lời này, ba người đã đi xuống sân khấu, phóng khoáng để lại phía sau một loạt tiếng than thở.

Lúc trở lại chỗ ngồi, Tiêu Dật ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn không chớp mắt đi ngang qua Tần Thái Nhiên, Tần Thái Nhiên mỉm cười nhìn hắn, lỗ tai đứa nhỏ đều đỏ, còn đang ngượng ngùng, lập tức duỗi cánh tay dày ra, ôm Tiêu Dật vào trong lòng, hôn lên mặt nó một cái. Lần này, cả khuôn Tiêu Dật đều đỏ, đơn giản đem đầu chôn trong ngực Tần Thái Nhiên, không chịu đi ra, Tần Thái Nhiên cũng không để ý, cứ như vậy ôm nó.

Bạch Ức Hàn theo ở phía sau, thình lình mở miệng:“Chậc, gọi ba nuôi liền bắt đầu làm nũng.” Vừa nói xong, chỉ thấy đứa nhỏ chui ra khỏi lòng Tần Thái Nhiên, sau đó bị nó hung hăng trừng mắt liếc mắt nhìn một cái, sau đó hầm hừ về chỗ ngồi của mình. Bạch Ức Hàn lại bổ sung một câu:“Muốn người ta giúp đỡ liền gọi anh anh, lúc này lại nghiêm mặt.” Tần Thái Nhiên đè tay hắn lại, thấp giọng gọi một câu:“Tiểu Bạch.”

Tần Mộc giơ tay cầm tay Tiêu Dật, tiến đến bên tai nó nhỏ giọng dỗ dành trước:“Tiểu Dật, đừng tranh cãi với anh Bạch nữa.”

Tiêu Dật hừ một tiếng:“Ta mới không tranh cãi với lão nam nhân đó!”

Bạch Ức Hàn dựng mày, lão nam nhân? Tươi cười của Tần Thái Nhiên lập tức có chút bất đắc dĩ cùng cưng chiều, sao Tiêu Dật cùng Bạch Ức Hàn gặp mặt sẽ cãi nhau vậy.

Chờ lễ trao giải kết thúc đã muốn khuya, Tiêu Dật cùng Tần Mộc lên xe không bao lâu liền ngủ, Mộ Dung Phong cầm lấy chăn phủ lên người bọn nhỏ, nay là cuối mùa thu, thời tiết có chút lạnh, đừng bị cảm mới tốt. Lúc về nhà, Tần Thái Nhiên đã ôm lấy Tiêu Dật cùng chăn trước Mộ Dung Phong, ôm vào trong nhà, trong phòng khách, Tần lão gia còn cố chấp chờ ở sô pha, lại chỉ chờ được hai heo nhỏ ngủ say. Tần lão gia rất không cam lòng! Hầm hừ sáp qua, nhéo khuôn mặt nhỏ của Tiêu Dật vài cái, nhìn thấy Tiêu Dật cau mày sắp tỉnh lại, lúc này mới thu tay.

Nhìn thấy dáng vẻ trẻ con của Tần lão gia, Tần Thái Nhiên đột nhiên cảm thấy tâm trạng rất tốt, lập tức ôm Tiêu Dật lên lầu, trong tổ trạch dùng điều hòa trung tâm, độ ấm trong phòng ngủ rất thích hợp, vài người cẩn thận giúp Tần Mộc cùng Tiêu Dật cởi quần áo, lại dùng khăn mặt nóng lau mặt cùng tay chân, lúc này mới nhét vào trong ổ chăn, đắp chăn. Trong lúc ngủ mơ Tần Mộc chép chép miệng, nghiêng người, thành thạo ôm lấy Tiêu Dật, nhóm người lớn ở một bên nhìn đồng loạt không nói gì.

Sáng sớm hôm sau, Mộ Dung Phong liền đưa Tần Mộc cùng Tiêu Dật đi học, nay bọn nhỏ đã lên năm ba, tuy rằng Tần gia đã sắp xếp trường cao trung cho bọn nhỏ, nhưng mà cũng không thể nói với hai đứa nhỏ, cần phải thi thì phải để cho bọn nhỏ tự mình đi thi. Hơn nữa, Tiêu Dật cùng Tần Mộc cũng rất xem trọng thành tích của mình.

Lúc đến trường học, vừa lúc kịp học tiết , Tần Mộc cùng Tiêu Dật cũng chưa kịp quay về phòng ngủ lấy sách giáo khoa, liền trực tiếp tay không đi học, dù sao một bàn có hai người, có thể cùng xem.

Hai năm nay, tình bạn của Tần Mộc cùng Tề Bân sâu nặng không ít, lúc này, bọn họ cùng xem sách, âm thầm chuyền tờ giấy nhỏ nhi.

Tề Bân: Tiêu Dật thật là con nuôi của tiểu thúc cậu?

Tần Mộc: Đương nhiên.

Tề Bân: Vậy nhà của nó đâu?

Tần Mộc: Nhà của tôi chính là nhà em ấy!

Một lát sau, Tần Mộc lại viết một câu: Cả đời vẫn vậy!

Tề bân nhìn tờ giấy, đột nhiên cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng, nhưng là nghĩ nghĩ, Tiêu Dật là con nuôi của tiểu thúc Tần Mộc, vậy chính là anh em họ của Tần Mộc, vậy bọn họ chính là người một nhà, người một nhà đương nhiên cùng một cái nhà! Vì thế, Tề Bân hiểu rõ, thì ra là thế!

Đến thời gian nghỉ ngơi giữa giờ, Hứa Phúc Khang cố ý chạy tới chúc mừng bọn họ nhận giải, Tần Mộc cùng Tiêu Dật đang nói chuyện với hắn, Tiêu Thần theo thường lệ đứng ở bên cạnh Tiêu Dật, bên cạnh, chính là khuôn mặt lạnh lẽo của Từ Văn Khiêm.

Lúc này, Cầu Phi Phi lại cầm một bó hoa lớn đi từ xa tới, đối với của nàng này một hàng vì, toàn bộ trường sơ trung Đế Đan đều đã rất bình tĩnh, mặc cho ai nhìn thấy chuyện này hai năm, cũng đều có thể làm như không thấy. Tần Mộc nhìn thấy Cầu Phi Phi đến gần, đang định kết liễu hoa cùng thư tình của cô, sau đó tống cổ cô đi nhanh một chút, tránh cho Tiêu Dật không vui. Ai ngờ lần này Cầu Phi Phi không có nhìn hắn.

Cầu Phi Phi đưa bó hoa trong tay tới trước mặt Tiêu Dật, trên mặt cười sáng lạn:“Tiêu Dật, đây là tặng cho cậu, bắt đầu từ tối hôm qua, tôi quyết định thích cậu!”

Sự thay đổi này, làm cho cả hành lang vốn đang vui đùa ầm ĩ lập tức yên tĩnh lại, Tề Bân ôm cổ bạn cùng phòng bu lại.

Cầu Phi Phi cùng mẹ cùng nhau xem lễ trao giải tối hôm qua, cô đột nhiên cảm thấy Tiêu Dật đáng tin cậy hơn Tần Mộc, tuy rằng nhìn có vẻ yếu ớt hơn một chút, nhưng mà rất thành thật, hắn đọc diễn văn ngắn gọn như vậy, chân thành như vậy, không giống Tần Mộc, miệng lưỡi rất trơn tru! Một chút cũng không khiêm tốn! Vì thế, bạch mã vương tử trong lòng cô từ Tần Mộc lập tức biến thành Tiêu Dật, một khi xác định tâm ý, Cầu Phi Phi lập tức quay về phòng nhỏ của mình, bắt đầu viết thư tình, lúc viết, còn có vài giây cảm thấy may mắn vì hai năm nay Tần Mộc vẫn không có nhận lời theo đuổi của mình, bằng không thật là có chút phiền phức. Suốt đêm viết thư tình, Cầu Phi Phi quyết định ngày hôm sau sẽ đưa đi! Cho nên mới có một màn trước mặt này.

Tần Mộc vô thức chắn trước người Tiêu Dật, trong lòng dâng lên một cảm giác uy hiếp mãnh liệt, hai năm này, giá thị trường của Tần Mộc là nước lên thì thuyền lên, hai ba ngày lại nhận được thư tình, mà Tiêu Dật lại một lần cũng không có, hiện tượng này làm cho Tần Mộc dần dần thả lỏng cảnh giác, nhưng mà bây giờ, thế mà có người thổ lộ với Tiêu Dật trước mặt mọi người, hắn thực sợ Tiêu Dật sẽ đồng ý! Tuy rằng hắn biết chuyện này không có khả năng, nhưng vẫn nhịn không được lo lắng!

Hiển nhiên, dưới tình hình này, Tiêu Thần tuyệt đối đứng cùng phe với Tần Mộc, lập tức bước tới:“Cầu Phi Phi, cậu đừng tam tâm nhị ý, tiểu thiếu gia là sẽ không chấp nhận cậu, cậu sớm buông tha đi.” Hai năm nay, dưới sự “dạy” của Từ Văn Khiêm, cuối cùng Tiêu Thần đã tìm từ tương đối ôn hòa hơn rất nhiều, nếu đổi thành lúc trước, hắn tuyệt đối sẽ không nói “tam tâm nhị ý”, mà là không chút do dự nói Cầu Phi Phi “Lẳng lơ ong bướm”!

Tần Mộc lập tức gật gật đầu, trong lòng nói lúc này quả nhiên Tiêu Thần làm rất tốt! Không hổ là cận thần của Tiêu Dật!

Dù rất nhiều người có chút sợ hãi với Tiêu Thần, nhưng tuyệt đối không bao gồm Cầu Phi Phi, cô nâng cằm:“Người tôi muốn theo đuổi là Tiêu Dật, cũng không phải cậu, ngươi nói nói cái gì! Ngay cả nhân quyền cũng đều không hiểu sao?”

Đôi mắt Tiêu Thần lạnh lẽo, đang muốn nói nữa, lại bị Tiêu Dật đè lại, sau đó, ở trong ánh mắt căng thẳng của Tần Mộc, không nhanh không chậm giơ tay cầm hoa trong tay Cầu Phi Phi, cùng với thư tình:“Cám ơn cậu tặng hoa cùng thư tình cho tôi, nhưng mà tôi tạm thời không tính tìm bạn gái.”

Cầu Phi Phi tự động không nhìn nửa câu sau:“Vậy chờ cậu tính tìm bạn gái, cần suy nghĩ đến tôi đầu tiên!”

Tần Mộc lầm bầm trong lòng: Cả đời Tiểu Dật cũng sẽ không “Tính” tìm bạn gái! Cậu sớm chết phầm tâm này đi!

“Được.”

Tiêu Dật đồng ý rồi, Tần Mộc tiểu trung khuyển đau buồn phẫn nộ, Tiêu Thần nhíu mi, Tề Bân sung sướng khi người gặp họa nở nụ cười, mọi chuyện thay đổi!

————–

Chúc mọi người năm mới vui vẻ. Yêu. ^^

Truyện Chữ Hay