Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo

chương 102: hai năm sau comeback [ tam ]

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trên sân khấu, lại thêm một người nhận được giải, người nhận giải đang đang cầm cúp phát biểu lời cảm ơn nghìn bài như một. Dưới đài, Tần Mộc kề bên Tiêu Dật, nghiêng đầu ghé vào tai nó nhỏ giọng nói thầm, đơn giản là nói về những chuyện bát quái thú vị không biết nghe được từ nơi nào.

Mộ Dung Phong hơi hơi nghiêng đầu, nhìn hai đứa nhỏ vẻ mặt trang trọng nghiêm túc nói thì thầm, về phần nội dung thầm thì, mặc dù Mộ Dung Phong nghe không được rõ ràng, chỉ là nhìn vào hai đôi mắt to linh động tỏa ánh sáng khác thường, thì biết chắc chắn không phải đang nói chuyện tốt gì, không khỏi âm thầm thở dài, bây giờ hai tiểu ác ma này đã thật sự trưởng thành thành đại ác ma, chỉ là phần nội liễm đã được nhóm người lớn Tần gia truyền lại!

Tiêu Dật nghe được Tần Mộc nói người nhận giải thưởng lần đóng phim không cẩn thận rơi vào trong nước kết quả là xuyên thấu trước mặt mọi người, lập tức liếc nhìn Tần Mộc:“Ngươi cũng thấy?”

Tần Mộc không chút do dự lắc đầu:“Không, anh nghe người khác nói.”

Tiêu Dật thản nhiên nói:“Loại chuyện này không cần nhiều lời.”

“Đương nhiên, anh chỉ nói với em!” Câu nói đầu tiên đã dỗ dành được thái tử điện hạ đang có khuynh hướng xù lông. Nhìn Tiêu Dật hơi hơi nhếch khóe miệng, Tần Mộc cười giống như hồ ly, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Lúc hai người nói chuyện, màn hình lớn trên sân khấu bắt đầu phát về những người được đề cử trong phim điện ảnh, Tiêu Dật chỉ liếc mắt nhìn một cái liền quay đầu:“Tiểu Mộc, đây là diễn viên phụ xuất sắc nhất.”

Tần Mộc gật đầu, còn nghiêm túc nói:“Ừ, anh sắp lên nhận giải, tiểu Dật, đợi lát nữa em cùng anh cùng nhau đi lên đi.”

Khóe miệng Tiêu Dật lại cong cong, miệng lại nói:“Còn chưa chắc người nhận giải là ngươi đâu.”

Thật ra, kết quả bình chọn của Kim Phượng adward này, hội đồng bầu chọn đã gửi thư thông báo trước một ngày, bởi vì Tần Mộc cùng Tiêu Dật còn chưa trưởng thành, cho nên thư này đã được Tần Thái Nhiên nhận, về phần vì sao không có nói cho hai đứa nhỏ, cũng không biết Tần tiểu thúc nghĩ như thế nào.

Sau khi trên màn hình lớn lần lượt giới thiệu những người được đề cử xong, MC Dương Băng một mình lên sân khấu, việc đầu tiên cô làm chính là thở dài, giọng nói có chút u oán:“Thân là một mỹ nữ, thế mà lại một mình đứng ở chỗ này, thật sự là một chuyện làm cho người ta rất đau lòng.” Nghe được tiếng cười khẽ dưới sân khấu, cô liền đổi đề tài:“Nhưng mà, chuyện này cũng là tình hữu khả nguyên (về tình có thể tha thứ), dù sao người này đã nhận giải nhưng cũng không có lên sân khấu nhận, lại gởi thư yêu cầu không được công bố tên mình ra ngoài.”

Những lời này của Dương Băng lập tức gợi lên hồi ức của mọi người, quả thật, lễ trao giải hai năm trước, lúc trao giải, người lên sân khấu là một trong những người sáng lập ra giải Kim Phượng adward, hắn rất tiếc nói với mọi người người nhận giải hy vọng có thể tạm thời không công bố tên của mình. Việc này chấn động toàn bộ giới giải trí, dù sao Kim Phượng adward là giải mà mỗi ngôi sao đều tha thiết ước mơ, đó là sự khẳng định với thực lực của nhân khí của mình, sao có người nhận giải mà không muốn công khai tên của mình ra ngoài chứ? Sau, đối với sự bám riết không tha vây đuổi chặn đường của các phóng viên, người sáng lập này cuối cùng cũng ám chỉ với mọi người: quy tắc khi trao giải Kim Phượng adward, là người nhận được giải lần trước sẽ đến trao giải, nói cách khác, lúc này tuy rằng hắn không muốn lộ diện, nhưng mà, hai năm sau, hắn nhất định phải trồi lên mặt nước, cho dù là bệnh nặng, cũng phải ở trước mặt mọi người nhờ một người trao giải thay hắn mới được.

Mà ngày hôm nay hai năm sau, lúc nghe được lời của Dương Băng nói, mọi người lại sôi trào, lòng hiếu kì muốn biết người nhận giải lần trước rốt cuộc là ai còn nhiều hơn so với người nhận giải lần này.

Hiển nhiên Dương Băng cũng có thể hiểu được tâm trạng của mọi người, cô cũng không có để cho mọi người chờ đợi lâu lắm, cô mở phong thư màu vàng trong tay ra:“Người nhận giải lần trước, chính là, diễn vai tiểu trong ‘Nhân bản người’, Tiêu Dật!”

Tiêu Dật ngây ngẩn cả người, tiếng vỗ tay như nước thủy triều ở hiện trường bao phủ lấy nó, nó ngơ ngác quay đầu, nhìn về phía Tần Thái Nhiên vẫn im lặng ngồi ở bên cạnh nó. Tần Thái Nhiên sờ sờ tóc Tiêu Dật, mỉm cười nói:“Đây là quà sinh nhật mười tuổi tặng cho con, thích không?”

Đôi mắt to đen như mực yên lặng nhìn Tần Thái Nhiên, Tiêu Dật dùng sức mím môi, tùy ý để Mộ Dung Phong kéo nó qua, chỉnh sửa lại quần áo, lúc này mới lấy lại tinh thần, chuyển tầm mắt.

Tần Thái Nhiên khẽ mỉm cười, trong mắt là cưng chiều cùng yêu thích, nhìn bóng lưng nhỏ bé kia từng bước một vững vàng lên sân khấu nhận giải. Bên tai vang lên giọng nói quen thuộc: “Chậc chậc chậc, nhìn dáng vẻ kia, cảm động sắp khóc, chuyện này thật ngạc nhiên.” Tần Thái Nhiên cười nói:“Tiểu Dật mới sẽ không khóc.”

Bởi vì hai năm trước, Tiêu Dật nói trước khi thay răng xong sẽ không lộ diện, Tần Thái Nhiên không chút do dự đồng ý rồi, kế hoạch muốn nhân cơ hội tuyên truyền gặp trở ngại, sau đó, Tần Thái Nhiên nghĩ ra chiêu này, lấy lùi làm tiến. Tuy rằng nói rất dễ dàng, nhưng lúc làm cũng rất khó đắc, chỉ có vài người thân cận mới biết được Tần Thái Nhiên dùng bao nhiêu tâm sức cho chuyện này. Tin tức về người nhận giải thật ra cũng không phải chuyện bí mật gì, tối thiểu ở trước mặt những ông trùm trong giới giải trí, không xen là bí mật, Tần Thái Nhiên lần lượt tìm từng người trong hội đồng bình chọn, giở mọi mánh khóe, khó khăn lắm mới ngăn chặn được miệng bọn họ. Cuối cùng, còn có vài cổ đông lớn sau lưng giải Kim Phượng adward, lúc này, Tần lão gia cùng con cả Tần gia đều ra mặt, thậm chí ngay cả Bạch Ức Hàn cùng Diệp Thanh Mộc cũng giúp sức. Cho nên, một câu nhẹ nhàng của Tần Thái Nhiên, đây là quà sinh nhật mười tuổi. Tiêu Dật có biết hay không tạm thời không đề cập tới, những người khác đều hiểu được phần quà này nặng bao nhiêu.

Tần Mộc rõ ràng cũng không nghĩ rằng chuyện sẽ biến thành như vậy, tạm thời ngơ ngẩn, trơ mắt nhìn Tiêu Dật đi lên nhận giải.

Bên này Dương Băng đã hỏi ra vấn đề làm cho tất cả mọi người tò mò:“Tiểu Thái Tử điện hạ, vì sao lễ trao giải hai năm trước em không có tham dự vậy? Lại còn yêu cầu không công bố tên?”

Lúc này Tiêu Dật đã lấy lại tinh thần, nó hơi hơi ngẩng đầu, mỉm cười nói:“Chị Băng, tôi đã trưởng thành, cũng không còn là tiểu Thái Tử. Còn vì sao không có xuất hiện, phải đợi một lát mới có thể nói cho chị biết nguyên nhân.” Dưới ngọn đèn, da thịt trắng noãn ôn nhuận như ngọc, mơ hồ tỏa sáng, bên môi mỉm cười, tự tin ung dung, vóc dáng nho nhỏ lộ ra quý khí khó tả, giờ phút này, một màn này, in dấu trong lòng vô số người.

Dương Băng ôm ngực, một lát sau mới mở miệng:“Vậy được rồi, bậy giờ có một vấn đề rất quan trọng.”

“Là vấn đề gì?”

Dương Băng thoáng khoa trương thở dài:“Trước mắt trao giải cho thái tử điện hạ em trước? Hay là để em trao giải cho người nhận giải lần này trước đây?”

Tiêu Dật nghiêng đầu dáng vẻ như đang suy nghĩ:“Công bố người nhận giải lần này, lại cùng trao giải cho cả hai đi?”

“Ồ, đây thật đúng là ý kiến hay.” Dương Băng vừa nói, vừa lấy ra một phong thư màu vàng khác, đưa cho Tiêu Dật. Tiêu Dật không nói thêm gì, mà là trực tiếp mở phong thư ra, nhìn một hồi, tươi cười nhợt nhạt trên mặt dần dần sâu sắc, Dương Băng lập tức hỏi:“Thái tử điện hạ đột nhiên cười vui vẻ đến như vậy, không biết người đoạt giải sẽ là ai đây?”

Tiêu Dật nâng cánh tay hơi hơi giơ giơ phong thư trong tay lên:“Là bạn tốt của tôi, Tần Mộc!”

Tần Mộc hầu như là từ chỗ ngồi nhảy lên, bị Mộ Dung Phong nhanh tay lẹ mắt kéo lại, chỉnh nơ nhỏ, chỉnh lại vạt áo, vuốt nhẹ tay áo, lúc này mới để hắn lên sân khấu.

Trần Minh nhìn hai bóng dáng trắng đen cùng một chỗ trên sân khấu, chậc lưỡi, nói thầm với người bên cạnh: “Không quá năm năm, hai đứa nhóc này chắc chắn sẽ cực hot.”

Người bên cạnh đeo một cặp kính, nói chuyện không nhanh không chậm, chậm rãi:“Không cần năm năm, dựa theo cách làm hiện nay của Tần Thái Nhiên, bây giờ đã dự tính nâng bọn nhóc.”

Trần Minh lắc đầu:“Bây giờ còn chưa được, hai đứa nhóc còn quá nhỏ, đợi đến lúc có thể làm tình nhân trong mộng, mới có thể hot.”

“Một nhỏ, một lớn, cứ thế này hai năm, đến tuổi sẽ cực nổi tiếng.”

Trần Minh vuốt cằm, không biết nhớ tới cái gì, khẽ cười ra tiếng:“Hai đứa nhóc đều có khiếu.”

Dương Băng thấy người cần lên đều đã lên, vì thế tiến hành bước tiếp theo:“Nếu hai vị khách quý nhận được giải đều đã lên sân khấu, như vậy tiếp theo, nên mời khách quý trao giải, mời nam diễn viên từng nhận được giải diễn viên phụ xuất sắc nhất của Kim Phượng Award, Bạch Ức Hàn tiên sinh!”

Bạch Ức Hàn đã quá quen thuộc trường nợp này, thật ra từ hơn mười năm trước, hắn cũng không thế diễn nam số , một là vì thời gian gấp gáp, nam số phải ở trong đoàn phim thật nhiều ngày, hai là thật sự phải làm rất nhiều việc, tuy rằng so sánh với Diệp Thanh Mộc, hắn đã rất nhàn tản, nhưng là thân là ngôi sao, trừ phi rời khỏi giới giải trí, nếu không nhất định phải luôn luôn lộ diện, dù là Đại Minh tinh cũng không ngoại lệ, thứ ba, tất nhiên là có liên quan đến Tần Thái Nhiên.

Bạch Ức Hàn tao nhã đi lên, như trước kia, không nói lời nào dư thừa, trực tiếp cầm lấy cúp trong tay MC hai tay đưa tới trước mặt Tiêu Dật. Tiêu Dật kính cẩn nghiêm túc hai tay cầm lấy, Dương Băng thừa dịp hỏi:“Không biết bây giờ có thể nói cho mọi người biết lần trước vì sao em không đến không?” Bởi vậy có thể thấy được, người nào đó nhớ nhung vấn đề này thật lâu.

Tiêu Dật đang cầm cúp khắc hình phượng hoàng nhỏ, cười nói:“Có thể, lần trước không có tới là để ngày hôm nay có thể cùng tiểu Mộc cùng nhau nhận giải. Anh Bạch, em có thể mời anh thay em trao giải cho tiểu Mộc không?”

Bạch Ức Hàn môi mỏng mở ra:“Em hôn anh một chút, anh liền giúp em.” Một lời nói ra, mọi người ngã! Trước TV vô số người xem phun ra một búng máu, Bạch đại thần! Bạch đế vương! Bạch đế vương lạnh lùng ngạo nghễ! Sao anh lại ở trước mặt mọi người đùa giỡn tiểu Thái tử điện hạ trắng mềm chỉ mới mười tuổi! Hơn nữa, hơn nữa anh thế mà còn đưa ra loại yêu cầu mà vô số quái thúc thúc quái a di quái tỷ tỷ dưới yên lặng suy nghĩ trong lòng đã sáu năm nay! Anh thế mà để cho một tiểu shota tuổi làm hành động mà vô số thiếu phụ thiếu nữ muốn làm với anh này! Này, này, này thật sự là làm cho người ta xoắn xuýt!

————–

Cái lễ trao giải này mau mau qua đi~Xoắn não quá. TT^TT

Truyện Chữ Hay