Nguyễn Ngôn Hi tiếp tục sắp xếp sách trên giá trên lầu hai, sau đó thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn phòng khách dưới lầu, Mộc Thập đã ngồi đó cả tiếng đồng hồ, mặc dù cầm sách trong tay, nhưng anh biết cô chưa lật trang nào.
Kể từ khi nhận được tin nhắn từ anh trai, Mộc Thập đã ngồi đó chờ anh trai đến, bất động như một pho tượng.
“Mộc Thập.”
Nguyễn Ngôn Hi gọi.
Đợi vài giây, cũng không có phản hồi.
Ding dong, chuông cửa reo.
Mộc Thập đột nhiên ngẩng đầu nhìn về hướng cửa, nhưng cô không đứng dậy ngay lập tức, vừa vui sướng vừa căng thẳng như đã trói chặt hai chân của cô.
Ding dong.
Vưu Vu cũng nghe thấy tiếng chuông cửa, đi ra khỏi phòng bếp, trong tay vẫn cầm trái cây mới gọt, phát hiện Mộc Thập không mở cửa nên đặt trái cây xuống, đi tới cửa mở cửa.
Có một người đàn ông mảnh khảnh đứng ở cửa, mặc một chiếc áo khoác màu xám bên cạnh là vali, với một nụ cười nhạt trên khuôn mặt, anh ta ngạc nhiên trong khi nhìn thấy Vưu Vu, “Vưu Vu, tại sao cậu lại ở đây?”
“Thiên Dương, cuối cùng cậu cũng về rồi.”
Vưu Vu không vội giải thích vì sao mình lại ở đây, mà lập tức quay đầu lại gọi Mộc Thập: “Mộc Thập, anh trai cô đến rồi!”
Lần này, chân Mộc Thập di chuyển về phía trước, cuối cùng cũng đứng dậy khỏi ghế sofa, cô đi về phía cửa, càng lúc càng nhanh, đến phía sau Vưu Vu, đột nhiên dừng lại, nhìn khuôn mặt quen thuộc ngoài cửa, gầy hơn một năm trước, nhưng vẫn có thể làm làm cô an lòng.
“Anh, anh trai.”
Cô mở miệng thì thầm hai chữ này, cách xưng hô mà đã hơn một năm rồi cô không gọi.“Tiểu Mộc Đầu.”
Nụ cười của Tần Thiên Dương càng sâu, gọi Mộc Thập, giọng nói trầm ban đầu của anh rõ ràng mang theo giọng điệu cưng chiều.
“Thiên Dương, đừng đứng cửa, mau vào đi.”
Vưu Vu mỉm cười, vẫy tay gọi Tần Thiên Dương vào nhà, giúp khiêng vaili.
Tần Thiên Dương thay dép, đi tới trước mặt Mộc Thập, đặt tay lên đầu cô, nhẹ nhàng xoa tóc cô, nửa đùa nửa thật nói: “Em còn chưa cao lên nha.”
Trước mặt người khác, Tần Thiên Dương luôn lạnh lùng và khó tiếp cận, chỉ khi ở trước mặt em gái mới cười nhiều hơn chút.
Khóe miệng Mộc Thập nhếch lên thành một vòng cung nhỏ, cúi đầu xuống, giống như một cô bé thẹn thùng, hoàn toàn khác với bình thường. Vưu Vu nhìn rồi mỉm cười, nghĩ rằng cô sẽ chỉ như thế này trước mặt anh trai mình, sau đó nhìn Nguyễn Ngôn Hi đang đi từ lầu hai xuống, im lặng cầu phúc cho anh.
Nguyễn Ngôn Hi từ lầu hai đi xuống, nhìn anh trai Mộc Thập, đứng yên trước mặt anh ta, duỗi tay ra, lần đầu tiên chủ động chào hỏi, “Xin chào.”
Tần Thiên Dương duỗi tay ra bắt tay lại, “Xin chào.”
Một cái bắt tay ngắn gọn.
Nguyễn Ngôn Hi rút tay về, tự giới thiệu: “Tôi là bạn trai của Mộc Thập, Nguyễn Ngôn Hi. “
“Tôi nghe nói em ấy là trợ lý của anh.”
Sắc mặt Tần Thiên Dương vẫn không thay đổi, ôm vai Mộc Thập.
Nguyễn Ngôn Hi thản nhiên bổ sung: “Trong công việc, cô ấy là trợ lý của tôi, còn trong cuộc sống cô ấy là bạn gái của tôi.”
Anh mỉm cười.
“Thật sao?”
Tần Thiên Dương nhìn Mộc Thập, hiển nhiên là muốn nghe câu trả lời của em gái.
Mộc Thập thành thật trả lời: “Chưa chính thức xác định.”
Nguyễn Ngôn Hi: “…”
Vừa bị gián đoạn!
Tần Thiên Dương trực tiếp phớt lờ người sa sầm mặt trước mặt, nói với em gái: “Bây giờ em có việc gì không?”
Mộc Thập lắc đầu, “Gần đây không có vụ án nào. “
Tần Thiên Dương nói tiếp: “Vậy chúng ta về nhà đi.”
Mộc Thập liên tục gật đầu: “Được rồi, để em đi thu dọn một chút.”
Nguyễn Ngôn Hi nheo mắt nhìn cô khi nghe thấy điều này, nhưng Mộc Thập vòng qua anh đi thẳng lên tầng hai như thể không thấy anh, Nguyễn Ngôn Hi dừng lại một giây, quay người đi theo.
Mộc Thập đang thu dọn quần áo trong phòng, Nguyễn Ngôn Hi vội vàng chạy vào phòng, ngồi lên giường, “Em thật sự muốn về nhà sao?”
“Ừm, anh trai tôi đã về rồi.”
Mộc Thập gấp từng bộ quần áo lại, nhét vào một cái vali.
Nguyễn Ngôn Hi cứ nhìn chằm chằm vào mặt cô, “Mấy ngày nữa em quay lại?”
Mộc Thập không ngẩng đầu lên, cẩn thận sắp xếp đồ đạc, “Trong khoảng thời gian này tôi sẽ ở bên anh trai.”
“Nếu có vụ án thì sao?”
Mộc Thập dừng lại, hỏi lại anh: “Anh không giải quyết vụ án được sao?”
Nguyễn Ngôn Hi như bị nghẹn, “Vấn đề không phải là anh có giải quyết vụ án được hay không mà em là cộng sự của anh, đương nhiên chúng ta nên cùng nhau có mặt tại hiện trường vụ án.”
“Ồ, vậy khi nào có thì báo cho tôi biết là được.”
Mộc Thập liếc mắt nhìn đầu giường, “Nguyễn Ngôn Hi, đưa cho tôi bộ đồ ngủ bên cạnh anh.”
Khi Mộc Thập nhắc đến chuyện này, Nguyễn Ngôn Hi dứt khoát ôm bộ đồ ngủ của Mộc Thập không buông tay, “Bây giờ em em có thể về với anh trai em, nhưng lúc có vụ án em sẽ phải đến đây ở.”
Mộc Thập không đáp lại đề nghị của anh, sau khi thu dọn hành lý thì ngẩng đầu nhìn Nguyễn Ngôn Hi, đột nhiên đi tới ôm chầm lấy anh.
Nguyễn Ngôn Hi sững sờ một lát, sau đó vươn tay ôm cô lại, tựa đầu vào vai cô, “Tiểu Mộc Đầu.”
“Ừm, Tiểu Nguyễn Đầu.”
Mộc Thập buông tay ra, nhân cơ hội lấy đồ ngủ đi, cất lại vào vali, “Tôi đi đây.”
Vưu Vu tiễn Mộc Thập và Tần Thiên Dương đi, đến phòng của Mộc Thập ở lầu hai, dựa vào cửa, nói với Nguyễn Ngôn Hi đang nằm trên giường: “Mộc Thập đi rồi, sao cậu không xuống tiễn đi?”
Nguyễn Ngôn Hi không lên tiếng, Vưu Vu chần chờ một lúc, nghĩ tốt hơn hết là để anh yên tĩnh một mình, xoay người đi, vừa đi hai bước.
“Mộc Đầu chết tiệt!”