Đinh.
Ngọn lửa của bật lửa đốt cháy một góc giấy, ngọn lửa từ từ bốc lên dọc theo tờ giấy, những khuông nhạc và hợp âm đó cũng bị ngọn lửa nhấn chìm, Nguyễn Ngôn Hi một mặt nhạc phổ, khi nó cháy được một nửa, anh ném vào chậu nước, ngọn lửa lập tức biến bản nhạc phổ đó thành một đống tro tàn cùng với công thức phân tử mà người ta đã tìm kiếm trong nhiều năm.
Nguyễn Ngôn Hi phủi tay, trả lại bật lửa cho Cao Lăng Trần, sau đó cùng đi ra cửa.
Sau khi đi được vài bước, Mộc Thập hỏi anh, “Cảm giá thế nào?”
“Cảm giác hả, giống như có một lợi thế để uy hiếp người khác, đương nhiên, người muốn giết anh còn nhiều hơn.”
Nguyễn Ngôn Hi nói rồi dừng lại một giây, sau đó nhún vai không thèm để ý, “Nhưng dù sao trước đây cũng có không ít rồi.”
—
Vụ án của Chu Văn Bân và Vương Khải đã kết thúc, nhưng mọi người đều biết chuyện này vẫn chưa kết thúc, người đứng sau Lý Tân và Triệu Tắc Lượng đã cắt đứt manh mối vì họ đã tự sát, không thể điều tra tiếp được.
Tương tự như vậy, trong vụ tai giao thông nghiêm trọng khiến tám người thiệt mạng, các manh mối đều bị cắt đứt cùng lúc với danh tính của người lái xe, không biết tại sao người đó lại đột nhập vào nhà của Nguyễn Ngôn Hi, ai là mục tiêu và hắn muốn làm gì? Nhưng điều duy nhất họ có thể biết là có người đứng sau hai vụ án này, tất cả họ đều bị bao vây bởi một tấm lưới khổng lồ.
Chuyện đó vẫn chưa kết thúc.
Nhưng cuộc sống vẫn tiếp diễn.Một buổi sáng sau ngày đầu năm mới, Mộc Thập bị đánh thức bởi tiếng ồn ào liên tục bên ngoài, cô rửa mặt, thay quần áo, rời khỏi phòng, Simba nằm dài trên thảm, sau đó đi theo Mộc Thập.
Nguyễn Ngôn Hi đứng bên giá sách, cầm một quyển sách trong tay, nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu chào Mộc Thập: “Mộc Thập, chào buổi sáng.”
Mộc Thập nhìn anh, hỏi: “Nguyễn Ngôn Hi, sao anh dậy sớm vậy?”
Nguyễn Nga Hi nhét một cuốn sách vào giá, “Như em thấy, anh đang dọn lại giá sách, đêm qua có một lô sách mới đến.”
Anh chỉ vào sách bên dưới.
Mộc Thập đến gần giá sách, nhìn những cuốn sách chất đống trong hộp, sau khi nhìn thấy tiêu đề của cuốn sách, “Tâm Sự Tình Yêu”, “Làm Thế Nào Để Trở Thành Một Người Bạn Trai Đủ Tiêu Chuẩn”, “Cẩm Nang Tình Yêu”?”
Nghe thấy tên sách, Nguyễn Ngôn Hi bĩu môi, “Chậc, cuốn cuối cùng nên vứt đi.”
Mộc Thập nhìn những quyển sách không thể xuất hiện trên giá, có chút kỳ lạ, “Đột nhiên anh mua mấy quyển sách này làm gì?”
Nguyễn Ngôn Hi quay đầu nhìn Mộc Thập giải thích: “Bởi vì anh phát hiện hơn 20 năm qua anh chưa từng đọc loại sách này bao giờ, mà bây giờ anh đang gặp vấn đề trong lĩnh vực này. “
Ánh mắt Mộc Thập dời từ quyển sách trở lại trên mặt Nguyễn Ngôn Hi, “Có vấn đề gì?”
Nguyễn Ngôn Hi nghiêm túc nói, “Ví dụ như bây giờ anh chưa thể định nghĩa em một cách rõ ràng, lúc bắt đầu là người lạ, đến trở thành phụ tá của anh, bây giờ rõ ràng là em đã là đối tác của anh khi giải quyết vụ án, vì vậy tình cảm của anh dành cho em cũng đã thay đổi.”
“Ồ.”
Mộc Thập nhẹ nhàng đáp, đơn giản ngồi trên ghế sofa nhỏ bên cạnh, chờ Nguyễn Ngôn Hi nói tiếp, Simba cũng nhảy lên ghế sofa, nằm bên cạnh Mộc Thập, liếm chân nó.
Nguyễn Ngôn Hi nói tiếp: “Anh hy vọng, có thể tiếp xúc thân mật với thân thể em, tất nhiên bao gồm cả tinh thần nữa, nhưng xét thấy trước đó đã trộm hôn em rồi nên anh nghĩ chúng ta nên làm cho mối quan hệ này trở nên danh chính ngôn thuận, cho nên…”
“Chào buổi sáng!”
Vưu Vu ngáp một cái rồi đi đến chỗ bọn họ, nghe thấy lời nói cuối cùng của Nguyễn Ngôn Hi, “A? Chờ chút, Ngôn Hi, bây giờ cậu đang thổ lộ sao?”
Anh tự hỏi liệu sự xuất hiện của mình có làm phiền họ không.
Nguyễn Ngôn Hi nhíu mày, “Thổ lộ? Tôi chỉ đang sắp xếp mối quan hệ lại thôi.”
“Sắp xếp lại mối quan hệ, quan hệ của hai người có phức tạp không?”
Còn muốn sắp xếp lại mối quan hệ nữa chứ! Vưu Vu thầm mỉa mai.
Đối với câu hỏi của Vưu Vu, Nguyễn Ngôn Hi một cách nghiêm túc: “Sắp xếp mối quan hệ là tiền đề cho sự phát triển xa hơn về mối quan hệ của chúng tôi.”
Khóe miệng Vưu Vu co giật, anh giơ tay lau mồ hôi không tồn tại trên đầu, lần đầu tiên nhìn thấy một người tỏ tình như vậy, anh không nói nên lời, không nói được gì.
Anh thông cảm nhìn qua khuôn mặt không thay đổi của Mộc Thập, sau đó lên cầu thang với Tiểu Khả Ái, “Vậy ai người cứ tiếp tục đi.”
Nguyễn Ngôn Hi nói tiếp: “Mộc Thập, vậy …”
Ting ting. Âm thanh của tin nhắn.
Mộc Thập rời mắt khỏi mặt Nguyễn Ngôn Hi, cúi đầu lấy điện thoại từ trong túi ra.
Bị ngắt lời lần thứ hai, Nguyễn Ngôn Hi mím môi, vẻ mặt buồn bực, từ trên cao, anh chú ý đến biểu cảm của Mộc Thập, trên mặt cô hiện lên sự kinh ngạc, sau đó tràn ngập niềm vui sướng, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Mộc Thập vui vẻ như vậy.
Mặc dù đã đoán được rồi, nhưng Nguyễn Ngôn Hi vẫn hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Mắt Mộc Thập vẫn luôn nhìn vào màn hình điện thoại, ánh mắt sáng ngời, “Anh trai tôi, anh ấy đã trở về rồi.”