Sau khi tìm kiếm trong phòng một lúc lâu, ba của Chu Văn Bân đã tìm thấy những bức ảnh mà con trai mình đã cất, mỗi bức ảnh được đặt trong một khung hình, những bức ảnh này được Chu Văn Bân chụp ở các giai đoạn khác nhau từ khi sinh ra đến khi tốt nghiệp trung học.
Nguyễn Ngôn Hi trải ảnh xuống đất, sau đó ngồi xuống sắp xếp thành hình kim tự tháp, tổng cộng mười bảy bức ảnh, Nguyễn Ngôn Hi quay đầu nhìn bức tường phía sau, đột nhiên lại đứng lên, lấy hết những bức tranh trang trí trên tường xuống, nhanh chóng nhìn dấu vết trên tường, “Thiếu một cái.”
Cao Lăng Trần ngồi xổm xuống hỏi: “Cái gì.”
“Thiếu một bức ảnh.”
Nguyễn Ngôn Hi quay đầu lại, “Ông có chắc đây là tất cả các bức ảnh không?”
Ba của Chu Văn Bân gật đầu, khẳng định nói: “Đúng vậy, nó để trong hộp, cũng chỉ thấy những bức ảnh này.”
Nguyễn Ngôn Hi sờ cằm suy luận: “Vậy vấn đề nằm ở bức ảnh này, ông có nhớ đó là ảnh gì không?”
“Tôi xem lại chút.”
Ba của Chu Văn Bân cúi đầu nhìn kỹ những bức ảnh này, nhìn qua nhìn lại một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu bất lực, “Bởi vì đã lâu không nhìn thấ những bức ảnh này nên tôi thật sự không nhớ được.”
Sau đó ông bảo mẹ Chu Văn Bân đến xem, bà cũng lắc đầu.
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Mẹ của Chu Văn Bân lo lắng, cảm thấy manh mối tìm thấy con trai mình đã bị họ phá hư, nước không kiềm được lại chảy nước mắt.
Mộc Thập vội vàng an ủi bọn họ: “Cô chú, đừng nóng vội, khi sốt ruột thường không nhớ được chuyện gì, vậy đi, chúng ta đem hình treo lên tường lần nữa, như vậy sẽ giúp hai người dễ nhớ hơn.”
Ba mẹ Chu Văn Bân cảm thấy đề nghị của Mộc Thập rất tốt, vội vàng gật đầu: “Được, được.”
Mộc Thập hỏi: “Hai người sắp xếp theo độ tuổi sao?”
Mẹ của Chu Văn Bân chỉ vào bức tường, nói: “Đúng vậy, bức ảnh phía dưới cùng là hình kho nó mới sinh.”
Ba của Chu Văn Bân cũng cho biết: “Trên cùng là một bức ảnh chụp khi tốt nghiệp trung học. “
Mộc Thập treo ảnh lên, “Bây giờ sẽ xác nhận định hai tấm.”
“Rồi đến cái này, cái này…”
Cứ như vậy, ba mẹ của Chu Văn Bân đã treo mười bảy bức ảnh lên tường theo tuổi tác và ký ức của họ.
Hóa ra còn trống một chỗ.Mẹ của Chu Văn Bân nhìn chỗ trống, bất lực lắc đầu: “Tôi vẫn không nhớ được bức ảnh này được chụp vào khoảng thời gian nào.”
“Mùa hè.”
Nguyễn Ngôn Hi đột nhiên mở miệng.
Cao Lăng Trần: “Cái gì?”
Nguyễn Ngôn Hi chỉ vào những hình này nói: “Những bức ảnh về đây được chụp quanh năm, mùa nào cũng có, lần đầu tiên để bò, đi bộ, đi xe đạp, chơi ngoài sân, thả diều, đọc sách, khi lá rụng, trượt băng, trượt tuyết… Mỗi bức ảnh đều có thể phản ánh mùa khi chụp, đó là một phần của sự trưởng thành của Chu Văn Bân, nhưng mùa hè là ít nổi bật nhất, hai người có đưa Chu Văn Bân đi bơi không?”
Sau một lúc ngập ngừng, ba của Chu Văn Bân đột nhiên hít một hơi lạnh: “A! Tôi nhớ rồi, là tấm hình đó, vốn là có một tấm hình nó mặc quần bơi trên bãi cát nữa!”
Lúc này, Mẹ Chu Văn Bân cũng nghĩ đến chuyện này, kích động nói: “Đúng vậy! Chính là tấm ảnh đó.”
Nguyễn Ngôn Hi hỏi: “Lúc đó anh ta mấy tuổi?”
Ba của Chu Văn Bân vội vàng nói: “Khi, khi nó 14 tuổi, trong kỳ nghỉ hè, chúng tôi đã chụp ảnh nó khi đưa nó đến bãi biển Lam Hải.”
—
Đi ra khỏi nhà Chu Văn Bân, ba người họ ngồi trong xe, Cao Lăng Trần lái xe, “Xem ra Chu Văn Bân vì bức ảnh này mà giấu hết những bức ảnh còn lại, nhưng tại sao anh ấy lại vì bức ảnh chụp trên bãi biển đó?”
Mộc Thập nói với giọng điệu không cao không thấp: “Bởi vì mặc quá ít.”
Cao Lăng Trần nghe thì bị sặc.
Những gì Mộc Thập nói, Nguyễn Ngôn Hi cũng đồng ý vô điều kiện, “Mộc Thập nói đúng, đó là tấm hình Chu Văn Bân mặc ít nhất trong tất cả các bức khác.”
Cao Lăng Trần cau mày: “Tại sao lại như vậy? Chuyện này có liên quan gì đến sự biến mất của anh ta?”
Mộc Thập tiếp tục đoán: “Có lẽ dáng người anh ta quá đẹp, đàn ông có dáng người đẹp rất dễ thu hút người khác.”
“…”
Nguyễn Ngôn Hi cũng liếc nhìn cô.
Mộc Thập xoa dịu, “Nhất định không bằng dáng người của anh.”
Nguyễn Ngôn Hi lập tức hài lòng.
Cao Lăng Trần đưa bọn họ về nhà, lúc xuống xe liền nói với bọn họ: “Người của phòng kỹ thuật đang kiểm tra camera xung quanh khách sạn, tôi sẽ thông báo cho hai người ngay khi có tin tức.”
Nguyễn Ngôn Hi xuống xe, đưa lưng vẫy tay với Cao Lăng Trần.
Mộc Thập đi bên cạnh, “Anh nghĩ gì về vụ án này?”
“Nhất định là Chu Văn Bân có chuyện gì đó.”
Nguyễn Ngôn Hi mở cửa bước vào, hít mũi, ngửi thấy mùi thịt, sờ bụng, “À, đói bụng.”
Mộc Thập đã đoán được đó là thịt gì, “Là thịt kho tàu.”
Nhìn thấy thức ăn, hai người lập tức quên hết vụ án.
Vưu Vu mang thịt kho tàu ra, vẫn đeo tạp dề, “Về thật đúng lúc, tôi chuẩn bị cơm trưa rồi.”
Trong lúc ăn, Vưu Vu nghĩ đến người đàn ông biến mất trong đoạn băng ghi hình mà anh ta xem vào buổi sáng, vì vậy hỏi họ: “Hai người đã tìm thấy người đàn ông đó chưa?”
Biết Nguyễn Ngôn Hi quá lười trả lời, Mộc Thập nói: “Chưa, quả nhiên là mất tích.”
Vưu Vu thở dài: “Giống như ảo thuật vậy.”
Mộc Thập gật đầu, tiếp tục ăn thịt.
—
Buổi tối, Chu Văn Bân vẫn không về nhà, không gọi điện thoại cho gia đình, ba mẹ Chu Văn Bân cũng không nhận được bất kỳ cuộc điện thoại tống tiền nào, camera xung quanh khách sạn cũng không quay được Chu Văn Bân.
“Nếu đây là một vụ bắt cóc tống tiền thông thường, thì tên bắt cóc thường sẽ gọi cho gia đình người bị bắt cóc trong vòng vài giờ sau khi thực hiện vụ bắt cóc để đòi tiền chuộc, bởi vì sau một thời gian dài, chắc chắn gia đình sẽ gọi cảnh sát, vì vậy xác suất thủ phạm bị cảnh sát bắt giữ sẽ rất cao. “
Nguyễn Ngôn Hi nghiêng đầu, “Vậy là lần này không phải”
Mộc Thập sờ lông Simba, “Nếu người bắt cóc anh ta không phải vì tiền, trong bức ảnh đó có thể giấu được thứ gì đó.”
“Ừm, có thể.”
Nguyễn Ngôn Hi nhắm mắt lại, đầu lắc lư, trông có vẻ buồn ngủ.
Mộc Thập không chịu nổi nữa, “Anh buồn ngủ sao?”
“Ừm, ngủ đi.”
Nguyễn Ngôn Hi lẩm bẩm, nghiêng đầu ra sau, nằm thẳng trên giường.
Mộc Thập nheo mắt lại, nói từng chữ một: “Trở về phòng của anh đi.”
Thứ trả lời cô là tiếng thở nhẹ nhàng của Nguyễn Ngôn Hi.
“…”
Muốn đem Nguyễn Ngôn Hi về phòng cũng không dễ, Mộc Thập nằm trên giường xem sách một chút thì tắt đèn đi ngủ.
Vào một giờ sáng, tất cả mọi người trong biệt thự, bao gồm cả hai con vật, đều đã ngủ.
“Grừ! Grừ!”
Tiếng gầm đột ngột của con hổ đánh thức Mộc Thập, cô mở mắt ra rồi nhanh chóng nhảy khỏi giường, thản nhiên cầm gậy bóng chày lên, bước nhanh ra cửa, chậm rãi xoay tay nắm cửa, chậm rãi mở cửa.
Một bóng đen ngoài cửa.
Mộc Thập vung gậy bóng chày đánh về phía bóng đen.
Bóng đen hét lên: “Mộc Thập.”
Mộc Thập đặt gậy bóng chày xuống, “Nguyễn Ngôn Hi?”
Đèn đột nhiên bật lên, Nguyễn Ngôn Hi đang cởi trần đứng trước mặt cô.
Mộc Thập trừng mắt nhìn, “Có chuyện gì vậy?”
Có tiếng bước chân càng lúc càng gần bên cạnh, lần này đến Vưu Vu cởi trần xuất hiện.
Mộc Thập nhìn hai người, nghĩ rằng bọn họ đúng là anh em.
Vưu Vu thở hổn hển, dường như vì lo lắng nên không cảm thấy lạnh, “Ai đó trốn rồi, vừa nãy có người leo vào cửa sổ phòng tôi, Tiểu Khả Ái nghe tiếng động thì gầm lên hai tiếng, nên dọa người đó sợ bỏ chạy, tôi đuổi theo một đoạn thì không thấy ai, nhưng mà, trên đất tôi tìm được cái này.”
Người trốn thoát, vừa rồi có người trèo cửa sổ vào phòng tôi, tiểu tử dễ thương nghe thấy động tĩnh liền gầm lên hai tiếng, nhưng người đó cũng sợ hãi, tôi đuổi theo một lúc, không thấy ai, nhưng, tôi tìm thấy thứ này trên mặt đất bên ngoài.”
Vưu Vu mở tay ra, trong khăn tay có một con dao.
Nguyễn Ngôn Hi nhìn con đao, khẽ cười: “Chậc, xem ra hắn tới đây là để giết người, nhưng mục tiêu là ai đây?”