Đoạn băng ghi hình rất ngắn, tổng cộng có 2 đoạn băng ghi hình, thời gian cộcng lại chỉ khoảng 1 phút, camera được quay tại một khách sạn nhỏ.
Vào lúc 5:44:23 sang, một thanh niên xuất hiện trong băng ghi hfinh, đối mặt với camera, mặc áo khoác đen và quần jean, hít thật sâu bước về phía trước, cử chỉ không có gì bất thường.
Lúc 5:44:57, anh ta đi đến cuối hành lang này, sau đó quẹo cua, camera không thể quay được người thanh niên đó nữa.
Đoạn băng ghi hình thử hai là lúc 5:44:50 sáng cho đến 5:46, không ai xuất hiện trong băng ghi hình.
Nếu chỉ nhìn vào băng ghi hình này thì cũng không có gì lạ, nhưng camera quay được hình ảnh người đàn ông quẹo của, tức là khi anh ta quẹo rồi thì phải xuất hiện trong camera thứ hai nhưng kỳ lạ là theo băng ghi hình của camera thứ hai lại không thấy hình ảnh của anh ta, người thanh niên này giống như đã bị biến mất vào hư không vậy.
“Người đàn ông trong băng ghi hình tên là Chu Văn Bân, 26 tuổi, hôm qua đã rời khỏi nhà rồi không về nhà nữa, nhưng vì thỉnh thoảng anh ta thường xuyên tụ tập với bạn bè suốt đêm nên ba mẹ anh ta cũng không cảm thấy bất thường, sáng nay anh ta vẫn chưa về nhà nên ba mẹ anh ta đã gọi cho anh ta, một người bạn của anh ấy đã nghe máy, khuya hôm trước, họ ở chung với nhau nhưng sáng hôm nay không thấy anh ta ở trong phòng, ba mẹ Chu Văn Bân liền đến khách sạn đó, xem xong camera rồi báo cảnh sát.”
Trên đường đến khách sạn, Cao Lăng Trần đã giải thích cho Nguyễn Ngôn Hi và Mộc Thập thông tin về người mất tích và tình hình lúc đó.
Sau khi Mộc Thập nghe xong thì gật đầu, Nguyễn Ngôn Hi trực tiếp tựa đầu vào vai Mộc Thập, nhắm mắt lại như đang ngủ, không biết có nghe thấy không.
Khi đến khách sạn, Nguyễn Ngôn Hi mở mắt ra, xuống xe cùng Mộc Thập, đầu tiên là liếc nhìn môi trường xung quanh, sau đó đi theo Cao Lăng Trần vào khách sạn nhỏ này.
Cao Lăng Trần trực tiếp dẫn bọn họ đến hành lang tầng một, Tưởng Tề đã ở đó rồi, phỏng chừng đã có tình hình mới cần báo cáo, anh ta nhìn thấy Cao Lăng Trần liền chào hỏi: “Đội trưởng, người của bộ phận kỹ thuật đã nghiên cứu băng ghi hình, không có dấu vết giả mạo hay thay thế, camera này cũng không có vấn đề gì, tôi đã tự mình thử nghiệm, từ hành lang này đi tới đó, camera có thể quay được tôi. Ngoài ra, chúng tôi đã tìm kiếm kỹ lưỡng khách sạn vẫn không tìm thấy Chu Văn Bân.”
Nguyễn Ngôn Hi khoa trương nói: “Ôi, đúng là ma quỷ làm rồi.”
Mộc Thập liếc mắt nhìn anh: “Anh cũng tin vào ma quỷ sao? Tôi tưởng anh chỉ tin khoa học.”
Nguyễn Ngôn Hi lại nhìn Mộc Thập, “Ma quỷ làm cũng là một hướng suy luận, tồn tại là hợp lý, theo tôi không có gì là không thể.”
Mộc Thập hỏi: “Vậy anh sẽ bắt ma như thế nào?”
Nguyễn Ngôn Hi bỏ tay ra khỏi túi, lắc ngón tay, “Không cần bắt ma, bỏ cái băng ghi hình đi, kết quả cuối cùng là Chu Văn Bân biến mất khỏi khách sạn này, cho nên chúng ta chỉ cần biết anh ta ra khỏi khách sạn này bằng cách nào là được.”
Nguyễn Ngôn Hi vừa nói vừa đi một vòng khách sạn, lại mở cửa, ngẩng đầu nhìn vị trí camera, đồng thời cô yêu cầu Mộc Thập đến phòng giám sát để kiểm tra màn camera vào khoảng 5:44.Nửa giờ sau, Nguyễn Ngôn Hi và Mộc Thập trở lại hành lang này.
Nguyễn Ngôn Hi đứng trước mặt viên cảnh sát, hai tay đút trong túi, “Bây giờ tôi suy Chu Văn Bân có thể ra khỏi khách sạn này bằng vài con đường.”
Anh lùi lại một bước nói: “Đầu tiên, Chu Văn Bân đi đến hành lang này, trước hết, camera này không thể quay anh ta, có một lỗ để đổ rác, từ đây có thể dẫn ra bên ngoài khách sạn, có một con đường bên ngoài, không có camera, vì vậy anh ta đã hoàn thành việc biến mất khỏi khách sạn.”
Anh ta tiếp tục đi về phía trước, Cao Lăng Trần và những người phía sau cũng đi theo, “Thứ hai, anh ta đi qua hành lang này rồi quay lại, camera ở đây bị hỏng, vì vậy anh ta có thể đi ra từ cửa sau này, sau khi anh ta ra ngoài vẫn không có camera.”
“Thứ ba, anh ta không đi cửa sau, có thể anh ta đã lên lầu, vì vậy anh ta đã lên tầng hai, nhưng camera ở đây hướng về phía cầu thang, tình huống thứ nhất, camera này có thể quay được anh ta, sau đó anh ta không thể lên tầng hai, tình huống thứ hai, camera này vẫn không thể quay anh ta, vì vậy anh ta có thể tiếp tục đi bộ, đi đến cửa sổ này, nhảy xuống, bên ngoài không có camera, anh ta lại thành công rời khỏi khách sạn.”
Suy luận của Nguyễn Ngôn Hi vẫn dựa trên một giả thiết rất kỳ lạ, Cao Lăng Trần và các thành viên khác trong đội rất lâu cũng không nói chuyện, bởi vì họ không biết phải nói gì cả, điều này thật sự hơi kỳ lạ.
Cuối cùng anh ta nói thêm: “Đương nhiên, rõ ràng rằng camera đang hoạt động bình thường nhưng lại không thể quay được Chu Văn Bân, điều này là không bình thường, vì vậy, chắc chắn có người đã can thiệp. Vấn đề hiện tại là người đã can thiệp là chính Chu Văn Bân hay người khác. Nếu là anh ta, đó sẽ là một trò đùa thành công. Nếu không phải, đó sẽ là một vụ án bắt cóc thành công.”
—
Cao Lăng Trần để lại Tưởng Tề tiếp tục điều tra khách sạn, sau đó lái xe đưa Nguyễn Ngôn Hi và Mộc Thập đến nhà Chu Văn Bân.
Ba mẹ của Chu Văn Bân mở cửa và phát hiện đó là cảnh sát, vì vậy họ vội vàng cho họ vào nhà và lo lắng hỏi Cao Lăng Trần về tung tích của con trai mình.
Cao Lăng Trần chỉ có thể trả lời rằng đang tích cực điều tra, sẽ cố gắng tìm con trai họ.
Ba của Chu Văn Bân nghe vậy thì thở dài thất vọng, mẹ anh ta che mặt khóc, gọi tên con trai, Cao Lăng Trần chỉ có thể an ủi họ vài câu, đưa ra đề nghị kiểm tra phòng của Chu Văn Bân.
Ba của Chu Văn Bân gật đầu, dẫn bọn họ đến một căn phòng, mở cửa cho bọn họ vào, “Đây là phòng của Văn Bân.”
Ba người bọn họ đi vào, Nguyễn Ngôn Hi xoay người đi vào trong, lục lọi sơ các đồ vật, nhìn xuống máy tính trên bàn một lúc, sau đó nằm trên mặt đất nhìn xuống đáy giường, dù sao phạm vi động tác cũng cực kỳ lớn, Mộc Thập và Cao Lăng Trần đã quen từ lâu, nhưng ba của Chu Văn Bân bất ngờ, “Cậu ta đang làm gì vậy, làm gì vậy?”
“Anh ấy đang tìm kiếm manh mối về con trai ông, anh ấy được mời đến để giúp tìm con trai ông.”
Khi ba của Chu Văn Bân nghe nói ông đang tìm con trai, mặc dù cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng ông vẫn không nói gì nữa, không muốn quấy rầy Nguyễn Ngôn Hi.
Nguyễn Ngôn Hi vỗ tay, từ dưới đất đứng lên, không vội suy luận, mà hỏi lại Mộc Thập: “Mộc Thập, trong phòng này, cô thấy được gì?”
“Đời sống không trật tự, không có quy luật, thường thức đêm, anh ta vô cùng chú ý đến sự riêng tư, cửa phòng thường đóng, ba mẹ anh ấy không vào phòng khi anh ấy không ở nhà, anh ấy có một công việc, nhưng nó rất thoải mái, anh ấy ngồi trong phòng làm việc, chắc là ba mẹ anh ấy sắp xếp. Chính là như vậy.”
Ba của Chu Văn Bân hiển nhiên rất kinh ngạc, ánh mắt nhìn Mộc Thập lại khác, “Cô nói đều đúng.”
“Một điểm nữa.”
Nguyễn Ngôn Hi đột nhiên nhìn ba của Chu Văn Bân đang đứng ở cửa, “Ông này, đối với sự mất tích của con trai ông, ngoại trừ lo lắng thì ông còn biểu hiện áy này và tự trách nữa, đây là điểm mà tôi không nhìn thấy ở vợ ông.”
“Cái này…”
Nguyễn Ngôn Hi quan sát biểu cảm của ông ta: “Hôm qua hai người cãi nhau một trận trong phòng của anh ta, trong lúc tức giận ông nói ra mấy lời tàn nhẫn nên con trai ông mới bỏ ra ngoài, đúng không?”
Ba của Chu Văn Bân hít một hơi lạnh, “Làm sao cậu biết được?”
Nguyễn Ngôn Hi không trả lời, mà tiếp tục suy luận: “Tôi đoán là vì vấn đề hút thuốc, ông không muốn anh ấy hút thuốc, anh ấy đã đồng ý ông, nhưng hôm qua ông vẫn thấy anh ấy hút thuốc.”
“Đúng vậy, hôm qua khi nó tan làm, tôi tình cờ thấy nó hút thuốc trên đường, nên khi về nhà tôi có mắng nó, mắng hơi nặng lời, nên nó đã đi ra ngoài, nhưng sao cậu biết được những chuyện này?”
Nguyễn Ngôn Hi đi đến bên cửa sổ, lấy ra một bao thuốc lá từ phía sau tủ, “Anh ta giấu thuốc lá trong phòng, vị trí rất khuất, cửa sổ luôn mở, trong các vết nứt vẫn còn sót lại tàn thuốc lá, anh ta đang đứng trước cửa sổ hút thuốc, trong phòng cũng có mùi của bình xịt phòng, đó là để che đậy mùi khói, nhưng ở nhà không có gạt tàn, anh ta bị cấm hút thuốc, vì vậy nhất định là ông không cho anh ta hút thuốc. Dựa vào nét mặt có thể thấy hai người không phải cãi nhau vì chuyện gì lớn, nên tôi mới to gan suy đoán như vậy.”
“Cậu quá lợi hại.”
Ba của Chu Văn Bân suy nghĩ một chút rồi hưng phấn nói: “Có phải như vậy thì chắc chắn cậu sẽ tìm được con tôi không?”
Nguyễn Ngôn Hi: “Vẫn còn quá ít manh mối…”
Mộc Thập Thịnh sợ Nguyễn Ngôn Hi sẽ nói điều gì đó kỳ lạ, nên lập tức ngắt lời anh, tiếp tục nói: “Nhưng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Đi ra khỏi phòng của Chu Văn Bân, Nguyễn Ngôn Hi thoáng nhìn thấy một bức tường trong phòng khách, trên đó treo vài bức tranh, nó đã thu hút sự chú ý của anh, anh đi tới cẩn thận kiểm tra bức tường, sau đó quay lại nhìn ba mẹ Chu Văn Bân hỏi: “Ở đây vốn được treo cái gì vậy?”
Mẹ Chu Văn Bân kinh ngạc, “À? Chỗ đó, chỗ đó trước đây treo hình từ nhỏ đến lớn của Văn Bân.”
Nguyễn Ngôn Hi tiếp tục hỏi: “Sao đột nhiên lại đổi thành tranh trang trí?”
“Văn bân nói nó lớn rồi, có bạn tới nhà thấy mấy tấm hình đó sẽ cười nhạo nó nên nó đã lấy xuống.”
Nguyễn Ngôn Hi: “Gần đây có phải không?”
Ba của Chu Văn Bân khó hiểu, “Gần đây thôi, có vấn đề gì không?”
Nguyễn Ngôn Hi: “Những bức ảnh đó vẫn còn đó chứ?”
Ba của Chu Văn Bân: “Chắc là Văn Bân cất hết rồi.”
“Có thể cho tôi xem không?”
Ba của Chu Văn Bân vội vàng nói: “Được, tôi sẽ tìm.”
Bây giờ miễn là ông có thể tìm thấy con trai mình, yêu cầu gì ông cũng đồng ý.
Khi ba của Chu Văn Bân đi tìm, Cao Lăng Trần đi tới trước mặt Nguyễn Ngôn Hi, thấp giọng hỏi: “Những bức ảnh đó có vấn đề gì sao?”
Nguyễn Ngôn Hi khoanh tay, “Tôi không rõ ảnh có vấn đề gì không, nhưng rõ ràng những bức ảnh này đã được thay thế gần đây, năm nay Chu Văn Bân 26 tuổi, nếu sợ bạn bè nhìn thấy thì trước kia anh ta đã thay ảnh rồi, nhưng tại sao gần đây anh ta mới nghĩ đến chuyện này, còn là cách vài ngày trước khi mất tích nữa chứ.”