Chút nhạc đệm không ảnh hưởng gì đến quá trình ăn uống và chém gió của cả bọn, tiếng bàn luận ồn ào át hết cả tiếng nhạc.
Shasimi được bê lên trước tiên, nhà hàng còn khuyến mại thêm hai bát súp Miso, món Shasimi này trang trí rất đẹp mắt, từng miếng cá đủ màu được cắt thái lát đặt trên đá, ở giữa trang trí bằng một nhúm trứng cá hồi, xung quanh điểm thêm hoa và lá tía tô, bạc hà. Vì đợi lẩu hơi lâu, hai người nhanh chóng ăn trước, mặc kệ đám con gái ngồi chụp ảnh.
Dương cẩn thận đẩy bát gừng và bát nước chấm sang cho Phong, sau đó nhận đôi đũa từ tay hắn, bình tĩnh gắp một miếng cá hồi nhúng vào nước chấm rồi ăn.
Cho dù đánh chén nửa đĩa Shasimi và một bát súp miso mà hai người còn chưa thấy đã miệng, lúc lẩu Sukiyaki được mang lên, Dương cố ý gọi thêm một phần nấm một phần thịt bò nữa.
Dương gắp một miếng thịt bò nhúng sơ qua nước lẩu rồi chấm vào chén trứng gà sống đánh nhuyễn, sau đó bỏ vào bát Phong.
"Cậu ăn thử đi, món này ăn ngay lúc nóng mới ngon."
Phong nhìn xuống bát sứ, độ nóng của thịt bò làm trứng chín và tạo thành một lớp mỏng bao quanh bên ngoài, nhìn qua rất đẹp mắt, Phong gắp nó cho vào miệng, vị mềm ngọt của thịt bò hòa cùng vị béo bùi của trứng rất hấp dẫn.
"Ngon lắm, cậu cũng ăn đi."
Dương cười tít mắt, "Tất nhiên, tôi nhúng mà, phải ngon chứ."
Sau đó Dương không coi ai ra gì, vừa nhúng thức ăn cho cả hai người, chẳng thèm để ý đến bọn bạn bàn bên kia trợn mắt nhìn mình.
Cả hai người đều đang tuổi lớn, mức ăn đều rất nhiều, chỉ một lát mặt bàn đã nhẵn bóng, đến cả nước chấm cũng gần hết.
Uống xong ngụm nước ổi cuối cùng, Dương liếm môi, bảo với Phong, "Gần nhà chúng ta còn có một quán Hàn khá ngon, hôm nào tôi sẽ dẫn cậu đi ăn thử."
Phong nhận ra Dương rất để bụng đến chuyện ăn uống, mà hắn cũng muốn đi nếm thử mọi mĩ vị ở thành phố này cùng cậu, cho nên lúc đáp ứng, tâm tình hắn khá thoải mái.
"Thật nhé, cậu còn hứa với tôi vài món chưa thấy đâu."
"Thật mà." Dương trợn mắt lên nhìn Phong, "Tôi đã hứa là sẽ dẫn, chẳng qua giờ chưa có thời gian thôi."
Phong gật đầu: "Vậy tôi sẽ chờ."
"Này này." Hải Minh cười mắng, "Hai người đừng có ở đó anh anh em em hứa hẹn nữa, bọn tôi nghe thấy hết đấy."
Dương ném miếng chanh còn lại trên bàn sang đó, sau đó lườm cô nàng. "Cút ngay cấm nghe lén."
Cả bọn cười ầm lên.
Ăn uống xong, tất cả mọi người dù không muốn nhưng vẫn phải lê thân hình đã no căng về trường, Minh kéo Dương đi trước, hai người nói qua lại vài câu, đột nhiên Minh rủ rê:
"Buổi tối sang nhà tao ngủ được không? Có thứ này cho mày."
Dương đang vừa đi vừa quan sát mấy vũng nước dưới chân, nghe thấy vậy mới ngước lên.
"Thứ gì cơ?"
"Bí mật." Minh cười đắc ý, vỗ vỗ vai Dương, "Chiều đi học về nhớ qua tao luôn nhé, giờ tao đi trước đã."
Dương không đồng ý cũng chẳng từ chối, chỉ hỏi: "Thế chiều nay mày không đi học à?"
"Học gì chứ, tao nghỉ đến mồng ba luôn, mày xem tao mặc thế này thì học hành gì." Minh con đã xin phép thầy Hưng chủ nhiệm, mai đi học có một ngày chẳng bõ, chẳng qua thằng Hoàng Anh rủ đi ăn cậu mới đi.
"Sướng thế, hoá ra mày đi ăn chực."
"Chứ gì nữa." Minh vẫy tay chào, "Chiều nhớ đến sớm, mẹ tao bảo nhớ mày đấy."
Dương ngẫm lại cũng lâu lắm rồi không sang nhà Minh, cậu gật đầu: "Ừ, vậy chiều tao đến."
Hai người nán lại cổng trường, đến lúc hẹn nhau xong cả bọn đã vào lớp, ngay cả Phong cũng không chờ Dương, cậu thong thả về lớp, nhìn Phong vẫn không khác gì ngày thường, hắn đang chăm chú giải đề, lúc cậu vào chỗ cũng không biết.
Tự dưng Dương không biết mở miệng ra sao, hai người ăn chung với nhau, thế nên mỗi lần không nấu cơm cậu đều phải báo cáo.
"Buổi tối..." Dương cân nhắc mãi rồi mở miệng, thế nhưng nhận ra mình không thể nói thành câu... Rõ ràng chỉ cần bảo buổi tối không nấu cơm là xong, sao cậu lại có cảm giác phản bội bạn trai để đi ngoại tình thế này.
Phong dừng bút, quay đầu sang nhìn, thấy nét bối rối trên gương mặt Dương, hắn ngồi thẳng dậy, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Lông mi Phong rất dài, hốc mắt lại sâu, nhìn chăm chú như vậy làm tim Dương đập thình thịch, cậu hít một hơi, nói nốt câu còn dang dở:
"Buổi tối tôi không về nhà, cậu ăn một mình tạm bữa nay đi."
"À." Phong ngẩn ra, buột miệng hỏi. "Cậu đi đâu?"
Hai người cùng rơi vào im lặng. Dương không rõ Phong hỏi câu đấy có ý gì, còn Phong là lỡ lời.
"Tôi..."
"Tôi..."
Hai người cùng mở miệng, sau đó lại tiếp tục im lặng, mắt to mắt nhỏ nhìn nhau. Cuối cùng Phong không nhịn được bèn nói trước.
"Cậu muốn nói gì sao?"
"Tôi đi sang nhà thằng Minh con, bác gái mời cơm." Dương nói xong cảm thấy không đúng chỗ nào đó, nhưng vẫn cắn răng nói nốt. "Tối tôi ngủ ở nhà nó, mai đi học luôn."
"Ngủ?" Phong hơi nhíu mày, dường như trong đầu đã tưởng tượng ra cảnh Dương ngủ cùng Minh, liệu cậu có dính người không? Có ôm người ta không? Nhỡ may tối vui vẻ cậu lại uống bia thì sao?
Phong định chất vấn, thế nhưng vẫn cố nuốt hết những lời định nói vào trong lòng, sau đó mỉm cười, "Ừ, thế tôi úp mì tôm ăn tạm một bữa vậy."
Dương: "..."
"Cậu không được ăn mì tôm!" Dương phản đối, liếc hai bên má nhẵn nhụi của Phong, dối lòng. "Ăn nhiều mì tôm sẽ nổi mụn."
"Ăn một hôm chắc không sao," Phong vẫn cười, tùy ý nói. "Cậu cứ đi đi không cần để ý đến tôi đâu mà."
Sao Phong cười mà cậu lại cảm thấy nguy hiểm thế này?
Dương gãi đầu, sau đó phát hiện mình chẳng biết nói gì, đang lúc luống cuống bỗng nhiên nghe thấy tiếng quát của thầy giáo oang oang trên bảng.
"Dương, học sinh mới, hai cậu kia không làm bài đi, nói chuyện hăng thế? Giải được bao nhiêu bài rồi?"
Tiết này thầy giáo để cho tự ôn tập, tiết sau mới giải đề, bình thường Dương toàn chơi chứ đâu biết làm gì...
Thầy giáo vừa nói vừa cầm thước đi xuống, Dương chột dạ nhìn xuống vở, đến nửa bài cũng chưa làm, cậu hơi luống cuống, thầy giáo dễ thì dễ thật chứ không phải bọn cậu thích làm gì thì làm.
Thầy giáo vừa xuống đến nơi, Phong ngồi bên ngoài thản nhiên đưa vở của mình ra, bài tập làm xong đầy đủ, chữ viết sạch sẽ, trình bày gọn gàng, thầy không kiếm được cớ gì bắt bẻ, đang định hỏi Dương, Phong không dấu vết lấy ra một tờ đề.
"Thầy ơi, bài số bốn này em không hiểu lắm, thầy giảng cho em được không?"
Thầy giáo nhìn thấy câu số bốn là dạng đề mới, gật đầu, sau đó đứng tại chỗ giảng cho hắn.
Dương thoát một kiếp, từ lúc đó thành thật hơn nhiều, lấy bút hì hục làm bài, đến tiết học sau kiểm tra không ngờ còn làm được bảy điểm môn Vật Lý.
Trải qua ba hôm đi học chung, Phong phát hiện Dương không hẳn là học kém, chỉ là quá lười. Cậu cũng khá chăm chỉ chép bài, nhưng chép xong toàn vất đấy không sờ đến, bài tập cũng chẳng làm, như thế học tốt mới là lạ. Dương cứ nghĩ mấy người học giỏi bỗng dưng giỏi hay sao, đều là thành quả của học ngày học đêm hết.
Để Dương học ngày học đêm thì hơi khó, hàng ngày nghe và học thuộc từ vựng tiếng anh kết hợp thể dục buổi sáng đã là cực hạn của cậu. Nhưng môn tiếng Anh cậu giỏi cũng vì từ nhỏ đã bị nhét vào đủ các trung tâm ngoại ngữ, hồi cấp một còn bị ép học trường quốc tế, phải sử dụng song ngữ.
Cũng may từ cấp hai trở đi, mấy môn còn lại của cậu điểm kém quá, dạy sao cũng không khá, bố mẹ cậu mới bắt đầu nới lỏng không bắt ép nữa, gửi cậu vào một trường bình thường, từ đó Dương càng ngày càng học kém hơn, cũng may còn môn tiếng Anh đã hình thành thói quen nghe và đọc nên không bỏ được.
Ngày xưa nhà chính của Dương ở khu này, bên kia chỉ để kinh doanh, cho nên cậu học cấp hai ở đây, đến cấp ba cả nhà chính thức chuyển về nhà bên kia, cậu vòi vĩnh năn nỉ mãi mới được ở riêng để tiện đi học, ông Đức thương con nên mua hẳn cho cậu một căn chung cư.
Cũng may dung túng như vậy nhưng Dương vẫn trưởng thành đúng cách, không tiêm nhiễm mấy tệ nạn xã hội.
Tất nhiên trong đó phải kể đến công lao của Minh. Nói quản rất chặt cũng không hẳn, nhưng mà tuần nào hắn cũng sang bên này ít nhất một lần.
Hồi xưa cứ cuối tuần Dương lại bị Minh xách về nhà, nhưng mà dạo này cậu càng lúc càng lười, mấy tuần nay không về.
Buổi chiều học xong Dương định đi xe bus đến nhà Minh con, thế nhưng Phong không chịu, kiên quyết đưa cậu đi, cuối cùng cậu đành nhượng bộ.
Hoàng Anh đứng ở cửa lớp nhìn hai người kia leo lên xe nhau tự nhiên như vậy, cậu lắc đầu ngán ngẩm, dạo này không yêu đương nên nhìn thấy ai cũng ngứa mắt hết. Nhất là từ bữa đi học đến giờ Phong và Dương đều dính lấy nhau, Hoàng Anh cảm thấy mình bị thất sủng. Rõ ràng ngày trước cậu với Dương luôn sát cánh bên nhau, chẳng hiểu từ lúc nào bên cạnh Dương lại đổi thành người khác.
Hoàng Anh tức tối, bắt đầu gọi cho mấy đứa bạn tố khổ.
Đầu tiên gọi cho thằng Tuấn.
"Alo, mày đang ở đâu? Đi chơi game với tao không?"
"Bận rồi, mày rủ đứa khác đi."
"Sao bận?
"Đưa cái Chi về, thế nhé đừng gọi nữa."
"Này... này..."
Thằng này suốt ngày chỉ người yêu, Hoàng Anh không chấp, cậu lại bấm số mấy thằng hay chơi game, thế nhưng đứa nào cũng bận, không hẹn gái thì cũng hẹn bạn.
Hoàng Anh cảm thấy thật nguy cơ, chắc phải đi kiếm người yêu mới thôi, cậu cô đơn cũng vài tuần rồi.