Nước Pháp, ở một tỉnh ven biển sát dãy núi Alps.
(Dãy Alps - là một trong những dãy núi lớn nhất, dài nhất châu Âu, trải dài qua quốc gia (từ tây sang đông), lần lượt là: Pháp, Thụy Sĩ, Ý, Monaco, Liechtenstein, Áo, Đức và Slovenia. Nơi này được xem như khu vực nghỉ dưỡng và bảo tồn thiên nhiên của châu Âu.)
Trên chuyến tàu lửa đi đến thị trấn nào đó bên bờ biển Côte d"Azur.
(Côte d"Azur ("bờ biển xanh da trời") là một phần bờ biển Địa Trung Hải miền Nam nước Pháp. Cái tên này được nhà thơ Stéphen Liégeard tạo ra. Theo sách bách khoa Pháp thì Côte d"Azur trải dài từ Cassis (gần Marseille) đền Menton ở sát biên giới với nước Ý)
"Quý ông trẻ tuổi ơi, hoa trên tay ngài đẹp quá." Một cô bé đại khái mới sáu bảy tuổi kêu lên.
Cô nhóc mặc chiếc váy đầm màu hồng nhạt, đi tất trắng bên trong đôi giày da màu đen nho nhỏ, mái tóc vàng óng buộc thành đuôi ngựa, trên sống mũi có mấy vết tàn nhang nhàn nhạt đáng yêu, đôi mắt to tròn màu xanh lam nhạt chăm chú nhìn vào bó hoa hồng trên tay Chung Quan Bạch, vẻ mặt thẹn thùng.
Chung Quan Bạch bật cười, dùng tiếng Pháp nói chuyện với cô: "Cảm ơn. Anh rất muốn đưa tặng em một cành, nhưng mà ——"
Dưới ánh mắt cực kỳ chờ mong của cô bé con, Chung Quan Bạch không hề mang cảm giác áy náy tiếp tục nói: "Nhưng tất cả số hoa này anh phải tặng cho quý ông ngồi bên cạnh rồi."
Cô bé liếc qua Lục Tảo Thu đang ngồi dựa vào cửa sổ, sau đó dùng ánh mắt trông mong nhìn Chung Quan Bạch, thì thầm: "Quý ông thì nên tặng hoa hồng cho một vị thục nữ chứ ạ."
Mẹ của bé con bế cô nhóc lên, ngượng ngùng cười với Chung Quan Bạch, sau đó cúi đầu nói với cô: "Một quý ông vẫn có thể tặng hoa cho một quý ông khác. Được rồi, Elisa, chúng ta xuống tàu thôi."
Bé con vẫn mãi trông ngóng nhìn Chung Quan Bạch.
Lục Tảo Thu rút một cành hoa hồng từ bó hoa trong tay Chung Quan Bạch, đưa đến tay cô bé.
Cô nhóc cực kỳ vui vẻ nhận lấy, "Quý ông này, ngài thật là hào phóng."
Mẹ cô bé dẫn cô xuống tàu, còn cô thì vẫn luôn cách cửa sổ xe nhìn chăm chú vào Lục Tảo Thu, giọng Chung Quan Bạch mang vị chua loét: "Quý ông này, ngài thật là hào phóng."
Lục Tảo Thu nói: "Cô bé chỉ muốn hoa, không phải muốn em."
Chung Quan Bạch cố ý hỏi: "Thế nếu cô ấy muốn em thì anh làm thế nào?"
Trong mắt Lục Tảo Thu hiện ra chút ý cười, "Vậy tôi chỉ có thể vung găng tay trắng lên thôi."
(Hành động tháo găng tay ra ném vào người đối diện tức là có ý muốn khiêu chiến và yêu cầu người kia tham gia một cuộc đấu tay đôi để bảo toàn danh dự, nghi thức này có lịch sử hình thành từ thời Trung Cổ ở châu Âu)
Tàu lửa dừng lại ở thị trấn ven biển, ánh mặt trời ngọt ngào, gió biển ẩm ướt sền sệt.
Lục Tảo Thu thuê một ngôi nhà có đàn piano ba chân trong thị trấn này, vị trí dựa núi nhìn biển, từ sân nhà có thể nhìn thấy vịnh biển ở cách đó không xa.
Bọn họ vừa trở về từ một cánh đồng hoa, Chung Quan Bạch ngồi bên cạnh đàn piano viết nhạc.
Hai giá micro đặt song song ngay trên đầu bộ gõ đàn dương cầm, ghi âm lại chuẩn xác từng chi tiết tiếng đàn của Chung Quan Bạch.
Hắn đàn đến tận hoàng hôn, mỗi lần đều cảm thấy thiếu thiếu chút gì đó, tựa như chạy hết vài dặm hoa trải dài chỉ có thể vẽ ra một cành một lá, muốn sửa nhưng nhất thời lại không tìm thấy linh cảm, vì thế khá phiền lòng.
Lục Tảo Thu cầm lấy đàn violin kéo một khúc nhạc khoan thai, giống như muốn an ủi Chung Quan Bạch đang nôn nóng.
Chung Quan Bạch đứng lên đi hai vòng, lại ngồi xuống ghế dương cầm.
Thiên tài luôn cực kỳ nhạy bén, có vài thứ trôi qua trong đời, người bình thường không có cảm giác gì, nhưng thiên tài thì biết rõ, bọn họ sẽ vì điều mình từng có được mà khổ sở.
Lục Tảo Thu kéo xong bản nhạc, đi đến sau lưng Chung Quan Bạch, "Không cần nóng vội."
Chung Quan Bạch đàn ra mấy nốt, lại thu tay về: "Master Lục, em cảm thấy nhất định trước kia mình đúng là được thần phật cầm tay, bây giờ ông ấy buông tay bỏ mặc em rồi."
Lục Tảo Thu cúi người, vươn tay đặt hờ trên mu bàn tay Chung Quan Bạch: "Ông ta chưa buông tay đâu, làm lại nào."
Chung Quan Bạch đàn thêm một lúc, vẫn không tìm thấy cảm giác.
Lục Tảo Thu: "Đây không phải chuyện có thể làm trong ngày một ngày hai. Kỹ thuật cần dựa vào luyện tập, mấy hôm nay em luyện đủ rồi, tình cảm thì cần dựa vào kíƈɦ ŧɦíƈɦ, em không tìm thấy cảm giác, chứng minh em chưa gặp chuyện gì khiến mình xúc động." Anh cầm tay Chung Quan Bạch lên, "Không đàn nữa, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút."
Hai người tản bộ dọc theo con đường núi nho nhỏ, cơn gió nhẹ thổi qua mang theo mùi hương cây cỏ, vầng dương từ từ lặn xuống mặt biển chiếu ánh sáng dịu dàng lên toàn bộ thị trấn.
Chung Quan Bạch nhìn sườn mặt Lục Tảo Thu, đột nhiên nói: "Master Lục, hình như đã lâu rồi em không đọc thơ cho anh nghe."
Lục Tảo Thu nhìn mặt biển, nhịn cười: "Đọc thơ thật hay đọc bừa."
Chung Quan Bạch trả lời: "Trình độ em đến đâu anh biết rõ mà."
Lục Tảo Thu dừng chân lại, hôn nhẹ lên môi Chung Quan Bạch một cái: "Vậy đừng đọc."
Chung Quan Bạch liếm liếm môi như muốn nếm dư vị, "Anh là vầng trăng sáng trên mặt biển ——"
Lục Tảo Thu bật cười, thấp giọng: "Câm miệng."
Nói xong anh dùng sức hôn Chung Quan Bạch, môi răng giao triền, hô hấp đan xen.
Chung Quan Bạch nhận được một nụ hôn dài, cảm thấy vô cùng thỏa mãn thở hồng hộc, không còn nhắc gì đến chuyện đọc thơ nữa.
Bọn họ đi được một lúc lâu, bỗng nhiên nghe được tiếng đàn piano truyền ra từ một nhà hàng nhỏ cuối con đường.
Chung Quan Bạch vừa nghe liền biết trình độ người đang biểu diễn chỉ ở mức tầm tầm, hắn nói: "Đi nào, Master Lục, chúng ta vào thể hiện một chút đi."
Ngồi bên đàn piano là một cô gái trẻ trên dưới hai mươi, Chung Quan Bạch đi qua nói mấy câu đã dỗ được cô bước xuống nhường chỗ, hắn ngồi lên đàn bản《 Âm thanh và hương thơm giữa trời chiều 》của Debussy.
(Achille Claude Debussy (-): nhà soạn nhạc người Pháp nổi tiếng, được coi như nhà soạn nhạc nổi bật nhất trong trường phái âm nhạc ấn tượng cùng với Maurice Ravel. Ông đã để lại nhiều tác phẩm kinh điển cho âm nhạc Pháp thời kỳ cuối thế kỷ , chủ yếu là các bản giao hưởng, nhạc thính phòng và các bản solo piano.)
Tiếng đàn chảy xuôi trong không gian nhà hàng yên tĩnh, nhuộm đẫm âm thanh lên màn đêm đang buông xuống bên ngoài, khiến nó càng thêm dịu dàng.
Bản nhạc kết thúc, tiếng vỗ tay và tán thưởng vang lên bốn phía.
Cách đó không xa, một người đàn ông cao to tráng kiện có đôi mắt màu phỉ thuý vỗ tay vang dội hơn tất cả mọi người. Anh ta đứng lên nói với Chung Quan Bạch: ""Les sons et les parfums tournent dans l"air du soir.""
Chung Quan Bạch mỉm cười không nói gì.
Người đàn ông đi tới chống tay bên đàn dương cầm, cặp mắt xanh lục chăm chú nhìn thẳng vào Chung Quan Bạch, dùng giọng nói cố tình đè thấp để càng thêm từ tính: "Đây là《Les sons et les parfums tournent dans l"air du soir》của Debussy, vô cùng đẹp đẽ, không phải sao? Cậu biết cái tên này có xuất xứ từ đâu không?"
Chung Quan Bạch trả lời: "Thơ của Baudelaire, là bài《 Khúc chiều tà 》, câu thứ ba."
(Charles Pierre Baudelaire ( – ) là một trong những nhà thơ có ảnh hưởng lớn nhất ở Pháp trong thế kỷ , thuộc trường phái tượng trưng chủ nghĩa.)
"Tôi có vinh hạnh được làm quen với cậu không?" Anh ta kinh ngạc tán thưởng vươn tay, tự giới thiệu trước, "Lance, người biết kéo đàn violin không tệ."
Chung Quan Bạch nghe thấy câu "kéo đàn violin không tệ" thì bật cười lắc đầu.
Lance cho rằng Chung Quan Bạch không tin, "Ấy, anh bạn," anh ta trở lại chỗ ngồi lấy đàn violin ra khỏi hộp, "Cậu có hứng thú hợp tấu một khúc cùng tôi không? Nhất định cậu sẽ cảm nhận được loại thỏa mãn kì diệu này, đó chính là sức mạnh của âm nhạc đấy."
Chung Quan Bạch hất cằm về phía Lục Tảo Thu đang đứng đằng xa nhìn hắn: "Tôi chỉ là người đệm dương cầm cho quý ông bên kia thôi. Anh ấy là người chơi đàn violin ưu tú nhất mà tôi biết."
Lance liếc nhìn Lục Tảo Thu một cái, giọng nói ra chiều rất quyết tâm: "Có lẽ tôi còn giỏi hơn cả anh ta gấp mấy lần đấy."
Chung Quan Bạch buồn cười: "So sánh làm gì thế."
Lance: "Nói không chừng cậu sẽ phát hiện ra cậu thích hợp đệm đàn cho tôi hơn."
Chung Quan Bạch lắc đầu, "Khó thành lắm, anh ấy là bạn trai tôi."
Lance nghe thế thì càng thêm hứng thú, sau khi đến Pháp Chung Quan Bạch bắt đầu tập thể hình trở lại, cơ bắp khôi phục được không ít, ánh mặt trời miền nam nước Pháp phơi cho làn da hắn thành màu mật hơi nhạt, vô cùng xinh đẹp.
So với Lục Tảo Thu cao gầy mảnh mai, làn da quanh năm tái nhợt, Chung Quan Bạch càng được giới gay Âu Mỹ hoan nghênh nhiều hơn, Lance cố ý nhướn mày, tầm mắt đặt ở cặp mông và phần giữa hai chân Chung Quan Bạch: "Có khi ở những phương diện khác tôi cũng càng thích hợp với cậu...... Anh ta quá gầy."
Chung Quan Bạch hết kiên nhẫn, bắt đầu có ý muốn sủi, "Không, tôi thích anh ấy như vậy."
Lance cố ý ám chỉ sâu xa: "Đấy là vì cậu chưa thử qua những thứ khác thôi."
Anh ta không đợi Chung Quan Bạch trả lời đã mang theo đàn violin đi về phía Lục Tảo Thu.
Loại đàn ông châu Á mảnh dẻ này căn bản không đáng để Lance đặt vào mắt, anh ta nhìn từ trên xuống nói với Lục Tảo Thu: "Chúng ta so tài một chút đi, ai chiến thắng ——" Lance quay đầu nháy mắt với Chung Quan Bạch, "Vị mỹ nhân ở bên kia đêm nay sẽ thuộc về người đó."
—------------
()Phần đọc thêm cho ai rảnh:
Bài 《Les sons et les parfums tournent dans l"air du soir》lấy từ câu thứ ba của bài thơ "Khúc chiều tà - Harmonie du soir" của Baudelaire, cả đoạn như sau:
[ Voici venir le temps où vibrant sur sa tige
Chaque fleur s"évapore ainsi qu"un encensoir;
Les sons et les parfums tournent dans l"air du soir;
Valse mélancolique et langoureux vertige! ]
Dịch thơ:
[ Kìa.. run rẩy trên cành xanh tha thướt
Những bông hoa kiều diễm ngát thơm nhang
Muôn tiếng động giữa trời hương lồng lộng
Điệu valse buồn xây xẩm ngực râm ran ]