Chung Quan Bạch lập tức đặt vé máy bay ngày hôm sau lên đường, sau đó bắt đầu thu dọn hành lý.
Lúc sắp xếp nhạc phổ trên kệ sách, hắn đột nhiên phát hiện ra phía sau một quyển nhạc phổ cũ có cất giấu đồ vật, liền cầm lên nhìn thử.
Đó là một khối lập phương trong suốt không biết làm bằng chất liệu gì, nặng trĩu, bên trong là một cây đàn violin và một cây vĩ trôi lơ lửng, cả thân và dây đàn đều được làm cực kỳ tinh xảo, ngay cả những sợi lông tơ trên dây vĩ cũng nhìn thấy rất rõ ràng.
Chung Quan Bạch cảm thấy thứ này trông khá quen mắt, trong đầu hiện lên vài hình ảnh mơ hồ nhưng vẫn không nhớ nổi là từng thấy qua ở đâu. Hắn nghe thấy tiếng Lục Tảo Thu đang tắm nên cũng không đi hỏi, nghĩ có lẽ là đồ của anh, bèn đặt về chỗ cũ.
Hắn không có quá nhiều đồ muốn mang theo, chỉ riêng nhạc phổ đã nhét đầy một cái thùng, sau khi dán kỹ lại phải đặc biệt đi gửi qua đường bưu cục.
Chờ hắn thu dọn đâu đấy thì Lục Tảo Thu cũng vừa tắm xong, đang ngồi trong phòng ngủ đọc một quyển sách, tư thái ưu nhã đẹp đẽ không nói nên lời.
Lục Tảo Thu cúi nhẹ đầu, ngón tay thon dài lật một trang, bấy giờ Chung Quan Bạch mới nhận ra đó không phải sách, mà là một quyển album, vào lần lưu diễn nước ngoài đầu tiên, Nhạc viện chụp ảnh bọn họ rồi đóng thành album kỷ niệm, mỗi thành viên trong dàn nhạc đều được tặng một quyển.
Chung Quan Bạch đứng nhìn từ xa, trái tim như một viên kẹo mật đặt dưới ánh mặt trời, chỉ trong chốc lát đã tan thành nước đường chảy tràn khắp lồng ngực, ngọt đến mức khiến hắn phát đau.
Thời bọn họ còn học ở Học viện âm nhạc đã tham gia hai lần lưu diễn quy mô lớn ở nước ngoài. Vào lần lưu diễn đầu tiên Lục Tảo Thu đối với hắn mà nói chỉ là một vị concertmaster đáng ngưỡng mộ như núi cao vời vợi, lạnh lùng bình tĩnh như cuốn sách giáo khoa, ít nói ít cười, mà mấy câu nói ít ỏi cũng chỉ dùng để ra hiệu phối hợp chỉnh thể dàn nhạc và đàn piano.
Khi đó trong lòng Chung Quan Bạch ngoại trừ kính sợ thì không dám có thêm bất cứ ý nghĩ phạm thượng nào.
Lục Tảo Thu xem xong hết mấy tấm ảnh có mặt Chung Quan Bạch, cất album vào lại ngăn kéo tủ.
Chung Quan Bạch đi qua cảm thán: "Khi đó vì sao em lại không ở bên anh nhỉ."
Lục Tảo Thu sửng sốt, tỉ mỉ quan sát Chung Quan Bạch một hồi, chút phức tạp dưới đáy mắt dần dần biến thành ý cười dịu dàng nhàn nhạt và bình thản bao dung, anh nói: "Đi ngủ sớm một chút."
Chung Quan Bạch không dám làm gì lỗ mãng, ngoan ngoãn nằm bên cạnh Lục Tảo Thu.
Đã lâu rồi không đi nằm sớm như vậy, mấy ngày mệt mỏi khiến hắn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Chung Quan Bạch giao toàn bộ văn kiện cho luật sư, buổi chiều ra sân bay ngồi trong phòng chờ VIP lấy điện thoại của Lục Tảo Thu gọi cho Tần Chiêu, nhờ cậy anh ta sắp xếp cho nhân viên nhà mình.
Tần Chiêu vừa nghe, không nói hai lời lập tức đồng ý.
Năm đó anh ta có thể nhanh chóng từ một diễn viên hết thời lội ngược dòng trở thành ảnh đế nhà nhà đều biết, tất cả là nhờ ân nghĩa của Chung Quan Bạch và Đường Tiểu Ly.
Khi đó truyện Đường Tiểu Ly viết rất nổi, có nhà đầu tư muốn mua bản quyền để cải biên chế tác phim điện ảnh, hắn ta ngồi trước mặt nhà đầu tư, chỉ đích danh muốn Tần Chiêu diễn nam chính số , tự cho là cực kỳ tình cảm tâm sự mỏng dày: "Quyển sách này tôi viết là vì Tần Chiêu."
Nhà đầu tư chưa từng nghe qua tên Tần Chiêu, lên mạng tra một lúc mới biết người này thuộc loại hình diễn viên "diễn nhân vật nhà nhà đều biết nhưng không ai nhớ nổi tên thật là gì" điển hình, nói ngắn gọn là flop, không gánh được doanh thu phòng vé, nhưng kỹ thuật diễn rất đỉnh, thù lao cũng thấp, là ứng viên lý tưởng để cast vào vai phụ.
Bên đầu tư đã rõ tình huống, thẳng thừng lên tiếng:
Muốn Tần Chiêu vào vai chính thì IP cấp thấp nhất cũng không có cửa, muốn quay phải mời tiểu sinh lưu lượng có tiếng thì mới đảm đương nổi doanh số.
Đường Tiểu Ly tức giận đến mức ném bộp cây bút máy bạch kim sang bên cạnh hợp đồng, "Éo quay thì nghỉ."
Trong giới này Đường Tiểu Ly vẫn chỉ là người mới, chưa có tác phẩm cải biên nào thành công, hắn nói chắc như đinh đóng cột muốn phải là Tần Chiêu diễn, lập tức không có ai chịu mạo hiểm đầu tư nữa.
Đường Tiểu Ly gọi một cuộc lôi Chung Quan Bạch ra ngoài uống rượu, vẻ mặt phiền muộn vì mãi không cua được trai, "Không ai thèm quay thì làm sao tao ngủ Tần Chiêu được?"
Giữa Chung Quan Bạch và Đường Tiểu Ly là loại tình hữu nghị "Đương thì niên thiểu xuân sam bạc, kỵ mã ỷ tà kiều, mãn lâu hồng tụ chiêu", nói trắng ra là hội chị em bạn dì trao khăn tay từng ngủ cùng giường đắp chung chăn mổ xẻ bạn cɦịƈɦ của đối phương bây giờ sống chết ra sao giàu nghèo thế nào.
(Thời thiếu niên khoác áo xuân mỏng, cưỡi ngựa dựa cầu cong, khắp lầu đầy tay áo đỏ vẫy gọi, chắc ý nói đều là phường phong lưu)
Hai tên lẳиɠ ɭơ xéo sắc như nhau, tình cảm bền chắc như vàng.
Chung Quan Bạch xem như lớn lên bên cạnh Ôn Nguyệt An, vốn dĩ phải trở thành bộ dáng chín chắn thanh tâm quả dục không dính bụi trần, nhưng không khéo lại quen phải một đám "bẹn bà" không ai là người đứng đắn. Ở mấy phương diện này, mạch não của hắn và Đường Tiểu Ly giống nhau, rất nhanh đã tìm thấy mối liên kết chặt chẽ giữa chuyện quay phim điện ảnh và ngủ thành công Tần Chiêu.
Nhưng lúc này hắn đã có Master Lục, đương nhiên không còn mang tâm thái vua cɦịƈɦ mà suy nghĩ quá phận như xưa. Uống được hai ly rượu, hắn liền bắt đầu khoác lác mấy lời thấm thía với Đường Tiểu Ly, "Để tao nói cho mày nghe, cảm giác có vợ hoàn toàn không còn giống như xưa đâu."
Đường Tiểu Ly trợn trắng mắt: "Cái thứ trời sinh làm mà chém phần phật sắp thành bão rồi bố trẻ ạ. Hứ, vậy ngài nhả cho ít lời vàng ngọc đi, rốt cuộc là cảm giác như nào?"
Chung Quan Bạch ra vẻ sâu sắc, "Để tao kể, hồi Master Lục vừa mới phê chuẩn cho tao được hầu ngủ, tao nằm bên cạnh mà cả đêm không ngủ được. Trong phòng tối mờ tối mịt, tao lại hơi hơi quáng gà có thấy cái mọe gì đâu, tao không ngủ được cũng không dám đụng vào người ta, thế là cứ nằm nhìn mặt người ta tới sáng thôi."
Đường Tiểu Ly còn chưa rõ tình hình, hỏi lại: "Không làm?"
Chung Quan Bạch dùng ngữ khí như đang nói chuyện với đứa thiểu năng: "Cái đó gọi là linh hồn hòa hợp, mày không hiểu được đâu. Tao bảo này, mày đứng cứ tối ngày nghĩ đến mỗi chuyện khuân người ta lên giường, muốn cuộc đời có ý nghĩa thì nên tìm người đứng đắn, cùng nhau đánh đàn ngâm thơ gì đó đi."
Đường Tiểu Ly cảm thán: "Mày thay đổi rồi."
Chung Quan Bạch hỏi: "Đổi chỗ nào?"
Đường Tiểu Ly dùng vẻ mặt ăn mày quá khứ thổn thức, "Trước kia mày không phải cái kiểu người trời thế này, chúng ta đều là phàm nhân, tự tin khoe cá tính làm bóng không cần gồng."
Chung Quan Bạch nói: "Thôi đủ rồi, tóm lại mày vẫn muốn ngủ Tần Chiêu chứ gì."
Đường Tiểu Ly: "Mày có biết anh ấy trông như thế nào không mà nói?"
"Không biết."
Đường Tiểu Ly móc di động ra, "Thưởng lãm đi."
Chung Quan Bạch: "Ủa đây không phải cái anh diễn vai, vai gì nhỉ ——"
Đường Tiểu Ly: "Chính là ảnh đấy, mày có phát hiện ra gì chưa."
Chung Quan Bạch: "Chưa."
Đường Tiểu Ly: "Từ ngày tao tốt nghiệp trung học xem phim của ảnh xong, về sau bạn cɦịƈɦ luôn tuyển người có một hai nét giống như thế."
Chung Quan Bạch nhớ lại một chút, "Hình như đúng là có vài tên giông giống thật."
Đường Tiểu Ly ra vẻ nghiêm túc, "Không phải vài người, mà là không chừa một ai." Hắn ta nói xong thì vớ lấy ly rượu, dũng cảm tu một hơi hết sạch, "Cho nên dù ai nói gì tao cũng phải ngủ được anh ấy."
Đột nhiên Chung Quan Bạch thấy mình bị lây dính một hai phần đồng cảm.
Cách thức hắn yêu Master Lục là ai nói gì cũng không dám tự tiện làm loạn, tỉ mỉ trịnh trọng, không dám khinh nhờn, cho dù Master Lục không ngủ hắn, hắn ngàn vạn lần cũng không dám đè Master Lục.
Còn cách thức Đường Tiểu Ly yêu Tần Chiêu có lẽ chính là liều mạng đâm đầu.
Vì thế Chung Quan Bạch bèn nói: "Không phải chỉ là quay phim thôi à, tao đầu tư cho mày quay."
Lời này mượn rượu nói ra, nhưng không hoàn toàn là lời nói suông cho vui miệng.
Khi đó Chung Quan Bạch vừa nhận được giải thưởng nhạc phim xuất sắc cho bộ phim《 Nghe tiếng sao trời 》, quen biết thêm vài người, vừa lúc trong tay có hai khoản tiền lớn sợ cầm lâu lại cháy túi, nếu không phải Đường Tiểu Ly có khi hắn cũng đi đầu tư cho người khác.
Chung Quan Bạch đọc qua một lượt kịch bản của Đường Tiểu Ly, trong đầu đã có ý tưởng đại khái. Hắn đầu tư một phần, lại thuyết phục được một nhà làm phim bỏ vốn nữa, phim điện ảnh rất nhanh đã được ra rạp.
Tần Chiêu chỉ một lần là nổi tiếng.
Năm ấy anh ta nhận được ba đề cử một giải Ảnh đế, một bước phong thần.
Sau đó Tần Chiêu lấy thân báo đáp Đường Tiểu Ly, với Chung Quan Bạch thì không dùng cách đó được, đành phải một tay thu dụng hết người của hắn vào phòng làm việc nhà mình.
Đường Tiểu Ly ở đầu dây bên kia nghe xong điện thoại, lập tức bảo Tần Chiêu mở loa ngoài, "Chung Quan Bạch, mày thật sự muốn đi châu Âu vào núi đánh đàn à? Đến lúc mày về, tuổi tác đã cao, kệ hàng ngoài kia toàn tiểu thịt tươi ngon mắt ngon miệng, phận hoa tàn ít bướm như mày biết làm thế nào."
Toàn thân Đường Tiểu Ly chỉ có cái miệng là luôn thừa thãi, mấy năm gần đây khua môi múa mép càng lợi hại hơn, xấu miệng đến mức vị ảnh đế hàng thật giá thật ở bên người đọc thoại kịch bản còn không bằng.
Hai mắt Chung Quan Bạch ngừng trên người Lục Tảo Thu ngồi cạnh.
"Tao có phải hàng đâu mà sợ mất giá?" Chung Quan Bạch vừa thưởng thức góc nghiêng thần thánh của Master Lục vừa nói vào điện thoại, "Master Lục là người đàng hoàng, xem gỗ không xem nước sơn, tao đếch sợ. Tao nói với mày rồi còn gì, có...... Khụ, cảm giác của người có chồng làm sao giống trước kia được."
Lục Tảo Thu nghiêng đầu nhìn hắn, khóe miệng lộ ra một chút ý cười.
Chung Quan Bạch nói: "Tuy tao không phải người đứng đắn gì, nhưng Master Lục thì phải, chín bỏ làm mười xem như tao cũng đứng đắn đi. Thế giới của người đàng hoàng mày không hiểu được đâu."
Đường Tiểu Ly "Phì" một tiếng: "Nói như mày tao chín bỏ làm mười cũng là ảnh đế cmnr."
Chung Quan Bạch phản bác: "Sai rồi, trước nay mày luôn là ảnh đế còn gì."
Hắn cúp điện thoại, tự giác nhét vào túi quần Lục Tảo Thu, nhân cơ hội cách túi sờ soạng một phen.
Lục Tảo Thu nhàn nhạt nhắc nhở: "Đây là sân bay."
Chung Quan Bạch đột nhiên hơi ngẩn ngơ, năm hắn và Lục Tảo Thu vừa ở bên nhau, thời điểm đi lưu diễn, hắn cũng không nhịn được sờ soạng Master Lục như thế, lúc ấy mặt anh lập tức đen lại.
Chung Quan Bạch nhớ lại cảnh tượng cũ, lại nhìn Lục Tảo Thu bây giờ, trong lòng vừa ngọt ngào lại vừa chua xót.
Hắn nói: "Cho em sờ tí thôi."
Lục Tảo Thu không phản bác, cũng không phản ứng lại hắn nữa, chỉ yên lặng tiếp tục đọc sách. Tay Chung Quan Bạch đặt trong túi quần Lục Tảo Thu ngang nhiên ở trong phòng chờ máy bay sờ mó nửa ngày, Lục Tảo Thu không cứng, hắn ngược lại sờ cho bản thân mình cứng trước.
Không bao lâu nữa phải lên máy bay, Chung Quan Bạch lại ngồi lì trên ghế không chịu đứng lên.
Lục Tảo Thu cúi đầu liếc qua đũng quần Chung Quan Bạch, thần sắc hắn rất khả nghi, thấp giọng ấp úng: "Master Lục, anh chờ một lát...... Em cần chút thời gian...... xíu thôi."
Lục Tảo Thu trả lời "được", rồi thật sự đứng một bên chờ.
Một lát sau, Chung Quan Bạch lại khàn giọng nói: "Master Lục, anh đừng nhìn em như vậy."
Lục Tảo Thu: "Ừ."
Chung Quan Bạch: "Master Lục, tạm thời anh đừng nói chuyện với em."
Qua nửa ngày, cái vẻ mặt khó nói của Chung Quan Bạch rốt cuộc mới chịu lui đi, hắn đứng lên, một tay nhấc hộp đàn của Lục Tảo Thu, một tay cầm hành lý xách tay, cùng anh lên máy bay.
Ngoài cửa sổ, quang cảnh thành phố từ từ xa dần, những tòa cao ốc tinh xảo phồn hoa, đường sá dọc ngang xen kẽ, dòng xe cộ hối hả ngược xuôi đều bị thu nhỏ lại, cuối cùng không thể nhìn thấy nữa.
Ánh nắng màu mật chậm rãi lưu động, biển mây ẩm ướt trôi bồng bềnh.
Đó là ánh sáng của hy vọng.