Chương :
Kiều Huyền Thạc vui vẻ, rời khỏi bàn làm việc và bước về phía bọn trẻ.
“Quần áo của các con đâu?” Kiều Huyền Thạc nhẹ nhàng hỏi, ngồi xổm xuống và đưa tay dìu dắt ba cậu bé.
“Ba Ba……”
Ba cậu bé nắm tay anh và bổ nhào vào lòng anh.
Từ cửa truyền đến giọng nói của Bạch Nhược Hi: “Mẹ ơi, mẹ có thấy ba đưa nhỏ đâu không? Vừa tắm xong liền xoay người đi lấy quần áo, quay lại đã không thấy đâu cả.”
“Mẹ không để ý, mẹ vưa ở trong bếp …”
Kiều Huyền Thạc không khỏi sờ nhẹ đầu bọn trẻ, nhỏ giọng trách móc: “Các con thật xấu, dám lén lút bỏ đi, khiến mẹ các con lo lắng như vậy, còn có lần sau, ba sẽ tét vào mông biết chưa.”
“Anh ba, anh có nhìn thấy …” Bạch Nhược Hi đẩy cửa bước vào, chưa kịp nói xong thì đã thấy Kiều Huyền Thạc đang ngồi xổm trước mặt ba đứa nhỏ, nói nhỏ với chúng.
“Hóa ra, các con ở đây.” Bạch Nhược Hi giận dữ bước vào, trên tay cầm ba bộ quần áo.
Kiều Huyền Thạc buông đứa trẻ đứng dậy, nhìn Bạch Nhược Hi, nhẹ giọng hỏi: “Dám làm bà xã của anh lo lắng, em có muốn anh cho bọn chúng một bài học nghiêm khắc không?”
Bạch Nhược Hi cười bước vào, nheo mắt và nghi hoặc nói một cách không chắc chắn: “Anh đành lòng sao?”
“Tất nhiên, em đang nghi ngờ lòng chung thủy của anh đối với em sao?” Kiều Huyền Thạc từ từ vén tay áo lên, trong tư thế chuẩn bị đánh, miệng nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Dám để cho Nhược Hi nhà ta lo lắng, dù là con vua hay cháu chúa cũng phải dạy cho một bài học thật nghiêm.”
Tư thế của Kiều Huyền Thạc khiến Bạch Nhược Hi cảm thấy buồn cười, nhưng đồng thời cũng lo lắng rằng anh sẽ thật sự động tay động chân, cô vội vàng kéo ba đứa trẻ trở lại, “Mặc quần áo vào trước đã, nếu không sẽ bị cảm lạnh.”
Biệt thự tướng quân trươc mặt ấm áp đẹp như tranh vẽ.
Còn Tiệu Toa Na sau khi rời khỏi biệt thự, trực tiếp lên xe, hung hăng đóng sầm cửa lại, ánh mắt tức giận nhìn vào bên trong, trong lòng tràn đầy cảm giác không cam lòng.
Cô ta nghĩ rằng tình bạn giữa mình và Kiều Huyền Thạc trong nhiều năm có thể có chút tác dụng, nhưng cô đã nhầm.
Cô ta đã sai, hoàn toàn sai.
Trong lòng của Kiều Huyền Thạc, cô ta không có một chút đại vị nào, cho dù chỉ là bạn bè, cũng không có một chút nhân nhượng nào.
Sau một hồi im lặng, Triệu Toa Na lấy điện thoại di động ra và bấm số của Hách Nguyệt.
Cuộc gọi không được trả lời, và khuôn mặt của cô ngày càng trở nên khó coi.
Triệu Toa Na nghiến răng, hung hăng ngắt điện thoại, ném điện thoại xuống rồi khởi động xe phóng đi.
Khi xe đang quay đầu, bất ngờ một chiếc ô tô màu đen ngược chiều lao tới và buộc Triệu Toa Na phải dừng lại.
Cô ta vốn dĩ đã một bụng đầy hỏa khí không có chỗ để phát tiết, lúc mở cửa xe ra chuẩn bị mở miệng chửi rủa, lúc này có hai người đàn ông mặc đồ đen đeo kính râm từ chiếc xe đối diện bước xuống, phong thái lạnh lùng, khí thế mạnh mẽ.
Triệu Toa Na cảm thấy có gì đó không ổn.
Sau khi người đàn ông đi tới, anh ta trịnh trọng mở miệng: “Triệu tiểu thư, giáo sư muốn gặp cô.”
“Giáo sư?” Triệu Toa Na cảm thấy hồ đồ.
Người đàn ông đưa tay ra cử chỉ xin mời: “Hãy đi theo chúng tôi một chuyến.”
“Xin lỗi, tôi rất bận và tôi cũng không biết vị giáo sư nào, nếu muốn tìm tôi, xin mời hãy đến công ty của tôi và đặt lịch hẹn với thư ký của tôi …”
Cô ta vừa dứt lời, đối phương đột nhiên lấy ra một khẩu súng lục, Triệu Toa Na bị dọa ngây người, lập tức giơ tay lên, sợ tới mức tái mặt.
Gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng, Triệu Toa Na thức thời bỏ xe lại và theo đối phương rời đi.
———— Hách Nguyệt rời đi đã một năm và không liên lạc với gia đình, sống cuộc sống mà mình muốn ở nước ngoài, kinh doanh trang trại cũng dần dần đi vào quỹ đạo.
Tuy nhiên, anh vẫn về nước.
Lần này, anh chỉ đưa Lam Tuyết trở về, còn hai cô con gái của anh vẫn ở nước ngoài, giao cho hai bảo mẫu chăm sóc.