Chương :
Trong khi anh còn đang nghi hoặc, Triệu Toa Na cười nhạt lẩm bẩm nói: “Tôi nghe nói đó là do anh trai của Bạch Nhược Hi đã đề nghị với anh, để anh cất nhắc một cô gái vừa tốt nghiệp. Nếu tôi không nhầm, thì tuần tới, cô gái đó sẽ chính là thư ký bên cạnh của Kiều Huyền Thạc anh phải không? Vị trí này có thể được coi là thăng liên tiếp ba cấp bậc.”
Kiều Huyền Thạc cười ảm đạm, bình tĩnh nói: “Cô biết rất nhiều, nhưng đều vô dụng, tôi sẽ không giúp cô giải quyết bất cứ vấn đề nào liên quan đến thương mại, nếu cô cảm thấy tìm Hách Nguyệt có ích thì hãy cứ đi tìm Hách Nguyệt đi.”
Nói xong, anh quay người đi về phía nhà lớn.
Triệu Toa Na tức giận giậm chân, nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nhìn Kiều Huyền Thạc.
Kiều Huyền Thạc bước vào nhà, cởi áo khoác quân phục và nhìn xung quanh.
Trần Tĩnh bước ra khỏi bếp, cười nói: “Không cần tìm đâu, vợ con dẫn ba đưa nhỏ lên lầu rồi, con lên đó tìm đi.”
Kiều Huyền Thạc bước đến gần Trần Tĩnh, thấp giọng nghiêm túc nói: “Mẹ, con đang tìm mẹ, đến phòng làm việc của con, con có chuyện muốn nói với mẹ.”
“Chuyện gì mà nghiêm túc như vậy?” Trần Tĩnh lẩm bẩm và đi theo Kiều Huyền Thạc vào phòng làm việc.
Trong phòng làm việc, Kiều Huyền Thạc kéo ghế để Trần Tĩnh ngồi xuống, anh cũng ngồi trước mặt Trần Tĩnh, dùng hai tay ôm chặt lấy lòng bàn tay bà, xoa nhẹ, cúi đầu trầm mặc suy nghĩ vấn đề.
Trần Tĩnh nhìn dáng vẻ trầm ngâm của anh, liền nghi ngờ hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Mẹ, chú hai, chú ấy đã trốn khỏi bệnh viện tâm thần.”
“…” sắc mặt Trần Tĩnh lập tức tối sầm lại, thân thể cứng đờ không nhúc nhích.
Kiều Huyền Thạc cảm thấy lòng bàn tay bà hơi đổ mồ hôi, đó là phản ứng của sự sợ hãi, anh vội vàng an ủi: “Mẹ không cần sợ, hiện tại con đã có đề phòng, hơn nữa chú hai đã chạy trốn được một thời gian, nhưng không đến tìm mẹ, chắc chắn là ông ta đang lên kế hoạch, trong khoảng thời gian này, con sẽ để A Lương cùng Tinh Thần ở nhà bảo vệ mẹ, mẹ đừng sợ, tất cả đã có con lo liệu.”
Sau khi Trần Tĩnh bình tĩnh lại, bà lo lắng hỏi: “Trong khoảng thời gian này, mẹ có theo dõi tin tức, quan tâm tới vấn đề chính trị của Tịch Quốc. Em họ của con Đông Lăng cũng đang tranh cử tổng thống nhiệm kỳ tới.
“Đúng, thực sự có chuyện đó, hơn nữa tỷ lệ ủng hộ đối với Đông Lăng cũng rất cao, so với sự ủng hộ đối với Bộ Dực Thành cũng không có cách biệt.
“Có phải có ai đó đứng sau nó?”
Kiều Huyền Thạc xoa xoa lòng bàn tay của bà, “Mẹ không cần phải lo lắng về điều này, tất cả mọi việc cứ để cho con.”
Trần Tĩnh nặn ra một nụ cười cứng ngắc, giả vờ thoải mái: “Ừ, được rồi, mẹ sẽ không lo lắng, mẹ đã có con ở đây.”
Nói xong, ý cười trên khuôn mặt của bà chậm rãi biến mất.
Kiều Huyền Thạc ngẩng đầu nhìn bà, bà lại mở miệng cười, tỏ vẻ nhẹ nhàng.
“Mẹ biết, mẹ đi ra ngoài sẽ cẩn thận hơn. Trần Tĩnh vỗ vai anh, rồi đứng dậy, “Mẹ đi xem dì giúp việc đã nấu xong đồ ăn chưa, tối nay sẽ nấu món ăn mà con thích nhất.”
“Vâng.” Kiều Huyền Thạc mỉm cười và nhìn lên khuôn mặt bà, “Mẹ vất vả rồi.”
“Không vất vả.” Trần Tịnh cười ngọt ngào, ở tuổi trung niên được bận bịu cho con cháu là điều vô cùng hạnh phúc, bà không thấy vất vả chút nào, nhưng bà lo sợ hạnh phúc này ngắn ngủi.
Kiều Nhất Hoắc đã trốn thoát, cho dù đối với ai thì đều sẽ là tai họa.
Trần Tĩnh rời khỏi phòng làm việc, Kiều Huyền Thạc ngồi vào bàn làm việc trước mặt, mở máy tính lên, dựa vào lưng ghế, dùng đầu ngón tay mảnh khảnh xoa nắn lên sống mũi giữa khóe mắt, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đột nhiên nghe thấy tiếng động nhỏ từ sàn nhà truyền đến.
Anh rất nhạy cảm với âm thanh, liền từ từ mở mắt ra.
Đúng lúc này, ba cậu bé cởi trần mặc bỉm tã, dựa vào vách tường đi vào, bước chân tuy không vững, nhưng mỗi bước đều rất cẩn thận.
Chúng chìa tay ra, cười toe toét và lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, vẻ ngoài đáng yêu khiến người khác thích thú.
“Ba ba ba …”
Ba đứa nhóc lao về phía anh.