Trên đườngđưa Lam Kim Ngọc về nhà, Lý Kỳ luôn miệng nói về những cảnh quay ở phim trường, tóm lại, anh rất hài lòng với biểu hiện của Lam Kim Ngọc.
Khen xong anh còn hỏi: “Này này, vừa rồi cô có thấy sắc mặt tái mét của Thẩm Vi An không, khai thật đi,có phải lọ đường mà đoàn phim chuẩn cho cảnh quay đó đã bị đánh tráo không?”
Lam Kim Ngọc nghe vậy thìvui vẻ hỏi lại: “Sao anh biết, tôi đổi thành muối đó, ha ha, chắc chắn cô ta mặn xé lưỡi.”
“Cô cũng không vừa chút nào. Mà bộ cô có thù oán gì với cô ta sao, sao chơi ác vậy?”
Thật lòng mà nói, nhớ tới tình huống lúc này, Lý Kỳ vẫn còn bất ngờ, dù Trần Mỹ Mỹ chẳng hiền lành gì cho cam, nhưng bình thường nếu không ai động đến cô thì cô cũng sẽ không bao giờ trêu chọc người khác, nhưngchuyện ở trường quay hôm nay đã khiến anh mở mang tầm mắt.
Lam Kim Ngọc không đáp, chỉ hừ lạnh một tiếng.
Đúng là Trần Mỹ Mỹ không thù không oán gì với cô ta, nhưng Lam Kim Ngọc thì khác, mỗi lần giáp mặt với Thẩm Vi An, trong đầu Lam Kim Ngọc lại hiện lên hình ảnh một người đàn bà trơ tráo và nham hiểm, Thẩm Vi An trách cô cản đường cô ta, trách cô cướp đi Trầm Dục, nhưng ngay cả khi Lam Kim Ngọc không còn, Trầm Dục vẫn không thèm nhìn cô ta lấy một cái, cuối cùng cô ta còn tự chà đạp chính mình, chen chân vàogia đình người khác.
“Được rồi, không nói những chuyện này nữa, cô hết vai trong phim này rồi, dù Thẩm Vi An muốn gây chuyện với cô cũng không có cơ hội, nên cô lo tập trung chuẩn bị cho bộ phim tiếp theo đi, lần này là vai nữ chính đó, không nhàn nhã như bao giờ đâu, tôi nghĩ lúc có khi cô còn có thể giảm được mười cân đó.”
Lam Kim Ngọc nhìn anh cười tinh nghịch: “Tôi cũng mong vậy, lúc đó hãy xem chị đây vinh quang như thế nào!”
“Đúng rồi, hôm nay anh có chụp ảnh hay quay video gì lại không?”
“Cô lại muốn làm gì?”
“Tất nhiên là không thể để cho Thẩm Vi An muốn đánh ai thì đánh như vậy rồi, lớn từng này rồi nhưng đây là lần đầu tiên tôi bị người khác tát đó!”
Lý Kỳ nở nj cười buồn: “Tất nhiên là có, tôivốn định bán cho tòa soạn, nhưng nếu cô cần thì tôi sẽ gửi cho cô, miễn phí.Cô muốn phát tán lên mạng sao?”
“Phải, chuyện tốt như vậy không đăng lên mạng chẳng phải rất lãng phí sao?” Nếu gửi cho tòa soạn,nhiều khả năng họ sẽdìm xuống,nghe đâuThẩm Vi An có chỗ dựa rất mạnh, đã vậy còn rất nhiều tiền nữa.
Buổi tối, Lam Kim Ngọc về nhà, không ngờ Phó Bách Niên lại đang chờ ở cửa, từ xa cô đã nhìn thấy bóng anh hắtxuống nề gạch.
Vừa nhìn thấy anh, mặt cô bỗng biến sắc, lạnh lùng hỏi: “Anh tới làm gì? Nhân tiện ngày mai tôi rảnh, nếu là chuyện ly hôn thì sáng mai hãy đến tìm tôi!”
“Chuyện đó không vội, tôi muốn hỏi cô chuyện khác.”
Lam Kim Ngọc thắc mắc nhìn anh: “Ủa... không vội sao, hay là bị người yêu bỏ rơi rồi, nên Phó tổng mới tới tìm tôi giải khuây?”
Người đàn ông này càng lúc càng kì lạ, nếu là trước đây, có lẽ Lam Kim Ngọc sẽ nghĩ là anh thích cô, nhưng hiện tại cô không nghĩ nữa, dù sao thì... tổn thương một lần thôi cũng đã quá đủ rồi.
“Trần Mỹ Mỹ, cô không thể nói chuyện dễ nghe hơn được sao? Chuyện trước đây tôi thực sự xin lỗi, là tôi đã khiến cô tổn thương.”
Lam Kim Ngọc ôm ngực đứng chắn ở cửa: “Được! Tôibỏ qua cho anh, anh nói đi, tìm tôi có việc gì?”
“Có thể mời tôi vào nhà một lát không?Tôi có chút chuyện muốn hỏi.”
“Không được!”
Lam Kim Ngọccong môi, lắc đầu dứt khoát.
Phó Bách Niên nhìn cô bằng ánh mắt âm u,cũng không nói gì thêm,Lam Kim Ngọc bị ánh mắt đó làm cho chột dạ.
Cô nói lớn hơn:“Có chuyện gìthì nói luôn đi.Cũng muộn rồi, cho đàn ông vào nhà giờ này tôi thấy không tiện lắm.”
Trần Trạch Đào có thể đường đường chính chính đi vào, còn mình thì lại không tiện? Bộ Trần Trạch Đào không phải đàn ông sao?
Phó Bách Niên hậm hực.
Có điều anh cũng không muốn ép cô, đợi cô nguôi giạn mới nói.
“Tôi muốn hỏi, trước đây cô và Lam Kim Ngọc chơi thân với nhau thật sao? Tôi nghe đạo diễn Xương nói, vì rất thân nên cô ấy đã viết một lá thư để tiến cử cô? Nhưng mà,tôi nhớ rất rõ là cô ghét Lam Kim Ngọc lắm mà.”
Ngày nào chuyện của lá thư tiến cử còn chưa rõ ràng thì ngày có Phó Bách Niên vẫn chưa yên tâm, hai ngày qua đối với Phó Bách Niên thật sự rất dài, lẽ ra anh sẽ chờ một thời gian, nhưng hiện tại anh thấy bản thân mình đang bị dày vò tới từng giây từng phút.
Cộng với việc anh tận mắt chứng kiến ở trường quay, những nghi ngờ trong đầu anh ngày càng mãnh liệt, Trần Mỹ Mỹ hiện tại không phải là Trần Mỹ Mỹ trước đây, chắc chắn là như vậy. Hôm nay ở trường quay, cô đã rất nghiêm túc, rất tập trung, cho dù bị người khác tát cũng không nổi giận lôi đình như trước đây nữa.
Lam Kim Ngọc nghe xong câu hỏi thì ngẩn người một lúc rồi mới giải thích: “Tôi và cô ấy trước đây rất thân, cô ấy cũng đã từng viết thư tiến cử tôi rồi, nhưng sau khi biết tôi vào giới giải trí là vì anh nên từ đó trở mặt với nhau luôn, vậy đó, anh đã vừa lòng chưa?”
Cô nói dối mặt không đổi sắc, tim cũng đều nhịp, chỉ có ánh mắt là hơi rối loạn.
Phó Bách Niên nhìn thái độ của cô, tim bỗng chốc đập mạnh hơn, tay không được tự chủ được mà phải đút vào túi quần.
Động tác giống nhau như đúc, dù là ở trên người Trần Mỹ Mỹ nhưng cũng không sai lệch chút nào, để che giấu cảm xúc khó tả của mình, Phó Bách Niên quay người lại, gượng gạo ‘Ừ’ một tiếng.
Lam Kim Ngọc nghi ngờ nhìn anh, anh vậy mà lại tin lời cô, Phó tổng này cũngdễ lừa thật đấy.
“Sao... Còn muốn hỏi chuyện gì nữa không?”
“Còn!”Anh đáp ngay lập tức.
Lam Kim Ngọc nhìn anh tỏ vẻ đang lắng nghe.
“Mà bây giờ cũng muộn rồi, lần sau tôi sẽ hỏi cô về chuyện của Lam Kim Ngọc,lúc đó nhất định cô phải nói cho tôi biết nha.”
“Được thôi!” Nói đi là đi ngay như vậy.
Lúc Phó Bách Niên chuẩn bị rời đi, Lam Kim Ngọc còn hỏi với theo: “Muốn biết chuyện của Lam Kim Ngọc, sao anh không hỏi thẳng cô ấy... Lam Tâm đó, chẳng phải anh và Lam Tâm đang hẹn hò sao?”
Lẽ nào lá thư tiến cử đã khơi dậy sự nghi ngờ thân phận của Lam Tâm trong anh rồi?
Phó Bách Niên quay lại nhìn cô, lạnh lùng đáp: “Lam Tâm… đúng là cô ấy biết rất nhiều chuyện của Lam Kim Ngọc, có điều... tôi có thể cảm nhận được, cô ấy...”
Cô ấy không phải là Lam Kim Ngọc, nhưng hiện tại anh vẫn chưa nói được, dù sao anh cũng đã từng vì cô ấy mà quyết định bỏ rơi Trần Mỹ Mỹ, để cô cô đơn một mình ở lại Maldives.
Lam Kim Ngọc nhìn anh chờ đợi câu nói tiếp theo, nhưng đó chỉ là một câu ‘chúc ngủ ngon’ mà thôi.
“Vậy cũng được sao? Úp úp mở mở.”Cô lẩm bẩm.
Người Dịch: Cốm (Ớt’s team)