Thật ra, trước đây công ty giải trí Lam Đình ký hợp đồng với Trần Mỹ Mỹ mà không giao vai cho cô là có lý do.
Do trước khi vào công ty, Trần Mỹ Mỹ muốn tạo ấn tượng với Phó Bách Niên nên một hai bắt Thẩm Dục phải tìm cho mình một vai diễn, đó là một vai rất nhỏ, chỉ cần xuất hiện có mặt trong phòng. Thật ra kiểu vai như thế này tìm đại bất cứ ai trong đoàn phim đều được. Có lẽ do Trần Mỹ Mỹ biết thân biết phận, nên một vai như vậy cũng nhận luôn.
Trong phim đó, có một phân đoạn nữ thứ chính tức giận đập hết mọi thứ trong phòng, lúc ném một bình hoa, mảnh vỡ nhỏ vô tình văng trúng chân Trần Mỹ Mỹ, cũng chỉ sượt qua thôi, không làm Trần Mỹ Mỹ bị thương… nhưng với tính tình ngang ngược, Trần Mỹ Mỹ hất bàn,hùng hổsấn tới,gằn thẳng vào mặt nữ thứ chính: “Cô có mắt không vậy? Mù à? Ném bình hoa kiểu gì vậy hả?”
Nữ thứ chính không nhịn được phản bác lại rằng cô đang nhập vai sao,không chú ý được nhiều như vậy, rồi bảo Trần Mỹ Mỹ nhịn một chút.
Không nói còn đỡ, nói xong liền khiến Trần Mỹ Mỹ nổi giận, Trần Mỹ Mỹ xô ngã cô, lại còn đá cô thêm một cái rồi tuyên bố hung hồn: “Chị mày không đóng nữa, ai thích đóng thì đóng đi.”
Trần Mỹ Mỹ như vậy là do được ông Trần nuông chiều quá mà thành, không ai dám động vào Trần gia, nên cũng sẽ chẳng dám động vào Trần Mỹ Mỹ.
Cho nên khi cái tát của Thẩm Vi An in trên mặt Trần Mỹ Mỹ, gần như ngay lập tức, mọi ánh mắt đều dồn về cô,ai cũng có chung một suy nghĩ: “Thẩm Vi An tiêu rồi.”
Đang yên đang lành tự dưng bị tát, Lam Kim Ngọc ôm mặt, nghiến răng một lát mới nén được cơn giận vào lòng.
Cô xoa xoa bên má đang nóng ran, đi tới trước mặt Thẩm Vi An, vào lúc mọi người nghĩ cô sẽ đánh trả, thì cô lại nở nụ cười: “Vi An, sao cô lại đánh tôi? Là do tôi diễn không tốt sao? Hay vì tôi đã đẩy cô xuống nước… nhưng, đây là yêu cầu của kịch bản mà!”
Thẩm Vi An vẫn còn rất tức giận, sầm mặt lạnh giọng hỏi Lam Kim Ngọc: “Trần Mỹ Mỹ, tại sao cô lại tự ý thêm tình tiết vào chứ?”
“À… thì ra là vì chuyện đó sao? Tôi chỉ cảm thấy diễn như vậy sẽ làm nổi bật tính cách của nhân vật hơn thôi, chẳng lẽcô không biết, là một diễn viên, được hi sinh vì nghệ thuật là một việc vinh quang sao? Vả lại, vừa rồi cảnh quay đang rất tốt, tiếc là, ôi chao, nếu cô không la lên thì…”
Thẩm Vi Ancăm giậnliếcLam Kim Ngọcrồi quay ngoắt người đi thay quần áo.
Lý Kỳ và trợ lý chạy tới, quâyquanhLam Kim Ngọchỏi han: “Cô không sao chứ? Nghe âm thanh thôi là biết tát đau lắm rồi.”
Trợ lý lấy khăn lạnh chườm lên mặt cô, còn Lý Kỳ thì đứng cạnh đó quan sát, đoạn nháy mắt với cô: “Trần Mỹ Mỹ, có vẻ như cô khác trước rất nhiều.”
“Trước kia tôi thế nào?” Lam Kim Ngọc hỏi.
Lý Kỳ nghĩ nghĩ rồi đáp: “Tôi nói thật cô đừng giận nhé, nếu là trước kia, gặp chuyện như vầy chắc cô đã tát trả tới tấp rồi, à không,có thể sẽ còn đá thêm mấy cái nữa đó.”
Lam Kim Ngọc gật đầu đồng tình: “Ừ, anh nói đúng, tự nhiên bị đánh như vậy không tức mới lạ, tôi phải tìm cơ hội đánh lại mới được.”
Cô gái này... là đang cố tình diễn sao! Lý Kỳ hơi buồn bực.
“Ôi trời ơi đúng rồi, có phải cô thấy có Phó tổng ở đây nên mới không đánh trả không?”
Bản tính tò mò của Lý Kỳ trỗi dậy, vừa rồi lúc Phó Bách Niên đứng cạnh anh, ánh mắt tối đen tập trung hoàn toàn vào Trần Mỹ Mỹ, anh gần sát nên nhìn rất rõ ràng.
Phó Bách Niên đến sao?
Lam Kim Ngọc đưa mắt nhìn quanh nhưng vẫn không thấy dáng hình cao to kia đâu.
“Anh nói Phó bách Niên có mặt ở đây sao? Đâu?” Chắc người này chỉ tiện đường đến xem qua một cái thôi?
Lý Kỳ nhìn trời rồi chép miệng: “Chết rồi!”
Lam Kim Ngọc đánh anh một cái mạnh: “Anh nói linh tinh gì vậy? Tôi hiện đang rất tốt mà.” Chí ít cô cũng sẽ đòi lại những gì mà người phụ nữ kia đã nợ cô, những gì cô ta đã làm, nhất định phải trả giá.
“Ừ, cô nói đúng, cô diễn tốt, đạo diễn Xương cũng có lời khen, cố lên nhé! Tranh thủ cơ hội lấy một vai chính cho tôi.”
Trong lúc này, Xương Thịnh đang đứng trước mặt Thẩm Vi An, nét mặt không tốt lắm.
“Vi An, hôm nay cô sao vậy? Ngay cả Trần Mỹ Mỹ biểu hiện còn hơn cô nữa kìa, đây là nhân vật được đóng khung cho Kim Ngọc, bây giờ cô ấy không đủ may mắn để nhận vai, cô là bạn thân của cô ấy, nên mong cô hãy diễn vai này cho thật tốt, cô hiểu chứ?”
Tay của Thẩm Vi An nắm chặt miệng thì vẫn cố gắng nở nụ cười ngọt ngào: “Được, đạo diễn, tôi biết rồi, tôi sẽ diễn thật tốt, vừa rồi do Trần Mỹ Mỹ thêm tình tiết, tôi bị ngâm trong nước lâu nên không thích ứng kịp, lát nữa tôi sẽ điều chỉnh lại, không có chuyện gì nữa đâu.”
Cô ta dám ngăn không cho Từ Hiếu cứu cô, món nợnày, cô sẽ tính rạch ròi.
Xương Thịnh thở dài: “Mong là vậy, trời cũng tối rồi, sợ không quay xong cảnh này kịp hôm nay.”
Nói với Thẩm Vi An xong, Xương Thịnh đưa mắt nhìn Trần Mỹ Mỹtrong trang phục cổ trang đang xem kịch bản, sự tập trung này rất giống với người kia, hèn chi cô ấy lại tiến cử Trần Mỹ Mỹ, Trần Mỹ Mỹ này so với những lời đồn đạithật quá khác nhau.
Nếu nhận được thư tiến cử sớm hơn, có thể anh sẽ giao vai nữ chính cho cô ấy luôn rồi.
Buổi quay tiếp theo, Thẩm Vi An ngâm mình trong nước chờ Bình Dương Vương Từ Hiếu xuống cứu, còn Trần Mỹ Mỹ trong vai Kim Lăng thì đứng trên bờ hậm hực dậm chân.
Bình Dương Vương ôm Vương phi lên, vội vàng bế nàng về phòng, sau đó cho người gọi thái y.
Đêm đó, Bình Dương Vương phi bị phong hàn, mơ màng nằm trên giường, Kim Lăng sắc một chén thuốc đưa đến cho nàng, nhân lúc trong lòng không có ai, nàng rắc một ít bột trắng vào trong đó–đây là đạo cụ đã được đoàn phim chuẩn bị sẵn, một cái lọ rất nhỏ.
Hạ độc vào thuốc xong, Kim Lăng đút từng muỗng cho Bình Dương Vương phi.
Vừa uống một ngụm Thẩm Vi An đãtrợn to hai mắt, biểu cảm này giống như muốn phun ra ngay, nhưng rốt cuộc cô vẫn nhịn, nghiến răng nuốt xuống.
Tay Kim Lăng run lên, chén thuốc văng xuống sàn, vỡ tan tành.
Ngay lúc này, Bình Dương Vương bước vào, nàng nhào vào lòng hắn, nũng nịu khóc lóc kể lể: “Vương phi không chịu uống thuốc.”
Không ngờ Bình Dương Vương lại lạnh lùng nhìn nàng: “Đừng tưởng bổn vương không biết ngươi đã làm gì, người đâu, đưa Kim phu nhân ra ngoài.”
Kim Lăng ngồi chết trân trên đất, tuyệt vọng nhìn gương mặt lạnh lùng của nam nhân trước mặt, nước mắt thành dòng.
“Cắt, rất tốt!”
Lam Kim Ngọc hết vai, vừa vặn làm chất xúc tác giúp tình cảm hai người trở nên thân thiết hơn.
Người dịch: Nguyệt Ái (Ớt’s team)