Hôm sau, Lý Kỳ gọi điện nhắc Lam Kim Ngọc đi gặp đạo diễn mới kia, anh có nghệ danh rất lạ: Kình Ngư. Trên đường đi, Lam Kim Ngọc cứ quấn lấy Lý Kỳ thắc mắc sao Kình Ngư không dùng tên thật của mình, Lý Kỳ không trả lời, chỉ nói cô gặp rồi sẽ biết.
Đến nơi hẹn, Lam Kim Ngọc mắt chữ A mồm chữ Onhìn người đang đội mũ lưỡi trai trước mắt.
“Là vị đạo diễn mà đạo diễn Xương nhắc tới đây sao?”
Gì mà không nổi tiếng? Gì mà chưa có tác phẩm nào? Cô đang nhìn thấy ai đây? Bây giờ Ảnh đế cũng đổi nghề làm đạo diễn rồi sao…
“Lý Kỳ, anh biết anh ấy chứ? Là Alan, từng đóng nam chính trong phim ‘Blood’, sau đó nhận được giải Ảnh đế, người như vầy mà đạo diễn Xương nói là người mới sao? Đúng là không còn gì để nói.”
Gặp được Ảnh đế là điều Lam Kim Ngọc không bao giờ ngờ tới, cô vốn cho rằng, anh sẽ không đặt chân vào ngành giải trí lại nữa, dù sao thì anh cũng đã giải nghệ lâu rồi.
Xúc động, Lam Kim Ngọc xúc động đến mức móng tay bấu chặt vào da của Lý Kỳ cô cũng không biết.
Lý Kỳ nhíu mày hấttay cô ra, mặt không đổi sắc: “Cô giống Lam Kim Ngọc thật đó, anh ấy là diễn viên lâu năm, bây giờ hầu như rất ít người biết anh ấy, không ngờ trong đó có cô.”
Một đạo diễn nổi tiếng như Xương Thịnh còn không biết đến Alan, vậy mà một người như Trần Mỹ Mỹ lại nhận ra.
Nghe đến cái tên của mình, nụ cười của Lam Kim Ngọc bỗng đông cứng lại.
“Trần Mỹ Mỹ, chào cô.”
Người đàn ông hơn ba mươi tuổi tháo mũ xuống, đưatay muốn bắt tay với Trần Mỹ Mỹ.
Đây là tay của thần tượng đó, Lam Kim Ngọc nắm lấy, gần như không muốn buông ra, nếu Lý Kỳ không ho nhẹ nhắc nhở, chắc cô nắm luôn suốt buổi.
Trong lúc Lam Kim Ngọc và Alan trao đổi về vai diễn với nhau thì Xương Thịnh cầm một lá thư đi đến công ty giải trí Lam Đình để tìm Trần Mỹ Mỹ, nhưng anh đợi một lúc lâu mà vẫn chưa gặp được.
Theo anh biết, lẽ ra giờ này Trần Mỹ Mỹ phải ở công ty mới đúng.
Đợi thêm mười phút nữa, vẫn không thấy Trần Mỹ Mỹ đâu, trái lại anh lại gặp Thẩm Dục vừa đi đâu đó về, vốn định về công ty để tìm một nghệ sĩ, ai ngờ lại gặp vị đạo diễn luôn bận rộn Xương Thịnh, Thẩm Dục vội qua chào hỏi.
Là Trầm Dục, tuy nhiên, đổi thành Thẩm Dục để thống nhất với tổng giám Thẩm.
“Đạo diễn Xương, ngọn gió nào đưa anh tới đây vậy? Nhìn trúng nghệ sỹ nào của công ty chúng tôi sao?”
Xương Thịnh ngượng ngùng trả lời: “Thật ra hôm nay tôi đến để tìm Trần Mỹ Mỹ, cậu cũng biết đó, ‘Nước mắt ngàn năm’ cũng chuẩn bị bấm máy rồi, vậy mà tôi lại nhận được một lá thư tiến cử, lại còn là tiến cử Trần Mỹ Mỹ, lần nàytôi khó từ chối được, cho nên mới đến đâytìm Trần Mỹ Mỹ bàn bạc.”
“Có người tiến cử Trần Mỹ Mỹ sao?”Thẩm Dụcbị Xương Thịnh khiến cho tò mò.
Không ngờ Trần Mỹ Mỹ cũng có người tiến cử nữa, mà chắc chắn người đó cũng không đơn giản, nếu không thì Xương Thịnh đã không khó xử vậy rồi.
Thẩm Dục hỏi: “Chẳng phải hôm qua đạo diễn Xương nói đã giới thiệt Trần Mỹ mỹ cho một đạo diễn mới sao?”
“Ha ha, bộ phim đó đã xong đâu, vai diễn còn chưa chọn đủ nữa mà, nên dù Trần Mỹ Mỹ nhận vai cũng chẳng gấp gáp gì, có khi quay xong bộ này rồi bộ kia mới bắt đầu bấm máycũng không chừng.” Dứt lời, anh vỗ mạnh vào đầu rồi tiếp: “Haizz, không phải hôm nay Trần Mỹ mỹ hẹn gặp Kình Ngư đó chứ?”
Nghe vậy, Thẩm Dục càng tò mò hơn: “Người tiến cử Trần Mỹ Mỹ là ai? Không biết đạo diễn Xương có thể chia sẻ một chút không…”
“Được thôi, có gì phải giấu đâu, người này anh cũng biết, là nghệ sỹ của công ty anh trước đây, Lam Kim Ngọc.”
“Lam Kim Ngọc…”
Thẩm Dục đứng bật dậy: “Là Lam Kim Ngọc sao, chẳng phải cô ấy đã…”
“Đã mất rồi, lúc nhận được thư tôi cũng giật mình, nhưng đọc xong mới biết là thư được viết trước khi cô ấy mất, với lại vai nữ chính vốn là của Lam Kim Ngọc, có lẽ quan hệ giữa hai người họ cũng tốt, nên mới tiến cử Trần Mỹ Mỹ.”
“Quan hệ tốt?”Thẩm Dục nhíu nhíu mày, Trần Mỹ Mỹ và Lam Kim Ngọc có quan hệ tốt với nhau hồi nào chứ, sao anh lại không biết, không ngờ cô lại tiến cử Trần Mỹ Mỹ.
Thẩm Dục còn muốn hỏi thêm thì Xương Thịnh lại có điện thoại, nghe xong, anh nói với Thẩm Dục: “Hôm nay không tiện rồi, giờ tôi có chút chuyện cần xử lý, chuyện vừa rồi nhờ tổng giám Thẩm nói đỡ vài lời với Trần Mỹ Mỹ giúp tôi nhé.”
Thẩm Dụcgật đầu rối rít: “Tất nhiên rồi, có điều… đạo diễn Xương có thể cho tôi xem qua lá thư được không…”
Xương Thịnhkhông do dự đưa lá thư cho Thẩm Dục rồi rời đi, trước khi đi còn không quên nhắc: “Bút tích đúng là của Lam Kim Ngọc, thật ra tôi không xem trọng Trần Mỹ Mỹ cho lắm, nhưng tôi tin mắt nhìn của Lam Kim Ngọc, mong là… cô ấy sẽ không làm tôi thất vọng.”
Trời đất bao la, nghĩa tử là nghĩa tận, huống hồ chi tình cảm giữa hai người, không phải chết là hết.
Thẩm Dụcnhận lấy lá thư, sau đó tới văn phòng của Phó Bách Niên, vừa vào, anh đã ném lá thư lên bàn của Phó Bách Niên, hổn hển lên tiếng: “Mau xem đi, xem lá thư này là do ai viết.”
Phó Bách Niên ngẩng đầu lên, anh không nhìn lá thư mà nhìn Thẩm Dục: “Nếu cậu rảnh rỗi quá thì công ty đang có một số nhân viên mới đó, cậu có thể đi xem.”
Thẩm Dục khoát tay: “Chuyện đó không quan trọng, lá thư này mới quan trọng, đây là lá thư tôi vừa lấy từ tay Xương Thịnh, là thư tiến cử Trần Mỹ Mỹ, vẫn là tiến cử cô ấy vào vai đó trong ‘Nước mắt ngàn năm’, anh không muốn xem thửthật sao?”
“Có người tiến cử Trần Mỹ Mỹ? Cũng khổ cho đạo diễn Xương phải đến tận đây báo tin cho chúng ta, nhưng khổ nhất là Trần Mỹ Mỹ, gặp phải một cây đinh khó bẻ như vậy, chắc cô ấy phải từ bỏ ý định rồi.”
“Không, hôm nay Xương Thịnh đến là để báo với Trần Mỹ Mỹ, cô ấy đã được nhận vai diễn đó rồi.”
Nói nãy giờ Thẩm Dục mới phát hiện mình đã đi xa trọng tâm, anhvội vàng quay lại chủ đề chính: “Những chuyện này không quan trọng, quan trọng là người tiến cử cô ấy, anh có đoán được là ai không?”
“Là ai?” Phó Bách Niên hỏi lại.
Thật ra thì anh cũng hơi tò mò, rốt cuộc là ai mà lại có thể khiến Xương Thịnh phải thay đổi quyết định nhanh như vậy.
Thẩm Dục mỉm cười đáp: “Là người anh mong nhớ, Lam Kim Ngọc.”
Lời vừa dứt, Phó Bách Niên ngẩn người nhìn lá thư trên bàn…
Người dịch: Nguyệt Ái (Ớt’s team)