Bữa ăn no nê của Lý Kỳ giúpXương Thịnh cảm thấy thoải mái vô cùng, buổi tối, sau khi tiêu hóa hết thức ăn, anh đangtính ra ngoài tìm gì đó bỏ bụngthì nhận được điện thoại của Trầm Dục.
Là tổng giám của công ty giải trí Lam Đình, Trầm Dục cũng không rãnh rỗi, tại sao tự dưng lại gọi mình,Xương Thịnh không rõ lắm, Trầm Dục vào thẳng vấn đề, muốn mời anh ăn một bữa cơm, Phó tổng cũng có mặt.
Bước ra ngoài, Xương Thịnh nghi hoặc sờ vào vòng Phật châu trước ngực, lầm bầm lầu bầu: “Hôm nay nhiều người mời mình ăn cơm như vậy, chẳng lẽ là Bồ Tát hiển linh?”
Là người có tâm hồn ăn uống, Xương Thịnhgần như không vắng mặt ở bất cứ bữa tiệc nào, anhnhanh chóng lái xe tới nhà hàng, vẫn là nhà hàng sáng nay, ngay cả phòng ăn cũng là phòng lúc sáng, vào cửa,nữ phục vụ nhìn anh cười cười,khiếnXương Thịnh cảm thấy xấu hổ.
Vừa vào cửaXương Thịnhđã thấy Phó Bách Niênăn mặc đơn giản, đang cúi đầu nghịch một món đồ chơi nhỏ, đến gần hơn anh mới phát hiện trong tay Phó tổng là một chiếc nhẫn kim cương, nhìn sơ đã biếtlà nhẫn nữ.
Phó Tổng vừa mới li hôn, chẳng lẽ đã tìm được người mới? Hay là vẫn chưa dứt tình với Trần Mỹ Mỹ.
Rất nhanh, suy đoán của Xương Thịnh đã được chứng thực.
Trầm Dục thấy anh ta vào thìvội đứng dậy: “Đạo diễn Xương đến rồi sao? Nhanh ngồi, thứcăn gọi đủ rồi, chờ anhnữa thôi đó.”
Ăn cơm với Phó Bách Niên dĩ nhiên là không thoải mái như ăn vớiLý Kỳ và Trần Mỹ Mỹ, mặc dù đãquen với những bữa tiệc lớn,nhưng đối mặt người đàn ông này, Xương Thịnh vẫn không thể tùy tiện được, cho dù là động tác hay nét mặt, đều rất cẩn trọng.
“Không biết hôm nay Phó tổng gọi tôi đến có chuyện quan trọng gì không?”
Xương Thịnh nghiêm túc hỏi, Trầm Dục hơixấu hổ, tính nói rằng trước đây, đạo diễn bộ ‘Nước mắt ngàn năm’ đã chọn Trần Mỹ Mỹ, với lại Trần Mỹ Mỹ đanh đá, manh mẽ rất hợp với tính cách của nhân vật, có điều, do Phó tổng rất ghét Trần Mỹ Mỹ, mục tiêu vào công ty của cô gái này chỉ để làm cái đuổi của anh, một chút khả năng diễn xuất cũng không có, nên rất dễ khiến người ta chán ghét.
Nên lúc đó Trần Dụcđã theo ýPhó tổnggạch tên Trần Mỹ Mỹ ra khỏi danh sách trúng tuyển,vậy màhôm nay, phó tổng lại đổi ý, muốn Trần Mỹ Mỹ có vai.
Hiện tại Phó tổng ngồi đây, ý tứ của anh đã rất rõ ràng.
Trầm Dục nhớ lại chuyện đã xảy ra,cảm thấy áy náy với Trần Mỹ Mỹ, nên muốn bù đắp cho cô.
“Là vầy! Trước đây bộ ‘Nước mắt ngàn năm’ cómột vai đã được đo ni đóng giày cho cô ấy, vì cô rất phù hợp với đặc thù của vai, nên ý của Phó tổng là... vai này để cho Trần Mỹ Mỹ đi! Tuy chúng ta đều biết việc này hơi phiền toái, nhưng anh cũng biết Trần Mỹ Mỹ rồi đó, cô ấy...”
Trầm Dục còn chưa nói xong, Xương Thịnh giơ tay ngắt lời.
“Ý tứ của tổng giám Thẩm tôi hiểu, sáng hôm nay Lý Kỳ cũngđã dẫn theo Trần Mỹ Mỹ tới tìm tôi, cũng trong phòng này luôn,nhưng tôi đã từ chối Trần Mỹ Mỹ rồi, cô ấy đã cũng đồng ý không nhận vai này nữa, màsẽ nhận vai trong một bộ phim khác, đối với một người mới mà nói, một vai nữ chính vẫn quan trọng hơn so với một vai phụ rất nhiều.”
“Trần Mỹ Mỹ đồng ý thậtsao?” Trầm Dục không tin, lại hỏi một lần nữa, độ cứng đầu của cô người bình thường không hiểu được đâu, sao cô lại từ bỏđược chứ?
Xương Thịnh gật đầu: “Tất nhiên rồi.”
Trầm Dục quay qua nhìn người đàn ông im lặng nãy giờ, ngay cả Phó Bách Niên cũng cảm thấy chuyện này hơi khó hiểu.
“Phó tổng, anh xem...”
Phó Bách Niêncất vật trên tay vào túi áorồi đáp: “Cứ vậy đi!”
Rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Xương Thịnhthấy người đã đirồi mới nghiêm mặt hỏi: “Tổng giám Thẩm, Phó tổng đi rồi, hai chúng ta ăn thôi!”
Trầm Dục không đoán đượcý tứ của Phó Bách Niên, nhưng nhìn sắc mặt đãbiết là không ổn, nghĩ đến đây, tâm trạng anh cũng chẳng vui gì, liền trả lời Xương Thịnh: “Đạo diễn Xương, bữa cơm này đã thanh toán rồi, anh cứ ăn đi, tôi về công ty có chút chuyện.”
“Hả? Một mình tôi ăn cả bàn thức ăn này sao?”
Trầm Dục đưa lưng về phía anh vẫy vẫy tay: “Một mình anh ăn đi, công ty có vài chuyện quan trọng cần tôi xử lý, nên tôi đi trước đấy.”
Xương Thịnh thấy Trầm Dục đã ra khỏi cửa mới xoa xoa tay cười.
...
Buổi tối, Lam Kim Ngọc nằm ở trên giường viết thư,dưới sànnhà đầy thư nháp, viết lá nào cô cũng cảm thấy không hài lòng,chẳng bao lâusau trong phòng đã thành như vậy rồi.
Cô quyết định viết cho đạo diễn Xương một lá thư tiến cử, cô biếtXương Thịnhthích ăn, lại không có nhiều bạn bè, muốn nhờ anh ta thì chỉ cần mời một bữa ngon, còn anh ta muốn nhờ ai thì sẽ tặng người đó một món quà, vậy nên mối quan hệ của anh rất mờ nhạt… chỉ có Lam Kim Ngọc là hơi thân với anh thôi.
Nhưng vấn đề ở đây là chính cô không thể viết thư cho anh được, dễ hiểu thôi, ai cũng biết Lam Kim Ngọc đã ‘trượt chân’ ngã chết rồi, nếu giờ cô dùng thân phận đó thì đúng là hoang đường.
Cô chỉ muốn có một vai diễn, chứ không muốn vì một vai diễn mà tạo rachuyện rúng động thiên hạ đâu.
Suy nghĩ rất lâuLam Kim Ngọc quyết định, phía dưới lá thư cô sẽ để mốc thời gian, vậy thì lúcXương Thịnh nhận được sẽ không nghi ngờ, nếu Xương Thịnh có hỏi, cô chỉ cần nói trước đây cô có quen biết Lam Kim Ngọc là được.
Lam Kim Ngọc cân nhắc kỹ càng, lá thư nên viết như thế nào vừa đủ để không ai tò mò về quan hệ của Trần Mỹ Mỹ và Lam Kim Ngọc.Vốn chỉlà một lá thư tiến cử, nhưng qua tay cô lại biến thành một lá thư tình cả lâm li bi đát, càng đọc cô càng vừa ý.
Gấp lá thư lại, cô gọi cho Trần Mỹ Nhạc: “Chị, quan hệ giữa em và Lam Kim Ngọc tốt chứ?”
“Lam Kim Ngọc? Là nữ minh tinh đã mất đó hả? Trước đây chưa từng nghe em nhắc tới cái tên này? Sao vậy?”
Lam Kim Ngọc vui vẻ: “Tụi em là bạn tốt, chị chắc là chưa từng nghe em nhắc tới sao.”
“Đã nói là không có mà! Trần Mỹ Mỹ,em lại lên cơn điên nữa hả?”
“Không có thì thôi, chị, chị lại giới thiệu người khác cho em sao? Nhớ gọi điện thoại nhắc em nha, thôi em cúp máy đây!”
Lam Kim Ngọcngắt cuộc gọi,sau đó, cầm lá thư nằm xuống giường, mỉm cười.
Người dịch: Cá Ướp Múi (Ớt’s team)