Chỉ có một người đủ với tiêu chí: cụ ông ở cùng phòng với 'chủ nhà'.
Lạ thật, theo nguồn tin, ông chủ phải lớn tuổi rồi, nhưng chủ nhà mình gặp cùng lắm tuổi trung niên. Trần Ca đứng lên áp tai vào tường. Hiện tại, tiếng TV bên kia vẫn đang phát quảng cáo om xòm.
Bình thường thì không phải người xem sẽ chuyển kênh khi quảng cáo sao? Nhưng họ lại xem quảng cáo hơi quá lâu rồi. Trần Ca cố áp sát hơn vào tường. Có lẽ mình đã bỏ sót gì đó.
Anh cố tỉnh táo dàn xếp lại mọi manh mối mình có. Sau khi mình vào phòng, mình nghe tiếng dĩa vỡ ở phòng kế. Chủ nhà sau đó chữi bới và mắng nhiếc ông cụ. Nó tiếp tục cho tới khi âm lượng TV tăng. Vì cụ ông bị tàn tật, người tăng âm lượng TV phải là chủ nhà, nhưng tại sao?
Trần Ca nheo mắt suy đoán. Chủ nhà đang đối xử tệ bạc với ông cụ? Tiếng TV là để che đậy tiếng đánh đập?
Anh càng suy nghĩ về nó, anh lại càng thấy nó hợp lý. Tiếng dĩa vỡ xảy ra lúc mình đi vào; không phải trùng hợp quá ư? Có khi nào đó là tín hiệu cầu cứu từ ông cụ? Dù sao thì, nó chỉ là vỡ một cái dĩa, không lý nào chủ nhà lại tức giận như vậy. Có lẽ, ông ta sợ âm thanh sẽ thu hút sự chú ý của mình!
Nhưng tại sao ông ta lại sợ? Và tại sao ông cụ lại kêu cứu?
Đột nhiên, Trần Ca nhớ lại một chi tiết dường như không quan trọng. Khi chủ nhà đang chữi ông cụ, ông ta đã thốt ra vài tiếng ngoại quốc.
Gia đình đã khuất đều là dân địa phương, nhưng chủ nhà này không phải từ Cửu Giang; ông ta không thể nào có máu mủ với ông cụ hay gia đình ông.
Theo lẽ thông thường, ông sẽ không để lại tài sản mình cho người lạ nắm giữ, trừ khi... người đàn ông què đã chiếm lấy nơi này và giam giữ cụ ông! Nếu là trường hợp đó thì, hoặc là ông ta là người chăm sóc tham lam hoặc ông ta thực sự là tên sát nhân!
Cả hai đều chẳng có lợi cho Trần Ca.
Trần Ca thắt chặt nắm tay. Điều này giải thích tại sao lúc nãy ông ta nghe lén trước cửa mình, ông ta muốn xem mình biết được bao nhiêu rồi!
Trán Trần Ca đổ mồ hôi hột vì suy nghĩ. Dù sao thì anh không phải là thám tử thật, mọi thứ anh có thể làm là tham khảo từ plot mà anh đã xem trên TV.
Mình nên làm gì giờ? Trực tiếp lao vào phòng kế choảng chủ nhà cho tới khi ổng bất tỉnh? Không, thế quá hấp tấp rồi, nếu suy đoán của mình sai, thì mình sẽ rơi vào tình thế khó xử. Với búa trên tay và dao bỏ túi trong túi, Trần Ca đi lòng vòng quanh phòng.
Thử chủ nhà để kiểm tra danh tính ông? Không, nó quá mạo hiểm, nếu như mình bị phát hiện thì sao? Ông ta có thể có đồng phạm, còn mình thì chỉ có một mình. Nếu mình bị nhắm vào, mạng sống mình sẽ gặp nguy. Hơn nữa, mình không thực sự có bằng chứng nào; mọi thứ đều chỉ là suy đoán của mình. Mục tiêu chính của mình là tìm tên sát nhân từ bốn năm trước, mình nên tập trung vào nó thì hơn.
Trần Ca đang bị mắc kẹt bởi câu hỏi hóc búa. Đột nhiên tiếng TV phòng kế tắt đi, không khí trở nên yên ắng đáng sợ.
Chuyện gì thế? Anh hé mở cửa và hạ thấp người, hé nhìn qua cánh cửa phòng kế. Không có ánh sáng phát ra từ bên dưới cửa.
Đi ngủ vào lúc 8 giờ tối? Trần Ca bò tới phòng chủ nhà trong khi cầm cây búa. Anh nhận ra mình nhìn đáng ngờ như thế nào. Anh quay quanh đảm bảo không có ai theo dõi rồi cất búa, bò trở về phòng mình.
Suy đoán của mình có thể sẽ không chính sát trăm phần trăm, giá như mình có chuyên gia phân tích giúp. Trần Ca nằm trên giường lôi điện thoại ra. Trong danh bạ anh, ngoài Từ Uyển ra, anh hầu như không liên lạc với người khác.
Mình thật là chung thủy.
Trần Ca nhớ lại, trong số những người anh biết, người duy nhất có hơi liên quan tới việc điều tra là thanh niên đã ngất trong Nhà Ma của anhーHạc Sơn.
Theo lẽ thường, sinh viên Pháp Y sẽ giỏi phân tích logic hơn mình. Anh mở app chia sẽ video lên, nhận ra mình có khoảng hai mươi tin nhắn riêng. Anh mở lên một cái ngẫu nhiên, hóa ra đó là tin nhắn của chủ studio từ website. Người đó tỏ ý muốn mời anh vào đội.
Người này là chuyên gia tìm kiếm tài năng? Trần Ca không có thời gian để quan tâm chuyện đó. Anh lướt qua nhiều tin nhắn để tìm ID của Hạc Sơn.
Vài phút sau, studio gữi anh tin nhắn khác.
「Bạn có đó không? Chúng tôi đã thấy video của bạn, nó có rất nhiều tiềm năng.」
「Chúng tôi muốn biết liệu bạn có muốn hợp tác với chúng tôi.」
「Bên tôi có thể liên lạc với streamer hàng đầu của nền tảng (platform) để giúp bạn quảng cáo và tăng sự nổi tiếng.」
「Làm việc một mình sẽ rất khó khăn, thế nên, hầu hết streamer đều có mạng lưới riêng và đội ngũ.」
「Đây là một lời đề nghị rất tốt, xin hãy cân nhắc.」
「Bạn còn đó không?」
Vô số pop-ups liên tục làm Trần Ca khó chịu. Anh đang bận bịu sống sót qua đêm tại căn hộ chấp chứa tên sát nhân máu lạnh đã giết bốn mạng bốn năm trước, và mấy người này muốn bán anh dịch vụ của họ!? Anh cuối cùng trả lời,「Không có nhà.」
「Chàng trai trẻ, anh thật là vui tính. Hãy suy nghĩ kỹ càng; anh không cần làm gì ngoài thêm logo studio chúng tôi vào video của anh. Đổi lại, chúng tôi sẽ giúp anh có thêm người xem.」
「Xin lỗi, nhưng tôi không có hứng thú với chuyện đó.」Trần Ca cảm thấy câu trả lời của mình đã đủ lịch sự rồi, nếu là ai khác, họ có lẽ đã cho người đó ăn chữi rồi chặn luôn studio.
「Video ngắn của bạn có khả năng ngập tràn mạng, nhưng bạn phải hiểu rằng đó chỉ là có khả năng thôi. Một nền tảng như thế này có trung bình 1,000,000 lượt đăng tải mỗi ngày, và bạn chỉ là một trong những người may mắn. Thời buổi này, mọi người đều muốn giải trí kiểu thức-ăn-nhanh; họ không có kiên nhẫn để chờ đợi. Nếu bạn không cẩn thận, video của bạn sẽ sớm bị chìm bởi một biển video khác.」
「Nói sau đi, tôi đang bận chuyện quan trọng hơn.」Cuối cùng Trần Ca cũng tìm ra ID của Hạc Sơn.
「Có gì quan trọng hơn kiếm tiền? Nếu bạn vẫn còn đang do dự, chúng tôi vẫn còn các hình thức hợp tác khác. Ví dụ như, chúng tôi sẽ trả số tiền hợp lý để mua nội dung và kỹ thuật quay video của bạn.」
Trần Ca bực mình, chặn luôn người đó rồi nhắn tin cho Hạc Sơn.
Ngạc nhiên thay, Hạc Sơn trả lời chỉ trong vài giây.「Ông chủ, tôi đang đợi anh đăng video mới đây!」
「Đợi đã, tôi có câu hỏi quan trọng muốn hỏi cậu.」Sau khi có số điện thoại Hạc Sơn, anh gọi thanh niên ấy và giải thích toàn bộ sự việc bằng tông giọng thì thầm.