Từ quan điểm khách quan, Vương Kỳ có vẻ hơi khăng khăng đuổi anh đi. Hơn nữa, Trần Ca cảm giác như Vương Kỳ đang giấu diếm điều gì đó, nên anh không hứa hẹn gì cả.
「Tôi đã nói hết những gì tôi biết, vẫn còn thời gian rời khỏi đấy. Khi đồng hồ điểm mười hai, căn hộ sẽ biến thành thứ khác.」Nói xong, Vương Kỳ phủi bụi trên áo rồi quay đi.
Tới khi bóng dáng Vương Kỳ tan biến vào màn đêm tối thì Trần Ca mới tỉnh táo lại. Ý định ban đầu của anh là thu thập thông tin của căn hộ từ khách trọ, nhưng giờ, anh lại có nhiều câu hỏi hơn lời đáp.
Quả là một người kỳ quặc, nhưng mình không thể nói rõ được ông ta có điên hay không. Nhớ lại đôi mắt đục vẩn không hề tập trung lần nào trong suốt cuộc trò chuyện làm Trần Ca cảm thấy khó chịu. Nỗi đau và mệt mỏi trong mắt ông ta không thể là giả. Nhưng có vẻ như ông ta thực sự yêu hôn thê của mình.
Khi Trần Ca đi về phòng mình, anh chững lại khi đi ngang phòng của người phụ nữ dưới tầng trệt. Anh do dự gõ cửa.
「Ê, người mới!」Phòng của người phụ nữ vẫn đóng, ngạc nhiên thay, cửa phòng đối diện cô lại mở toang. Một người đàn ông cao kềnh đang dựa vào cửa. Anh nhìn như ở tuổi ba mươi, diện mạo anh khá là luộm thuộm. Râu anh gần như nối vào tóc, trên tay anh là hình xăm hoa mẫu đơn.
「Anh là ai?」Trần Ca giật mình quay lại.
「Người đàn ông rải thông báo tìm người tùm lum thậm chí không phải là khách trọ ở đây, anh ta có vấn đề ở đây nè.」Người đàn ông gầy chỉ vào đầu mình.「Đừng tin một lời phát ra từ miệng anh ta, và cũng đừng lại gần anh ta.」
Đây là lần đầu tiên Trần Ca thấy người đàn ông này, mặc dù ngoại hình anh còn nhiều điều đáng nói, cách xử xự của anh ta là bình thường nhất trong số khách trọ anh đã gặp.「Hành động của ông ta kỳ lạ thật, nhưng có lẽ đó là do ông ta đã quá đau đớn khi mất đi hôn thê.」
「Anh ta có nói hôn thê mình biến mất quanh căn hộ này?」
「Có.」
「Anh ta có kể cậu là anh ta nhận được thông tin từ cảnh sát và đó là lý do anh ta đang tìm cô ở đây?」
「Có.」
Anh ta nở nụ cười vô hồn rồi nói,「Tôi đã sống ở đây chín tháng rồi, và tôi chưa từng thấy bóng dáng cảnh sát lại đây. Anh ta đang nói dối cậu đấy, tôi tin rằng cậu không tin vào chuyện ma của anh ta, nhỉ?」
Anh ta lôi điếu thuốc ra ngậm.「Làm gì có ma cỏ ở đây! Cùng lắm là ai đó đóng giả ma. Thôi cũng trễ rồi, anh nên quay lại phòng mình.」
Trần Ca cảm ơn người đàn ông rồi rời đi. Lúc bước lên bậc thang, anh nghĩ thầm, rõ ràng một trong hai đang nói dối, nhưng là ai?
Lạc trong dòng suy nghĩ, Trần Ca không nhận ra mình đã lên tới lầu ba. Những con số mờ nhạt được in trên góc tường, bóng đèn kích hoạt giọng nói chớp tắt lên xuống. Trần Ca nhìn xuống hành lang dài và nhận ra cả tầng lầu đang ở trong trạng thái hư nát. Sàn nhà thì bụi bẩn đóng dày, và có vết cháy mục khắp nơi. Lớp tráng tường tróc ra như da, bên dưới đó là những đường nhìn như vết cắt.
Tại sao họ lại không sửa chữa tầng ba? Không đủ ngân sách, hay do lý do điềm gỡ gì khác?
Đèn kích hoạt giọng nói sớm tắt đi, bỏ lại Trần Ca chìm ngập trong thế giới bóng tối. Do tính chất công việc ở Nhà Ma, Trần Ca đã quen làm việc trong bóng tối. Bóng tối không làm anh mất phương hướng. Anh lấy diện thoại ra và chuẩn bị bật đèn pin lên thì anh phát hiện ra một cái bóng vừa vụt qua hành lang tối.
「Ai đó!?」Đèn pin điện thoại chiếu sáng tầng ba, nhưng cái bóng thì không thấy đâu. Trần Ca định điều tra thêm thì anh nghe tiếng bước chân phát ra từ dưới cầu thang.
Là chủ nhà à? Nếu anh bị ông chủ nhà nóng tính phát hiện mình lang thang trên tầng ba, ông ta có thể sẽ đuổi mình đi. Trần Ca ngẫm nghĩ, bỏ điện thoại vào túi, và lén lút rút quân xuống tầng hai.
Khi anh nhìn vào góc cầu thang, Trần Ca thấy một người đàn ông vừa lùn vừa núng nính bước ra từ căn phòng ở tầng hai, tay đang cầm bồn rửa. Người đàn ông ấy đang ngân nga giai điệu vui tươi, nhưng khi thấy Trần Ca, anh cuối đầu xuống và lập tức chạy khỏi hiện trường.
Hành động thế là sao? Mình nhìn đáng sợ vậy à? Sau khi trở về phòng, Trần Ca nằm trên giường, ôm ba lô. Cảm giác như ở căn hộ này chẳng có ai được bình thường; từng người một đều có thể là phe chịu trách nhiệm cho án mạng...
Khi nói tới đây, Trần Ca đột ngột ngồi dậy. Đợi đã, nhiệm vụ yêu cầu mình tìm phe chịu trách nhiệm cho án mạng, nhưng từ 'phe' có thể là số ít lẩn số nhiều! Có khi nào có hơn một tên sát nhân!? Nếu có hơn một vụ án mạng, cơ hội nhiều tên sát nhân sẽ tăng trầm trọng. Mình cần phải lấy thêm thông tin từ vụ án nhiều năm trước đó.
Trần Ca lôi điện thoại ra. Cuộc đối thoại với Vương Kỳ không phải vô ích. Giờ đây anh đã có thông tin quan trọng rằng trước khi được đổi tên thành Căn hộ Bình An, nơi này có tên là Phú An.
Anh tra Căn hộ Phú An Cửu Giang vào ô tìm kiếm, lướt vài trang sau, vô số tiêu đề sởn tóc gáy đập vào mặt anh.
「Một gia đình bốn người bị giết hại dã man! Tên sát nhân đã bốc hơi vào không khí!?」
「Tai nạn hay tự sát? Sự thật về ngọn lửa đã phá trụi Căn hộ Phú An.」
「Vụ án trong vụ án, xác người giấu trong tòa nhà được phát hiện!」
Đọc thông tin về căn hộ Phú An, Trần Ca thấy nổi da gà. Đây không phải hư cấu; nó xảy ra trong đời thực, và anh hiện đang sống ở hiện trường án mạng.
Năm năm trước, một hàng xóm thấy khói bốc lên từ căn hộ Phú An, nên anh ta gọi lính cứu hỏa. Họ nhanh chóng dập lửa và điều tra nguyên nhân của vụ cháy và đánh giá thiệt hại.
Ban đầu, họ tưởng đây chỉ là một vụ hỏa hoạn, nhưng khi điều tra thêm, nhiều vết tích kỳ lạ bắt đầu trồi lên.
Tường bê tông bị nứt, bề mặt vết nứt ở cửa sổ khá nhỏ, và khói sơn đen trần nhà; có vô số dấu hiện chỉ ra rằng ngọn lửa không chỉ bị cháy dữ dội mà còn có nhiệt độ cao và lan nhanh.
Vụ cháy có vài điểm khởi nguồn khác nhau và xa rời nhau, cho thấy đây là bản chất của một vụ phóng hỏa.
Thế nên, khuy hướng điều tra thay đổi. Cảnh sát vào cuộc, họ sớm phát hiện bốn cơ thể cháy đen nằm trong đống đổ nát. Họ tin rằng đây là thi thể của gia đình bốn người ở trọ tại căn hộ.
Vụ án tạo nên tin giật gân tại thời điểm đó. Cảnh sát cố hết sức để phá án, nhưng ngọn lửa đã phi tan hầu hết chứng cớ. Họ lùng sục khắp nơi nhưng không hề tìm được chứng cớ về người thứ năm, chứ đừng nói đến bắt thủ phạm.
Căn hộ bị niêm phong nguyên cả năm, sau khi quyền sở hữu đất được truyền cho cha của chủ căn hộ, Căn hộ Phú An được đổi tên thành Căn hộ Bình An.
Gia đình bốn người bị cháy tới chết, và hung thủ vẫn chưa bị bắt. Thảo nào mọi người nói nơi này bị ám. Sau khi hiểu thêm về vụ án, Trần Ca cảm thấy vững tâm hơn một chút bởi ít nhất giờ đây anh đã biết mình phải đối mặt với thứ gì.
Một chi tiết kỳ lạ đập vào mắt anh. Bài viết đã xác nhận vào lúc đó, chủ nhân căn hộ đã 41 tuổi. Căn hộ về sau được bàn giao cho bố, và nói theo lý thuyết và thực tế, thì chủ nhân căn hộ hiện tại đã ít nhất 60 hay 70 tuổi rồi.