Lúc 4 giờ 30 chiều, Trần Ca đứng trong phòng đạo cụ một mình. Anh nhìn căn phòng đầy đủ đồ nghề mãi nhưng không quyết định được.
Khi ở qua đêm với sát nhân thì cần chuẩn bị cái gì nhỉ?
CMND, điện thoại, dây sạc, bật lửa, dao bỏ túi, búa đa dụng... Đúng rồi, còn con búp bê nữa. Trần Ca nhét con búp bê xuất hiện trước gương tối qua vào trong ba lô, sau khi xác nhận đã đủ thứ mình cần, anh đóng ba lô và rời phòng.
「Tiểu Uyển, hôm nay em có thể rời ca sớm. Nhớ khóa cửa trước khi về; anh có chuyện phải làm, nên anh đi trước đây.」
「Ông chủ, mới chỉ 5 giờ chiều thôi. Anh định đi du lịch hay gì à?」
「Anh để chìa khóa ở trên bàn trong phòng đạo cụ đó, gặp lại em sáng mai.」
Nhận thấy Trần Ca đổi chủ đề, Từ Uyển bất lực đáp,「Okê.」
Thế nhưng khi Trần Ca quay đầu lại, cô đã thả tờ rơi và phóng như bay về phòng đạo cụ.
「Con nhỏ này...」Gió xế chiều thổi lăn tăn tờ rơi trên bàn. Trần Ca lắc đầu nhặt đá để lên chúng và thở dài. Hi vọng em ấy sẽ không thấy mình trên bản tin sáng mai.
Bên dưới bề mặt bình tĩnh, bên trong Trần Ca là một mớ hỗn độn. Nhiệm vụ Ác Mộng đã mở ra chân trời mới và làm anh nhận ra mức độ nguy hiểm của nhiệm vụ được phát bởi điện thoại đen.
Nhiệm vụ Thử thách chắc chắn sẽ khó hơn nhiệm vụ hằng ngày. Tối nay mình phải cẩn thận hơn.
Trần Ca đạp xe tới căn hộ Bình An. Nhiệm vụ chỉ cho anh tên của địa điểm, Trần Ca phải dùng Google Map và thông tin từ khiếu nại online chín tháng trước để xác định địa chỉ. Anh mất tận hai giờ trước khi đến địa điểm.
Bây giờ vẫn còn người muốn sống ở nơi cằn cỗi và hẻo lánh thế ư?
Con đường dẫn tới căn hộ ngoằn nghèo rối rắm và đầy bụi cây dại. Không có đèn đường xung quanh, nhưng Trần Ca vẫn có thể thấy bóng dáng của toàn nhà màu xám tro.
Trên đường, Trần Ca đã hỏi rất nhiều người, nhưng hầu hết họ đều chưa nghe tới căn hộ Bình An. Cuối cùng, một cụ khoảng sáu mươi chỉ đường anh và cho một lời khuyên nho nhỏ. Cụ nói nơi đó bị ám và nguyền rủa, nên mọi người đều tránh xa nó thậm chí là vào ban ngày.
Trần Ca cũng không biết nói gì. Nếu không vì nhiệm vụ của điện thoại đen, ai mà thèm ngủ một đêm ở chổ như vậy!?
Giờ là 6 giờ 50, nhiệm vụ nói mình phải có mặt lúc 11 giờ. Thế nghĩa là mình vẫn còn thời gian thám thính xung quanh. Dọc theo đường đất quanh co, Trần Ca tiến vào sâu trong rừng. Sau khi đi một khoảng lâu, anh cuối cùng cũng thấy căn hộ huyền thoại.
Sân vườn được bao quanh bởi bức tường cao màu xám, và chỉ có một lối ra vào. Mặc dù cánh cổng đã bị rỉ sét do thời gian, trên nó vẫn có ổ khóa mới tinh.
Lạ thật, ổ khóa mới tinh nhưng cổng lại cũ kỹ, à khoan, cái gì đây? Một mảnh giấy trắng dính trên thanh sắt của cổng. Trần Ca tưởng nó là tờ rơi, hướng đèn pin vô nó, anh nhận ra nó là tấm thông báo tìm người.
「Trương Tình, nữ, 27 tuổi, cao 157 cm, hơi gầy. Có một nốt ruồi dưới mắt phải. Cô thích mặc quần áo đỏ. Nếu có bất kì thông tin nào, xin liên hệ anh Vương. Sẽ có tiền hậu tạ!」
Trên thông báo có địa chỉ và số điện thoại của anh Vương. Thứ làm Trần Ca để ý là địa chỉ ghi trên đó trùng với địa chỉ căn hộ ma này.
「Chuyện này lạ thật.」Bản năng anh đang cảm thấy có gì không đúng. Anh lôi điện thoại ra chụp tấm thông báo trước khi vào căn hộ. Nơi này lớn hơn anh tưởng. Tòa nhà chín có ba lầu, có hai tòa nhà nhìn giống phòng lưu trữ và bên cạnh là phòng bơm nước.
Dựa trên độ tróc của sơn, tòa nhà này ít nhất hai mươi tới ba mươi tuổi rồi. Thế nhưng nơi này không bề bộn như tưởng tượng. Nơi này khá sạch sẽ, không có rác bừa bãi, và thậm chí bãi cỏ cũng được cắt tỉa cẩn thận.
Anh đặt xe lên bãi cỏ, Trần Ca đi tới tòa nhà chính với ba lô.「Hế lô, có ai ở đây không?」
Hành lang dài tối om, sau khoảng mười giây, cánh cửa gần cầu thang nhất hé mở ra một tí.
「Chào buổi tối.」Trần Ca bước lại cánh cửa, nhưng người ở sau cửa không có vẻ hiếu khách lắm vì cửa vẫn chỉ mở ra một tí. Trong phòng không có bật đèn, Trần Ca chỉ có thể thấy thoang thảng bóng dáng người phụ nữ. Mắt cô đỏ ngầu, giống như cô hay thức khuya, nó làm cô nhìn rất mệt mỏi.
「Tôi muốn hỏi ở đây qua đêm giá bao nhiêu?」Trần Ca nói bằng giọng nhỏ nhẹ và hiền lành nhất có thể. Thế nhưng câu trả lời anh nhận được lại là tiếng cười khúc khích và cánh cửa đóng sầm.
「Hở?」Trước khi anh hiểu chuyện gì, anh nghe tiếng bước chân vọng từ tầng hai. Bóng đèn kích hoạt giọng nói duy nhất được lắp ở góc hành lang sáng lên, một người đàn ông trung niên đang bước xuống khập khiễng.
Dường như ông đã nghe được Trần Ca bởi điều đầu tiên ông nói là,「Cậu muốn ở tại chỗ tôi? Cậu định ở bao lâu?」
「Ông là chủ nhà?」Trần Ca bước tới.「Tôi muốn ở một đêm.」
「Chỉ một đêm?」Ông nhìn lên xuống Trần Ca như đang muốn đọc suy nghĩ của anh.「Được rồi, cho tôi xem chứng minh, rồi lên tầng hai thanh toán.」
Trần Ca chuẩn bị theo ông lên lầu thì nghe tiếng động lớn từ bên ngoài. Nó nghe như ai đó đã mở toang cửa sắt. Người đàn ông khập khiễng nhíu mày khi nghe thấy, ông nhăn mặt khó chịu. Ông dừng bước, Trần Ca cũng không có lựa chọn nào ngoài chờ đợi.
Không lâu sau đó, một người đàn ông trung niên nhìn vô cùng mệt mỏi đi vào. Ông mặc bộ đồ cũ kĩ, rách rưới và đang cầm sấp giấy trên tay.
「Vương Kỳ, tôi nói anh bao lần rồi, bạn gái anh không có ở đây! Nếu anh cứ ngoan cố như thế này, tôi sẽ gọi cảnh sát!」Người đàn ông khập khiễng đứng chặn đường giữa cầu thang.
Người đàn ông kia làm ngơ ông và tiếp tục lên cầu thang với cái đầu hạ thấp.
「Này, tôi đang nói chuyện với anh đấy!」Người đàn ông khập khiễng giơ chân đá, không phòng bị, người đàn ông kia bị bật vào tường. Sấp giấy trên tay ông rớt xuống và nằm rãi rác dưới cầu thang. Một số rơi dưới chân Trần Ca.
Nó trùng với tấm thông báo tìm người mình thấy bên ngoài. Anh lặng lẽ nhặt nó lên và xem tiếp drama.
Người đàn ông không chống trả gì với đòn đánh đó. Ông chầm chậm ngồi dậy và lặng lẽ nhặt đống thông báo lên. Ông làm Trần Ca liên tưởng tới con zombie nặng nề, vô hồn.
「Đừng để ý tới ông ta, ổng bị điên rồi.」Người đàn ông khập khiễng vẫy tay, giục Trần Ca lên cầu thang.
Bị điên? Trần Ca liếc thầm người đàn ông khi đi ngang. Nhiệm vụ có nhắc tới một tên tâm thần, có khi nào là ông ta?