Trần Ca nhìn vào màn hình bằng sự tập trung phi thường. Vòng quay chậm dần cho tới khi kim dừng tại một điểm.
「Vòng quay may mắn kết thúc, chúc mừng bạn đã có được vật phẩm Đặc Biệt Hiếm: Thư Tình bị Nguyền Rủa. (Cơ hội nhận được: 3/1000!)」
「Mắt cô mở toang, má trắng như tro, từ lúc cô rơi xuống tòa nhà, cô đã trở thành điều cấm kỵ của trường. Trong đôi hài đỏ và bộ đồng phục đẫm máu, thậm chí tên cô cũng trở thành chủ đề không được phép nhắc tới. Họ giả vờ cô không tồn tại, cho đến một ngày, ai đó nhận được bức thư tình của cô. 」
「Nhận được Bóng Ma Tai Họa trong lần quay đầu, bạn đã mở khóa danh hiệu Hiếm: Yêu mến bởi Hồn Ma.」
「Yêu mến bởi Hồn Ma: Khi trang bị danh hiệu này, có cơ hội bạn sẽ được hồn ma giúp đỡ.」
Nhìn thông tin trên màn hình, Trần Ca cảm thấy chóng mặt. Thư Tình bị Nguyền Rủa? 3/1000 cơ hội nhận được? Yêu mến bởi Hồn Ma? Trước khi giải quyết xong vấn đề của con quái vật trong gương, mình lại được thưởng thêm một con!? Mình không biết là mình hên hay xui nữa...
Anh tự nguyền rủa bản thân vì dựng flag trước khi quay. Trần Ca, bình tĩnh lại đi! Đây chưa phải trường hợp tệ nhất đâu; rút được Bóng Ma Tai Họa không có nghĩa là nó sẽ xuất hiện ngay. Vẫn còn thời gian để cứu vãn tình hình, có lẽ mình nên đi lên chùa thắp nhang.
Anh bỏ điên thoại vào túi, ngón tay anh sượt qua cái gì đó như giấy. Anh ngước xuống nhìn và chết lặng khi thấy lá thư vàng thò ra khỏi túi. Với cảm giác nặng nề, Trần Ca cẩn thận kéo lá thư ra, ở đó chỉ có một dòng, một câu vô cùng đơn giản được đính vào bởi tóc.「Em thích Anh♥」
Đậu xanh rau má! Làm ơn, nói cho tôi biết cô thích tôi ở điểm nào, tôi sẽ sửa đổi ngay lập tức!
Chữ viết tay trên giấy có đường cong khá đẹp; nó sẽ đẹp hơn nếu nó không được đính bằng tóc.
Trần Ca đứng trong căn nhà Tây, cầm lá thư trên tay. Anh lẩm bẩm với bản thân,「Ai mà biết được lá thư tình đầu tiên mình nhận được trên đời sẽ như thế này...」
「Ông chủ! Anh lầm bầm cái gì trong đây vậy?」Tiểu Uyển xuất hiện sau lưng anh sau khi cô đã sửa chữa hết đạo cụ trong nhà chính.
「Không có gì; anh chỉ đang suy nghĩ là, nếu ai đó biết họ sắp chết, thì họ có nên bỏ hết những tư lợi cá nhân và tập trung làm việc thiện không?」Trần Ca ngước đầu nhìn Tiểu Uyển trong hóa trang người chết.「Ví dụ như là, cố gắng hết sức để tạo ra thế hệ con người tiếp theo?」
Trần Ca rõ ràng chỉ đang nói nhảm, nhưng Từ Uyển nhìn anh như đang ngẫm nghĩ, và mặt cô dần trở nên nghiêm túc.
「Tiểu Uyển, đừng nói anh em đang chuẩn bị đồng ý? Cảm ơn, nhưng anh chưa sẵn sàng. Nhưng mà, chúng ta đã làm việc với nhau lâu năm rồi, và chúng là một cặp ăn ý. Anh nghĩ là nếu em khăng khăng như vậy, anh có lẽ sẽ không từ chối...」Vì lý một do nào đó, Trần Ca cảm thấy bồn chồn đến kỳ lạ.
「Ông chủ, không phải cái đó. Em chỉ đang thắc mắc tại sao ai lại có tới hai cái bóng.」Từ Uyển chỉ vào đằng sau Trần Ca.「Đây có phải là thứ anh mới phát minh?」
「H-hai bóng!?」Trần Ca quay đầu ra đằng sau và thấy hai cái bóng, một lớn và một nhỏ, lấn áp với nhau trước khi hòa thành một.「WTF!?」
Anh liền giật Từ Uyển ra khỏi Nhà Ma ngay lập tức.
Trần Ca cuối cùng cũng bình tĩnh khi cảm thấy hơi nắng mặt trời trên da. Anh không đưa Từ Uyển bất kỳ lời giải thích nào mà ngồi gục xuống thềm.
「Ông chủ, dạo này anh sao sao ấy, có phải là do áp lực tài chính?」Từ Uyển ngồi cạnh bên Trần Ca.「Không sao đâu, em chắc mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nhân tiện, anh muốn ăn cái gì vào bữa trưa? Em sẽ đi mua cái gì đó cho anh.」
Nghe lời an ủi của Từ Uyển, Trần Ca cũng không biết phải trả lời sao. Anh gượng cười và nói,「Anh sẽ ăn giống em, nhưng trước khi em đi, nhớ tẩy trang, không thì em dọa nhân viên căn tin mất.」
「Dạ vâng.」
Sau khi Từ Uyển đi khỏi, Trần Ca lôi lá thư tình ra lần nữa. Mình tận mắt thấy hai cái bóng nhập vào nhau; nếu đây là dấu hiện mình đã bị ma ám, vậy có nghĩa là nó đang trốn trong bóng của mình?
Trần Ca nhìn bóng anh không chớp mắt. Với danh hiệu Yêu mến bởi Hồn Ma, mình có cơ hội nhận được trợ giúp từ hồn ma, theo một cách thì, nhận được Bóng Ma Tai Họa không tệ như mình tưởng.
Ít nhất đó là điều mà Trần Ca tự an ủi. Anh biết rõ, lý do một Bóng Ma Tai Họa được gọi như vậy bởi vì họ chết trong đau đớn tột độ. Họ phát ra tội lỗi và nguyền rủa. Nếu anh hơi bất cẩn, xác anh dễ dàng kẹt trong cái mương nào đó.
Sau bữa trưa, Trần Ca đứng phát tờ rơi trước cửa Nhà Ma. Có kha khá khách thăm công viên, nhưng không ai muốn vào Nhà Ma.
Buồn chán, Trần Ca mở app chia sẽ video và nhận ra có vài tin nhắn riêng mới. Xóa đi quảng cáo với troll, Trần Ca đích thân trả lời tin nhắn còn lại. Anh nhanh chóng tìm thấy tin nhắn của Hạc Sơn.
Thanh niên thật thà ấy lén lút liên lạc Trần Ca, kể với anh rằng diễn đàn của trường đã bùng nổ. Sau khi họ phát hiện ra Nhà Ma của anh dọa hoa khôi của khóa khóc, nhiều sinh viên đã bày tỏ mong muốn san phẳng Nhà Ma. Một số đã lập thảo luận, chiêu binh để chiến tranh, và đã có cả tá người tham gia.
Tuổi trẻ thật tuyệt vời, khóe môi Trần Ca cong lên khi bình luận. Thế nhưng trong đầu anh đã suy diễn ra cảnh nhóm thanh niên run như cầy sấy khi bị kẹt trong Nhà Ma của anh.
「Sau khi hoàn thành Nhiệm vụ Thử Thách, mình sẽ cho họ thử xem khung cảnh 1☆đáng sợ như thế nào.」
Nghĩ tới nhiệm vụ làm Trần Ca trở nên nghiêm túc. Anh chỉ có một cơ hội để hoàn thành nhiệm vụ. Nếu anh thất bại, nhiệm vụ sẽ bị khóa vĩnh viễn. Anh lướt qua chiếc điện thoại đen rồi nhớ toàn bộ thông tin được cung cấp.
Biết mình biết ta trăm trận trăm thắng. Sau khi xác nhận địa điểm nhiệm vụ, điều đầu tiên Trần Ca làm là tìm mọi thông tin có thể trên internet.
「Căn hộ Bình An tại miền quê phía Tây Cửu Giang」
Ban đầu google tên địa chỉ chẳng ra gì. Sau khi lướt qua vài trang, Trần Ca tìm thấy thứ gì đó liên quan tới căn hộ trên website bán nhà cũ.
Nó là bài khiếu nại nói rằng người bán cố tình che dấu sự thật. Thực tế thì căn hộ này là ngôi nhà ma ám theo nghĩa đen. Sau khi lột đi lớp sơn mới, có vệt máu khô hiện ra, và mỗi đêm, căn hộ sẽ tràn ngập mùi thối rửa kinh tởm.
Không ai trả lời bài khiếu nại, và nó nhanh chóng bị che khuất bởi bài viết khác hay hơn. Trần Ca nhìn thời gian đăng bài, nó là chín tháng trước.
Ở qua đêm tại nhà ma và phải đi tìm kẻ giết người bí ẩn... *Hàaaa*, chuyện này hơi khó hơn mình tưởng. Trần Ca học thiết kế đồ chơi; anh không hoàn toàn nghiệp dư khi nói đến điều tra và tự vệ. Mình không sợ ở qua đêm tại nhà ma, nhưng lỡ kẻ giết người chỉ ở phòng kế và coi mình như con mồi!?