- Hoành! Cậu làm gì mà lâu vậy hả?_Vừa thấy bóng Hoành, Kỳ đã hét toáng lên.
- Tớ... xin... xin lỗi. Sao cậu không vào nhà?_Hoành vừa thở vừa nói.
- Có chìa khóa đâu. Mà nhà cậu cũng không óc ai ở nhà cả.
- À...há...
Nói rồi Hoành mở của mời Kỳ vào...
Tại phòng khách...
Hoành mang cốc nước táo ép ra:
- Cậu uống đi!
- Ừm, cậu để đó. Ngồi xuống đi. Tớ có chuyện muốn nói.
Sau khi thấy Hoành đã ngồi ngay ngắn, Kỳ nói tiếp:
- Tớ... tớ muốn xin lỗi và cảm ơn cậu. Xin lỗi vì làm bẩn tay cậu, cảm ơn vì cậu đã giúp đỡ tớ tìm lại cái ví...
- Ờ... không sao đâu_Hoành gãi đầu – À... Cậu tìm lại được ví chưa vậy?
- Rồi! Cậu khỏi lo. Để xin lỗi+cảm ơn cậu. Cậu muốn tớ làm gì không?_Kỳ thật thà hỏi.
Mặt Hoành có vẻ nham hiểm hơn sau khi nghe Kỳ hỏi.
- Ưʍ... để tớ nghĩ coi nên bắt cậu làm gì?
Hoành để tay lên cằm ra vẻ suy nghĩ. Hoành nhìn cô xem xét rồi nghĩ tiếp...
tách Hoành búng tay
- Đúng rồi!_Hoành thốt lên ,gương mặt đầy biểu cảm.
- Hơ...hơ... Sao sao?_Kỳ đang lơ tơ mơ thì bị câu nói của Hoành làm giật mình.
- Việc tớ muốn cậu làm cũng dễ thôi!_Hoành cười nham hiểm
Kỳ đưa đôi mắt ngây thơ nhìn Hoành, gương mặt ý nói: "không hiểu mô tê gì cả!"
- E hèm! Ngày mai là chủ nhật, từ giờ đến giờ cậu phải làm OSIN cho tớ!_Hoành hất mặt – Chỉ nhiêu đó thôi!
Mặt Kỳ xám lại.
- Nè! Tự dưng bắt tớ làm osin là sao? Biết như vậy là vi pahmj quyên là người không hả?_Cô hét lớn (may không có ai ở nhà)
- ồ! Ra vậy! không làm osin? Cậu muốn cắt đứt tình bạn này à? Tớ không xem cậu là bạn nữa. Hứa mà không làm..._Hoành đắc chí, anh biết cô không thích nghe theo lời ai cả, không thích bất kì sự ràng buộc nào, nên việc bắt cô nghe theo lời người khác răm rắp sẽ làm cô vô cùng... ức chế!
- Cậu... Lần này vì tình nghĩa bạn bè lâu năm nên tớ sẽ đồng ý!_Cô hất mặt.
Hoành cười thầm:
- Vậy chủ nhật tớ sẽ cho xe tới đón cậu!... Đừng lo! Công việc rất nhẹ nhàng!_Hoành chậm rãi nói, gương mặt vô cùng bình thản.
- Thôi! Tớ về...
- Ok! Cậu về nhé...
Cô bỏ đi mạch không quên đóng cổng cách thô bạo (phá nhà mình chưa đr sao, giờ lại đi phá cổng nhà người ta?)
~ ~ ~
Cô về nhà ăn tạm bát mì, vì hôm nay bố cô có tiệc mừng nhà mới nên không gian cực yên tĩnh... Cô thả mình xuống giường rồi nhanh chóng đi vào giấc mơ...
~ ~ ~
Sáng hôm sau...
Cô gái của chúng ta vẫn đang ngủ...
Trong mơ, cô thấy xung quanh thật nhiều thức ăn... và thật nhiều anh chàng đẹp trai. Mọi người ăn uống thật vui vẻ, các chàng trai cứ bón cho cô ăn làm cô suиɠ sướиɠ đến ngây người... Rồi cả đám chơi đuổi bắt trên đồng cỏ bao la rộng lớn... chàng trai bắt được cô, ôm eo cô... và gương mặt người càng lúc càng gần... Cô khẽ nhắm mắt... Bỗng...
cạp tiếng vịt kêu
Cô mở mắt ra thì thấy anh chàng đẹp trai biến mất thay vào đó là con vịt đang... ôm eo cô... chuẩn bị hun...
Vì giấc mơ quá thật, cô la lên rồi lăn xuống giường.
" con vịt xòe ra cái cánh
Nó kêu rằng cáp cáp cáp cạp cạp cạp"
Trong lúc đau ê ẩm cô nhận ra rằng cái điện thoại đang "ca" bài "con vịt" (hèn gì giấc mơ bị nhiễu sóng). Từ giấc mơ đẹp, nó biên tướng thành... mấy con vịt! Thật khinh khủng dưới mọi cấp độ và hình thức!kỳ rử thầm cái tên ôn dịch nào gọi điện thoại ngay lúc giấc mơ của cô đang cao trào. Nhưng cũng ôn hòa bắt máy:
- Gì vậy?_Kỳ uer oải, là Hoành gọi cho cô – Gọi giờ này làm gì vậy?
- Còn gì nữa? Biết mấy giờ chưa?_Bên kia Hoành nói với giọng bực mình.
Kỳ nhìn đông hồ rồi trả lời:
- Ừm... là giờ phút! Thì sao? Tớ đang ngủ, có gì nói lẹ... Tớ ngủ tiếp...
- Này! Cậu quên lời hứa của cậu rồi à?_Hoành như mất kiên nhẫn
- Gì? Lời hứa gì vậy?_Kỳ ngây thơ
- Trời! Hơm nay chủ nhật, cậu hứa hôm nay từ giờ đến giờ làm osin cho tớ mà_Đến lúc này Hoành nói với giọng như van nài... có lẽ muốn khóc.
Kỳ đang lục lọi trong trí nhớ hỗn độn... Chợt "kí ức" ùa về.
- À... nhớ rồi! Sao không nói sớm?
- Cậu coi lại đi! cuộc gọi nhỡ đấy.
- Ờ... ờ... Tớ sorry! Đợi tớ phút nha!
- Ừ!
Hoành cúp máy rồi khẽ thở dài. Giờ anh đang ở trước cửa nhà cô, trong chiếc xe ô tô đen nhoáng. Hôm nay anh mặc bộ đồ vest màu đen đầy lịch lãm nhưng không kém phần trẻ trung...
phút sau...
Kỳ bước ra với quần bụi áo "rách" đầy cá tính. Hoành cũng thoáng hết hồn, mặt thì đỏ lên:
- Wow!_Kỳ thốt lên ngạc nhiên. Mặc dù không phải lần đầu tiên thấy Hoành mặc vest, nhưng hôm nay quả thực anh rất soái, khiến cô nhìn con mắt muốn nhảy ra ngoài. Hoành khẽ lắc đầu, rồi lôi cô vào xe mặc cho cô kêu í ới. Ngồi trên xe anh chỉ im lặng, anh tự trách mình vì đã không nói cho cô biết là cô sẽ cùng anh đi tới party rất sang trọng. Chả lẽ cho cô đi với bộ dạng này? Anh đành tự mình hành động!
~ ~ ~
- Nè! Vô đây làm gì?
Kỳ hỏi khi thấy Hoành lôi cô vô cái shop quần áo.
- Cậu bây giờ là osin! Đừng hỏi nhiều!_Hoành khẽ nhăn mặt
- Đồ đáng ghét! Đợi tới giờ đi! Cho cậu không thấy đường về luôn_Cô hậm hực
Hoành nhìn quanh, tay không đụng bất cứ bộ đồ nào, anh nhanh chóng chỉ về cái váy đang mặc trên ma nơ canh:
- Cái đó! Cậu mặc vòa mau lên!_Hoành đẩy Kỳ về phía cái váy.
Kỳ ngố mặt ra nhưng vũng làm theo. Đó là cái váy màu ngọc trai, phía sau có cái nơ to đùng, thiết kế đơn giản nhưng lịa rất đẹp!
Kỳ nhìn cái váy, khẽ nhăn mặt, bởi vì cô ghét nhất là mặc váy. Nhưng "ông chủ" đã ra lệnh nên cô đành làm theo.
... phút sau...
Kỳ bước ra trước sự trầm trồ của mọi người, cái váy thực sự tôn lên được dáng người "chuẩn không cần chỉnh" (mỗi tội lùn) và làn da "trắng không tì vết" của cô! Hoành cũng bất ngờ, thoáng đỏ mặt, nhưng vẫn không quên chạy lại phía cô, tự tay mang cho cô đôi giày cao gót. Nhìn cảnh này, khiến ai cũng liên tưởng tới cảnh hoàng tử mang giày cho công chúa trong chuyện cổ tích. Mấy chị nhân viên liền có dịp ngồi mơ mộng với câu cửa miệng: "ước gì..." rồi thả hồn lên tầng mây.
Sau khi mang giày xong, cô nhìn vào gương... rồi liếc Hoành.
- Cái tên này bị gì vậy chứ? Tính biến mình thành Lọ Lem đáng thương sao?..._Cô chép miệng
Chưa kết thúc câu nói, Kỳ bị Hoành kéo qua hair salon bên cạnh. Kỳ bị Hoành đẩy ngồi phịch xuống ghế, rồi anh đi nói gì đó với chị nhân viên làm tóc. Kỳ không biết gì cả ngồi nghịch nghịch những món đổ trên bàn... đến khi quay lên thì thấy nhân viên làm tóc cùng tới...
- Khônggggggg!_Kỳ la lên (cô rất quý mái tóc hiện tai nhưng...)
Hoành bây giờ đang ngồi ở phòng chờ đọc tạp chí, khi nghe tiếng la lên, anh khẽ lắc đầu chép miệng: "Đúng như mình nghĩ..."
Anh tiếp tục đọc tạp chí mặc cho trong kia Kỳ đang la hét...
~ ~ ~
- Thưa cậu, đã xong rồi ạ!_ chị nhân viên bước ra cung kính nói.
Hoành gật đầu cái, nhân viên còn lại đưa Kỳ ra. Mái tóc thẳng hơi xù của cô giờ được thay bằng mái tóc uốn bồng bềnh, hất sang bên, gương mặt được trang điểm nhẹ nhàng, tự nhiên. Hoành mỉm cười hài lòng:
- Cậu chười gì chứ? Huhu... tớ không chịu đâu! Trả lại tóc cho tớ... tớ không chịu kiểu này đâu... huhu!_Kỳ bù lu bù loa khiến ai cũng khổ sở.
- Im lặng nào osin!_Hoành ra lện cho Kỳ nhưng lại với thái độ trìu mến bởi anh thích bộ dạng này của cô. À không... không chỉ bộ dạng... mà thật ra từ lâu anh đã vốn thích cô. Anh mỉm cười, tiến tới chỗ cô, nhẹ nhàng đặt lên đầu cô cái nơ bằng bạc đính nhiều hạt kim cương (bạc và kim cương đó!!!), cái nơ được đặt lệch qua bên trái cách cố ý càng tạo ra sự tự nhiên! Nhìn cô như tiểu thư con nhà quyền quý chứ không ai nghĩ cô là con nhà nghèo (bản chất là con nhà giàu mà!)
Lát sau cô hậm hực bước lên xe cùng Hoành. Xe chở họ chừng phút thì dừng trước biệt thự. Không! Chắc đây phải gọi là lâu đài mới đúng(biết nhà ai không? Hehe). Cô ngạc nhiên, sững sờ rồi thích thú! Nơi đây, Kỳ đã từng thấy trên tivi rồi. nơi mà chỉ dành cho những người giàu sang và quyền quý! Nơi đây là nhà của chủ tịch giàu nhất nhì thế giới, Vương Trung Kiên!
Chân cô như vô thức, bước xuống xe, chỉ chờ để xông vào cái chốn thần tiên ấy!
- Này! Lau miệng đi... nước miếng chảy ghê quá!_Hoành nhắc khéo Kỳ khi thấy dòng nước chyar từ miệng cô.
- Hơ... hơ!_Kỳ như tỉnh giấc mộng, tính lấy tay chùi miệng thì Hoành đã nhanh tay lấy khăn lau cho Kỳ.
- Có osin như cậu chỉ thêm nhọc! Ai đời chủ lại lau miệng cho osin?_Hoành nói ý trêu chọc.
Rồi anh nắm tay cô vào trong...
Bên trong, Kỳ trầm trồ trước vẻ kiêu sa lộng lẫy của những người nơi đây. Khí chất quả có khác với những người nghèo như cô! Mang vẻ kiêu sa, có nét gì đó ngạo mạn... nhưng cũng phải thôi! Nếu là cô chắc cũng vậy!... bỗng...
- Nè... người cũng ở đây hả?_Giọng Thu vang lên sau đó xuất hiện với bộ váy đen tuyền có những hạt cườm đính trên. Cô đang nắm tay Tỉ mà nói.
- Sao không? Mà... cậu với..._Hoành nói, mắt khẽ nhìn Tỉ.
- Hehe... Tụi tớ là lover đó!_Thu cười nham hiểm
- Chào đứa..._Tỉ chào người.
- ...Từ... từ... lúc nào?_Hoành ú ớ, riêng Kỳ vẫn đang ngắm nghía buổi party.
- tháng trước..._Thu lại nói.
Rồi...
- Tỉ ơi, con bảo có chuyện muốn nói đẩu rồi?_Bà Đường Kỳ Giang lên tiếng.
(giới thiệu về người này:
- Bà là em gái rột của Đường Ngân Nhi
- Bà đang sống ở Canada. Bà về đây để làm việc rồi đi.
- Bà là mama của Thiên Tỉ)
Tỉ vội nắm tay Thu, nói vội với Hoành:
- Tụi anh đi đây. Anh muốn mẹ anh biết về vợ tương lai của anh...
Tuy bị Tỉ kéo đi đột ngột nhưng Thu vẫn nói với theo:
- Tớ nói cho biết, cậu mà đi với Kỳ chỉ tổ xấu mặt thôi. Tin hay không thì tùy cậu.
Thu vừa dứt lời, Hoành đã thấy Kỳ hết chạy nơi này đến nới khác như đứa con nít. Khiến Hoành phải làm "người giữ trẻ" bất đắc dĩ.
- Oa, ngon nha! Cái này nữa... ngon quá!_Kỳ trầm trồ, tay hoạt động liên tục để gắp món ăn. Con heo nó ăn như thế nào thì cô bây giờ là như vậy! (keke)
- ...ậu ....àm ...ì... ậy? (cậu làm gì vậy?)_Kỳ nói trong khi miệng ngập đầy thức ăn vì cô đang bị Hoành lôi đi không thương tiếc (thật mất mặt quá!)
- Này! Sao câu ăn khỏe vậy?... Làm như bị bỏ đói mấy ngày.
- Giốt thế! Bị cậu bắt làm osin thì phải ăn bù chớ sao!
Kỳ hậm hực, khẽ quay đầu lại luyến tiếc mấy món ăn rồi xụ mặt quay lên. Nhìn gương mặt như trẻ con của cô, Hoành cười:
- Haizz! Tớ đưa cậu tới chỗ này... đồ ăn ngon hơn nhiều!
Mắt Kỳ sáng lên:
- Thật?
- Ừm!_Hoành khẽ gật đầu – Tới rồi kìa!
Cô ngước mặt lên rồi đơ hết... phút.
Dường như cái từ "đẹp" không đủ để diễn tả nơi này.
vườn hoa hồng, xen vào đó là đường đi lát sỏi thơ mộng. Giữa vườn hoa hồng bạt ngàn là hồ nước trong vắt, giữa hồ nước đó là sàn nhảy chỉ có cây cầu duy nhất nối vào đó! (ở đây mà tỏ tình thì quá tuyệt!). Trăng, sao, hoa hồng,... Kỳ tự hỏi đây có phải là nơi các thiên thần thường đùa vui. Nhìn gương mặt ngạc nhiên+thích thú của Kỳ, Hoành khẽ cười, có lẽ giờ này cô đã tạm thời quên đi cái vụ ăn uống đầy xấu hổ kia! Nhưng có lẽ Hoành mừng hơi vội, bởi nhanh chóng, cô đã thấy cái bàn đầy ắp thức ăn. Có điều, Hoành đang nắm tay cô chính là vấn đề khiến cô không thể lại gần cái bàn ăn kia.
- Sao băng!_Kỳ nói lớn, tay chỉ lên trời, đồi mắt mở to như thấy... sao băng thật vậy!
Theo quán tính Hoành cũng ngước mặt lên theo hướng đó nhìn, liền bị cô hất tay ra bỏ chạy.
- Cậu...!_Hoành ấm ức.
- Hehe! Cậu chủ à! Tớ đi lấy nước cho cậu uống nha!_Cô quay lại nói vẻ châm chọc, xong chạy đi với tốc độ tên lửa (đang mặc váy đó!)
Hoành khẽ lắc đầu rồi bỏ đi nơi khác, tiếp tục tham gia bữa tiệc sang trọng này.
- Ưm! Ngon quá!
Kỳ trầm trồ khên ngợi cái đùi gà đang ăn.
- Xin chào mọi người! Cảm ơn vì đã tham gia bữa tiệc tổ chức tối nay!
Cũng như bao người khác, cô liền hướng về cái sân khấu cạnh hồ khi nghe giộng nói đầy trong trẻo của MC. Kỳ tiếp tục bất ngờ bởi MC là người mẫu + diễn viên nổi tiếng mà cô khá hâm mộ! Quả thật, cô chưa tưởng tượng dược quy mô của bữa tiệc này với lại cô còn không biết bữa tiệc này được tổ chức vì mục đích gì nữa!
Từ dười sân khấu, nhân viên đẩy lên cái bánh sinh nhật màu trắng được trang trí bằng socola to cực kỳ với cây nến lung linh! Cái đêm đen của màn đêm hôm nay chỉ dành cho những ngọn nến đó, thì ra là bữa tiệc sinh nhật.
Ánh sáng xung quanh tắt đi, chỉ còn vang lên tiếng của MC.
- Chúng ta hãy cùng chúc mừng sinh nhật đến nhân vật chính nào!
Rồi tiếng vỗ tay vang lên, không biết "nhân vật chính" là ai, nhưng cô cũng a dua theo, vỗ tay cục kì lớn. Dù sao Kỳ cũng biết ơn nhân vật chính này, nhờ người này mà cô được ăn thỏa thích. Mọi thứ bỗng im phăng phắc, cô cũng thôi vỗ tay, thắc mắc không biết nhân vật chính là người như thế nào?
Nhân vật chính bước lên sàn sân khấu, người phụ nữ cao sang, đầy quý phái. Khuôn mặt vẫn con nét của thiếu nữ, bà sửa lại mái tóc rồi đến gần MC.
- Xin giới thiệu với quý khách, đây là vợ của chủ tịch Vương Trung Kiên, Đường Ngân Nhi!
tràng pháo tay lại vang lên
Bà nhận mic từ MC, bà nói:
- Tôi xin cảm ơn mọi người đã tới dự party. Và người tôi cảm ơn nhiều nhất là gia đình của tôi. Cảm ơn mọi người đã tổ chức bữa tiệc sinh nhật này cho tôi. Vì chồng tôi đi công tác nên chỉ còn con trai của tôi ở nhà. Tôi muốn mời họ lên... Nào lên đi con.
người ấy bước lên... họ quá đẹp trai... quá cao... body còn đẹp nữa... mọi người đều thấy vui khi thấy họ... nhưng Kỳ lại muốn khóc. Không biết do mắt Kỳ có vấn đề hay tại trời quá tối mà cô nhìn thấy Vương Tuấn Khải.
Mọi người lại vỗ tay... còn Kỳ chỉ muốn chạy. hàng nước mắt lăn dài... trong lòng cô! Con trai Vương Trung Kiên... cô đã đắc tội với con trai Vương Trung Kiên!
Cô nhanh chóng tìm đường rút khỏi bữa tiệc, nhưng vì ở đây quá rộng lớn, cô không nhớ mình đã đi qua chỗ nào, đang đứng ở đâu. bản nhạc nhẹ du dương cất lên, từng cặp đi tới nhảy ở giữa hồ, đung đưa theo tiệu nhạc
- Nhảy với tôi nhé!_ bàn tay đưa ra trước mặt Kỳ, Kỳ ngước lên... mặt cắt không ra giọt máu như thấy ma vậy... là Vương Tuấn Khải (anh thấy cô giữa biển người đó! Tài thật!)
Cô muốn từ chối nhưng miệng nói không nên lời. Khải cười cái (cười đó!). Xong nắm lấy cô lôi đi. Bỗng tay bên kia của cô cũng có bàn tay khác nắm.
- Buông ra đi! Cậu ấy sẽ nhảy với tôi, không tưới lượt anh_Hoành gằn giọng (ủa? Au nhớ là con hâm mộ Khải mà! Sao giờ ăn nói lạ vậy? là do Kỳ sao?)
Kỳ quay qua nhìn Hoành với đôi mắt ngưỡng mộ.
Khải gương mặt bình thản:
- Đúng vậy! cô ấy sẽ nhảy với cậu... nhưng không phải bây giờ_Anh kéo mạnh làm cô mất đà ngã vào lòng anh, anh ôm chặt cô rồi bước tới sàn.
Hoành nhìn theo dáng cô, tức giận như bị cướp đi món đồ chơi vô giá... Không... Kỳ không phải là món đồ chơi... cô là tất cả với Hoành!
Khi Khải và Kỳ bước vào sàn nhảy, tất cả mọi người đều đi ra, nhường cho họ.
- Ê! Tôi không biết nhảy! cho tôi xuống đi!_Kỳ nói với giọng van nài, gương mặt nhăn lại tội nghiệp! Khuôn mặt vẫn bình thản, Khải thì thầm vào tai cô điều gì đó...
- Không được! Tôi không làm đâu!_Kỳ lắc đầu phản đối kịch liệt
Khải kệ cô, ôm eo cô kéo sát người (Làm trò gì vậy?)
- Không làm theo là tôi kêu xã hội đen đó!_Anh nói nhẹ tênh
Bất giác mặt Kỳ tái đi, làm theo í anh.
Kỳ đặt... mũi giày lên chân Khải... mỗi lần Khải bước thì cô bước theo... không biết Khải cảm thấy như thế nào... nhưng cô cảm thấy xấu hổ vô cùng...
- Huhu! Cứu tôi với! Có ai không? Hic... Tôi làm gì nên tội đâu_Cô dở khóc dở cười.
Mọi hình ảnh đã được Na Na thu vào tầm ngắm, cô nhìn Kỳ rồi bỏ vào biệt thự của nhà Khải. Còn Hoành, anh đứng từ xa nhìn, lòng như lửa đốt. Nhìn Khải nắm tay Kỳ, ôm eo Kỳ, thì thầm với Kỳ... ngọn lửa ghen càng lúc càng lớn trong lòng anh.
Bỗng Khải cúi xuống , nói gì đó với Kỳ, nhưng với góc độ mà Hoành đang nhìn giống như Khải và Kỳ đang hôn nhau...
Hoành hừ lạnh cái rồi bỏ đi.
~ ~ ~ Trở lại vài phút trước ~ ~ ~
Kỳ không chịu làm theo ý Khải, dù sao cô cũng đã từng cố chơi khăm Khải, làm Khải xấu hổ... Bây giờ biết anh là con trai chủ tịch Vương Trung Kiên, cô thiết nghĩ nên ngoan ngoãn chút sẽ nhận được khoan hồng.
Bỗng Khải cúi xuống sát mặt cô nói nhỏ: "Cảm ơn cô!"
Kỳ hơi đỏ mặt, mặt cũng đơ ra... Anh cảm ơn gì chớ?
Nhưng chưa kịp tìm câu trả lời thì cô thấy Hoành bỏ đi. Kỳ liền buông tay ra, đi theo Hoành, cũng chả tốt lành gì... Bởi nếu không có Hoành thì... ai chở cô về đây?
Chạy ra tới cổng cô đã thấy chiếc xe chạy vút đi. Nhưng cô không phải dạng vừa, cô tháo đôi giày ra, chạy theo,...(khỏe dữ!)... Cô chạy theo cái xe đoạn khá xa.
- Tên... kia... đứng lại... HO...Hoành đáng chết... hộc hộc... ĐỨNG LẠI!_Cô lấy hết hơi sức cuối cùng hét lớn chữ đứng lại rồi ngừng chạy
Chiếc xe vẫn đi... khuất dần trên con đường tối tăm.
Vì nơi đây vốn là vùng chỉ toàn cây cỏ hoang vu nên đoạn đường này cực vắng... Kỳ hoàn toàn trơ trọi ở đây...
Bất chợt... cô thấy ớn lạnh... tự hỏi có khi nào ở đây có ma không? (Vớ vẩn)
Cô lắc đầu xua cái ý nghĩ đó đi
Tính lấy điện thoại ra gọi điện thì cô nhớ hồi nãy vì thấy cái váy này không có túi nên cô đã bỏ điện thoại chung vào đồng đồ của cô... mà túi đồ thì đang ở trên xe... mà cái xe thì... đã chạy đi mất tiêu!
Trời về đêm hơi lạnh... Kỳ thì đang đi chân trần... Cô vừa rủa thầm vừa đi men theo con đường bởi chỉ có duy nhất con đường này dẫn về nhà cô...
Cô cứ đi, đi và đi... bạn của cô chỉ là những cây cột đèn và tiếng côn trùng.
Bỗng... cây cột đèn bị hư là tối cả đoạn đường dài. Cô đứng lại... run lên từng hồi... bởi... cô sợ bóng tối! Kỳ không dám đi tiếp, chỉ đứng đó... những hình ảnh của năm trước tràn về! Cô ôm đầu ngồi xuống. Kỳ khổ sở nhìn đoạn đường phía trước, cô không thể bước nổi nữa
brừm... brừm...
Cô nghe thấy tiếng xe chạy phía sau, cô liền bỏ đi bộ dạng yếu đuối vừa rồi, đứng dậy nép vào lề đường. Bởi theo cô, những kẻ chạy mô tô... không tốt tí nào (Trừ Thu). Nhưng cái váy với cái nơ to đùng phía sau làm chúng chú ý tới cô, bọn cúng dừng lại buông lời trêu ghẹo.
- Đi đâu vậy em? Anh chở cho!_ tên nói rồi cả đám phá lên cừơi (giống Sài Úy. Keke)
Cô sợ đến nỗi run lên bần bật, nhưng vẫn giữ bộ dạng mạnh mẽ
- Không! Cảm ơn!_Cô lạnh lùng, rồi bước đi ngược lại hướng hồi nãy
- Thôi nào! Làm gì chảnh vậy em?_bọn chúng nói vọng theo...
Cô không nói gì, bước chân càng lúc càng nhanh... rồi cô nghe tiếng mô tô đi theo... cô chạy thực sự, cô cố gắng chạy, nhưng con người làm sao nhanh bằng mô tô được chứ?
Bọn chúng nhanh chóng bao vây cô... gương mặt hoảng sợ của cô làm bọn kia thích thú. tên nắm lấy tay cô, Kỳ chống cự, cắn hắn cái, hắn buông ra
- Chết tiệt!... Con nhỏ nó cắn tao!_Hắn la lết, hất mặt kêu bọn còn lại xông lên bắt cô.
Cô bây giờ ngồi xuống, ô đầu... nước mắt lăn dài... Giống quá! năm trước cô cũng rơi vào tình cảnh như vậy... vai cô run lên từng hồi!
- Làm ơn đi! Làm ơn... đừng mà!_Cô nhắm chặt mắt... không dám nhind mọi thứ xung quanh.
..............................
- Khốn kiếp! Tụi bay không được đụng vào cô ấy!_ tiếng nói vang vọng cả con đường vắng.
Bọn chúng quay lên thì liền bị ăn những cú đấm như trời giáng. Chính là Khải! Hồi nãy thấy Kỳ chạy đi, cứ nghĩ là cô sẽ quay lại... nhưng không ngờ... cũng may là Khải chờ lâu quá nên quyết định chạy xe đi kiếm nếu không thì bây giờ... (mọi người tự tưởng tưởng đi). Nhìn thấy Kỳ ngồi đó, vai run lên từng hồi, cả khóc nữa... Khải bây giờ chỉ muốn gϊếŧ chết bọn chúng!
- Bọn bay phải trả giá đắt về chuyện này_Anh lạnh lùng nói, rồi lạnh lùng lao lên.
~ ~ ~
- Tiểu Kỳ à, ổn rồi! Đừng khóc nữa!_Khải chạy đến bên Kỳ sau khi xử xong bọn kia.
- AAAAAAAA! Buông tôi ra! Làm ơn mà!_Kỳ đưa tay ôm đầu, gào thét.
- Là tôi đây, Mỹ Kỳ! Không ai làm hại cô nữa đâu!_Khải gỡ tay cô ra, nhìn thẳng vào mắt cô hét lớn! Cô có biết anh đau lòng lắm không?
Kỳ nhìn Khải... cô nhận ra anh... anh là người cô ghét....
- Hic! Cho tôi về nhà đi! Tôi sợ lắm! Làm ơn mà! Tôi không muốn bị bắt lần nữa đâu! Làm ơn đi!_Cô ôm chầm lấy anh khóc thét lên.
- Ừ... ừ! Về nhà! Tôi sẽ chở cô về nhà! Làm ơn đừng khóc nữa!_Anh ôm chặt cô, thực ra là chuyện gì chớ? Bọn chúng chưa kịp làm gì cô mà... tại sao cô lại hoảng loạn như vậy chứ? Tại sao cô lại nói không muốn bị bắt lần nữa?
Kỳ ngất đi trong vòng tay Khải, gương mặt còn hoảng loạn, đôi mi vẫn còn ướt đẫm nước mắt. Anh nhẹ nhàng lấy tay mình chùi đi hàng mi ướt đẫm đó.
- Đừng lo! Tôi sẽ bảo vệ em! (em????)
END CHAP
P/S: Khải lần nữa lại làm "anh hùng cứu mĩ nhân".... có ai tò mò chuyện năm về trước của Kỳ không? Au sẽ..... không nói đâu chạy
e(),b�b�J��