Lệ Ngọc Vy đi cùng với Xuyên Linh đi dưới ánh ban mai, khu chợ vẫn chưa đông đúc là bao chỉ có thể nói là tàm tạm người.....Tuy vậy cũng không tránh khỏi có chen lấn.....
""Xin nhường đường!""
Lệ Ngọc Vy cẩn thận nói với mấy người phía trước. Mọi người thấy tiểu cô nương khả ái như vậy thì cũng không hề muốn làm khó người. Mọi người vô cùng ăn ý mà để ra một con đường nhỏ cho tiểu cô nương tuổi đi qua
""Vy Vy à! Ta cùng đi tới quầy quần áo đi! Cậu cũng phải mua đồ mới rồi!""
Xuyên Linh kéo tay Lệ Ngọc Vy đi về phía trước, vừa tới khu khá đông người, họ dừng lại trước một cửa tiệm lớn. Trong tiệm lúc này cũng có không ít người đi ra đi vào, đi qua đi lại. Số lượng khách đông như vậy cũng có thể tưởng tượng ra cửa hàng này vô cùng nổi tiếng và đương nhiên chất hàng cũng rất tốt
""Tránh ra cho bản tiểu thư! Mau tránh ra!""
Một cô gái ước chừng , tuổi bước vào lớn lối hét lên. Khi cô gái nhìn qua Lệ Ngọc Vy thì có một chút bất ngờ rồi chuyển thành nghiến răng nghiến lợi
""Ngươi là ai? Lại dám đứng trước mặt bản tiểu thư tác oai tác quái?""
Ngô Thiểu Quỳnh hắt cằm ngang ngược nói
Lệ Ngọc Vy lại là một đầu hắc tuyến a...Mình rõ ràng đang đứng ở ngoài cuộc sao tự dưng lại bị kéo vào rồi? Mà mình cũng đâu có làm gì tác oai tác quái đâu? Thật là....
""Vị tỉ tỉ này, ta cũng không có làm gì tỷ mà""
""Thật không?""
Ngô Thiểu Quỳnh vẫn như cũ ngang ngược nói
""Lúc nãy ngươi đụng ta, lấy túi tiền và thẻ của ta còn thiếu chút nữa làm bản tiểu thư té. Các ngươi tính sao?""
""Ta không làm! Tỷ tỷ có phải già rồi nên không minh mẫn rồi không?""
Đúng là lúc nãy Xuyên Linh có vô tình đụng Ngô Thiểu Quỳnh nhưng họ cũng đâu có làm gì vị " đại bình hoa" trước mặt này a....
""Ngươi..ngươi...ý ngươi là Ngô Thiểu Quỳnh ta đây cố gán tội danh cho ngươi phải không? Ngươi lại còn dám chê cười ta? Chê ta già? Thật không có nhãn lực!""
""Hừ!""
Xuyên Linh hừ lạnh một tiếng, với vị đại tiểu thư này cũng đã thành thói quen
"Ngô Thiểu Quỳnh?""
Lệ Ngọc Vy âm trầm hỏi. Con ngươi lập tức tối sầm lại, cả người tỏ ra khí chất lạnh lùng tận xương làm người ta rùng mình...