Ngày hôm sau
Lệ Ngọc Vy bước xuống giường, ngáp cái thật dài rồi mặc đồ thể thao chạy quanh nhà hàng một vòng để rèn luyện thân thể. Từ bây giờ cô đã là quản lý, chỉ lo đi kiểm tra các tổ thôi là xong việc nhưng đồng thời áp lực cũng rất lớn
""Vy Vy!""
Lệ Ngọc Vy vừa mở cửa bước vào phòng của mình thì đã thấy Xuyên Linh ngồi ngay ngắn ăn nho trong phòng.
""Sao cậu lại tới đây?""
""Tớ tới để rủ cậu ra ngoài chơi thôi.""
""Nhưng tớ chưa thể ra ngoài được, thân phận của tớ.....""
""Không sao!""
Xuyên Linh cười hì hì nói
""Bây giờ cậu nên đi tìm Bà Triệu rồi đánh cho bà ta một trận đó. Bà không nói cho cậu biết là làm quản lý có thể ra ngoài chơi sao?""
Lệ Ngọc Vy sửng sốt một chút rồi bật cười
""Nói cho cùng mình vẫn không biết nhiều như cậu a....""
""Cậu cũng đừng lo, dù sao chắc chắn mình sẽ ăn kẹo hỉ của cậu trước mà.""
Xuyên Linh ha ha cười nói
""Linh Linh!"
tiếng sau
Lệ Ngọc Vy và Xuyên Linh nằm lăn lóc dưới đất, tóc tai bù xù, quần áo lộn xộn. Tay chân đều có "di tích" của đánh nhau
Lệ Ngọc Vy là người đứng dậy trước, kéo lại quần áo lộn xộn, chỉnh lại đầu tóc rồi kéo Xuyên Linh đang bò ngồm ngoàm dưới đất lên
""Lệ Ngọc Vy a! Cậu thật ác! Lại dám ra tay với mình mạnh như vậy. Lần sau không rủ cậu đi chơi nữa!""
Lệ Ngọc Vy vẫn cười cười nhìn Xuyên Linh chật vật mà sửa lại quần áo
""Dù sao tớ cũng đâu phải là cháu ngoại của Bà Triệu như cậu đâu. Lúc nào cũng được đi chơi, không lo học tập cách quản lý nhà hàng gì hết....""
""Thôi chúng ta đi thôi!""
Xuyen Linh chấm dứt cái đề tài chán ngòm này. Lần nào nói tới cái này cũng bị Lệ Ngọc Vy "khuyến khích" một chút. Chỉ nghĩ tới lúc đó thôi mà Xuyên Linh cũng cảm thấy muốn hộc máu