Ngoan, Đừng Sợ Anh

chương 41

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đôi môi của Du Hàn mang theo sự lạnh giá của đêm mùa đông, nhưng khoảnh khắc môi anh chạm vào môi cô, cảm giác lạnh lẽo biến thành lửa nóng.

Nụ hôn đầu tiên của thiếu niên xen lẫn một chút ngây ngô cùng sự căng thăng, hòa tan vào trong tình yêu tràn ngập niềm vui. Nhưng anh rất nhanh không cần thầy dạy cũng tự hiểu, cùng với sự tò mò và cẩn thận thăm dò, dịu dàng miết lấy bờ môi của cô.

Đúng như anh tưởng tượng, đôi môi của cô mềm mại và ngọt ngào đến mức thấm đến tận đáy lòng của anh, có chút hương vị bạc hà len lỏi giữa môi và răng, khóe môi anh khẽ cong lên, nụ hôn càng thêm sâu.

Mà đối với Bối Doanh Doanh, trong đầu cô lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất --

Hóa ra đây là hôn.

Từ sáng hôm nay, cô không ngừng tưởng tượng nếu như lúc đó anh hôn lên môi cô thì sẽ có cảm giác gì, lúc đó không nghĩ lần thứ hai sẽ nhanh như vậy.

Đầu óc cô hỗn loạn, cô chỉ cảm thấy choáng váng, hoa mắt, nhịp tim đập nhanh đến độ như muốn bóp nghẹn cổ họng, cô thậm chí không thể suy nghĩ bình thường.

Cô không biết mình ai, mình đang ở đâu, tất cả cô đều không rõ ràng, cô chỉ biết người đang hôn cô là Du Hàn.

Bỗng nhiệt độ trên khuôn mặt cô tăng vọt, tay của cô chống hờ trước ngực anh, người vô thức ngã về phía sau, nhưng may là anh đã giữ lấy đầu của cô, ngay sau đó anh ôm lấy eo cô, kéo cả người cô vào tròng lòng anh.

Cô gái nhỏ nhắn thu mình trong vòng tay của chàng trai cao lớn, đón lấy nụ hôn của anh.

Sau khi hôn, nụ hôn của anh chuyển dần từ dịu dàng trở nên nóng bỏng và mạnh mẽ, đôi môi của cô bị anh mút lấy, cô bị anh mút có chút đau, khẽ rên rỉ một tiếng nhưng không có sức lực đẩy anh ra.

Cuối cùng anh cũng dừng lại, anh mở mắt ra. Trong tầm mắt của anh, khuôn mặt vốn trắng nõn của cô gái nhỏ lúc này đã đỏ bừng, hàng lông mi run rẩy như yêu tinh đang nhảy nhót trên đôi mắt đang rũ xuống của cô, khiến lòng anh lần nữa muốn bùng nổ.

Anh khẽ mỉm cười, nhìn về phía sau, nhẹ giọng dỗ dành: “Đừng sợ, không có người nhìn thấy.” Bởi vì phía trước đập không có ánh sáng, khúc này tầm mắt tối nhất, giờ phút này càng không có người đến đây.

Lời anh của anh ám chỉ chuyện xấu hổ buổi sáng bị người khác cắt ngang, mà lúc này sẽ không có bất kỳ yếu tố bên ngoài nào có thể quấy rầy bọn họ.

Đầu cô càng cúi thấp hơn, dáng vẻ thẹn thùng này của cô khiến lòng anh ngứa ngáy, anh nắm tay cô, giọng nói khàn hơn mấy phần: "Cậu càng xấu hổ như thế này, tôi sẽ càng không nhịn được muốn hôn cậu."

"..." Sao người này lại như thế này chứ [QAQ].

Anh dùng ngón tay vuốt ve cằm cô, giọng nói rất nhẹ nhàng: "Vừa rồi tôi làm như vậy, có khiến Doanh Doanh cảm thấy không thoải mái không?"

"Hả?" Cô ngẩn người.

"Vừa rồi tôi còn chưa hỏi, có thể hôn cậu hay không đã hôn cậu rồi." Anh gạt những sợi tóc dính trên má cô, cười yếu ớt: "Tôi sợ nếu tôi hỏi, Doanh Doanh sẽ xấu hổ né tránh tôi."

Cô biết vừa rồi khi hai người hôn nhau, ngoại trừ từ đầu đến cuối cô có hơi không thở nổi, kể cả khi trước đó cô chưa từng nghĩ đến sẽ đẩy anh ra, từ tận sâu trong đáy lòng cô, chỉ có cảm giác ngọt ngào.

Cô khẽ nói: "Sẽ không..."

Cô nói xong thì nghe thấy một tiếng cười trầm đục trên đỉnh đầu mình, cô càng cảm thấy ngại ngùng hơn, lại vùi đầu vào ngực anh.

Du Hàn vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, chậm rãi nói, "Đây là nụ hôn trễ chín tiếng đồng hồ, nhưng không sao --

Tôi vẫn hôn được cậu. "

"Doanh Doanh, đã rất lâu rồi tôi mới cảm thấy vui vẻ như ngày hôm nay."

Từ nhỏ đến lớn, anh vẫn luôn là một đứa trẻ u ám quái gở, rất ít khi anh có được sự vui vẻ thuần khiết.

Nhưng từ khi cô gái nhỏ xuất hiện trong cuộc đời của anh, định mệnh đã lên tiếng rằng thời khắc đen tối nhất đã kết thúc, cô là thấu kính màu duy nhất trong thế giới đen trắng này.

Cô gái cong mày cười, nắm chặt cổ áo của anh: "Mình cũng thế..."

Hai người yên tĩnh hưởng thụ khoảnh khắc tươi đẹp này, đến khi điện thoại của Du Hàn đổ chuông, là Tăng Đống gọi điện đến --

"Không phải nói chứ hai người rốt cuộc đang làm cái gì thế! Bọn em đã đánh xong một ván rồi mà hai người còn chưa kết thúc??? Du Hàn anh cũng phải có chừng mực thôi, đừng dọa Doanh Doanh sợ, có được hay không hả?"

Bối Doanh Doanh:...

Du Hàn hiếm khi không tức giận trước Tăng Đống to mồm thích gào thét này. Anh cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trong ngực, im lặng cười một tiếng: "Biết rồi, tao ổn định một chút, lập tức quay lại ngay."

"Mẹ nó, anh có phải cầm thú không thế..."

Tít --

Điện thoại bị Du Hàn cúp máy.

Bối Doanh Doanh xấu hổ trừng mắt nhìn anh một cái, "Cậu, cậu nói như vậy bọn họ hiểu lầm thì làm sao bây giờ..."

"Chẳng lẽ cậu ta nói không phải sự thật sao? Tôi thật sự rất có chừng mực, sợ dọa đến cậu." Anh xoa xoa gương mặt của cô, hạ giọng, "Nếu không tôi còn muốn hôn cậu."

"..." Cô nói không lại anh, chỉ có thể đỏ mặt.

Du Hàn nhìn đồng hồ thấy cũng không còn sớm nữa, anh đứng dậy, sau đó kéo cô lên, lại cởi áo khoác phủ lên người cô.

"Ngồi ở đây bị gió thổi lâu như vậy, nếu cậu cảm lạnh, tôi sẽ tự trách và đau lòng lắm đấy."

Cô nhẹ nhàng mỉm cười: "Vậy cậu không lạnh sao?"

Anh lần nữa kéo cô vào trong ngực, hôn một cái lên gương mặt của cô, "Bây giờ tôi -- cực kỳ nóng."

A...

Anh nắm tay cô trở về chỗ tập trung, lúc nhìn thấy mấy người bọn họ, Trịnh Hy và Kỷ Diệu cũng đã quay lại, năm người bọn họ trong lúc chờ lại chơi thêm một ván, bởi vì trời tối ánh đèn mờ họn họ lại chơi game rất hăng nên không phát hiện bầu không khí giữa Du Hàn và Bối Doanh Doanh có chút thay đổi.

Sau khi đánh thắng, Tăng Đống cười cười: "Vẫn còn tạm được, mặc dù ăn thức ăn cho chó no rồi, nhưng cẩu độc thân lại thắng được hai ngôi sao, cũng vui vẻ."

Du hàn cười, "Tao coi như mày đang tự an ủi bản thân."

Tăng Đống gào khóc, "Hu hu hu anh Hàn, anh quá đáng lắm hu hu hu..."

Mọi người đi dọc con đường cũ trở về, Kỷ Diệu nắm tay Bối Doanh Doanh kéo cô lại bên cạnh mình, cười giống như một bà cô già, "Vừa rồi ban đầu mình còn định đi tìm các cậu, may là Trịnh Hy kéo mình lại, không thì mình lại đi quấy rầy thế giới riêng của hai người mất."

Cô nhìn qua Trịnh Hy cũng đang cười, càng thêm xấu hổ...

Trịnh Hy: "Kỷ Diệu ngốc nghếch này, thích làm bóng đèn nhỏ ghê."

"Quá đáng, cậu mới là bóng đèn..."

Buổi tối về nhà, Viên Man Hà và Bối Hồng đã lên lầu nghỉ ngơi, trong phòng khách cũng không có người. Hai người đi vào, Bối Doanh Doanh quay đầu nhìn anh, cô liếm môi đang định nói chuyện, anh lại mở miệng trước.

"Cậu lên lầu nghỉ ngơi sớm một chút, hôm nay mệt mỏi cả ngày rồi, cơ thể phải được nghỉ ngơi thật tốt mới hồi phục được sức khỏe, đúng không?" Anh đứng trước mặt cô, vỗ đầu cô mấy cái.

"Biết rồi."

Cô ngẩng đầu đối diện với đôi mắt của anh, phát hiện anh đang nhìn chằm chằm cô. Ánh mắt anh nóng rực, cô nhớ lại nụ hôn lúc nãy, khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ lên, đột nhiên anh cúi người xuống, khoảng cách càng lúc càng gần cô.

Chẳng lẽ anh...

Lại muốn hôn cô...

Cô bị dọa lập tức cúi đầu, nhắm mắt lại, sau đó chờ mấy giây sau trên môi không có cảm giác gì.

Bên tai lại vang lên tiếng cười khẽ của Du Hàn.

Cô mở mắt ra, thấy khuôn mặt cô anh cách cô rất gần, nhưng lại không hề có ý định muốn hôn.

"Doanh Doanh đáng yêu quá đi mất."

"..." Tiêu rồi tiêu rồi, lần này mặt mũi coi như hoàn toàn không còn rồi Σ (° △ ° |||) ︴

Điều quan trọng là không hiểu sao trong lòng cô lại cảm thấy có chút thất vọng, chuyện gì xảy ra thế này?

Gò má cô nóng bừng, xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất...

Du Hàn sờ đầu cô, "Được rồi, đi lên đi."

"Ừm..."

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh thêm lần nữa.

Sau đó như một làn khói chạy mất dạng...

Anh nhìn bóng lưng của cô, trong lòng hiện lên một suy nghĩ --

Vừa rồi không hôn cô, thật đáng tiếc.

Kể từ đó, bầu không khí mập mờ ngọt ngào giữa hai người được bọn họ giấy kín trong lòng, giống như hồi còn nhỏ lén giấu bố mẹ ăn kẹo, ngọt ngào chỉ có mình bọn họ biết được.

Bình thường khi ở nhà, bọn họ về cơ bản sẽ không xuất hiện cùng một lúc, cũng không dám đứng quá gần nhau, sợ Viên Man Hà phát hiện ra điều khác thường gì của bọn họ.

Nhưng hai người đều luôn muốn có thể gần đối phương thêm một chút.

Buổi sáng Bối Doanh Doanh ở trong phòng học bài xong, cô đi ra ngoài ban công phòng ngủ thư giãn. Từ trên lầu nhìn xuống, cô nhìn thấy Du Hàn đang tưới cây và tỉa cắt những cây hoa hồng ở dưới sân.

Anh đang nghiêng người đối diện với cô, hôm nay anh mặc một chiếc áo len cổ tròn màu đen đơn giản và sạch sẽ. Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt anh tuấn của anh, đường nét trên khuôn mặt uyển chuyển, nhìn đâu cũng thấy toát lên khí chất ung dung thoải mái.

Cô bất giác nhìn anh đến ngẩn người.

Cho đến khi anh thoáng nhìn lên, mới để ý thấy có bóng người đang đứng trên ban công.

Cô bắt gặp ánh mắt của anh, lúc còn đang giật mình thì thấy khóe môi anh cong lên một độ cong rất nhỏ giống như đang muốn nói với cô [Cậu là nhìn lén tôi].

Hai tai của cô đỏ bừng, cô quay mặt đi chỗ khác, nhanh chóng rời khỏi ban công.

Lúc đi trên hàng lang tầng hai, cô nhớ lại dáng vẻ vừa rồi của anh, khẽ lẩm bẩm, "Hôm nay cậu ấy thật đẹp trai..."

Cô che mặt xấu hổ.

Cô không muốn về phòng học bài tiếp, nên đi xuống dưới lầu, lúc này Viên Man Hà đang ngồi trong phòng khách nghiên cứu cây ngải cứu, cô ngồi xuống bên cạnh mẹ, "Mẹ, dạo này mẹ rất thích ngải cứu nhỉ."

Viên Man Hà cười, lấy mắt kính xuống, "Đúng vậy, không phải bệnh đau dạ dày của mẹ chữa mãi không khỏi sao, đúng lúc mẹ đang nghiên cứu một chút Trung y, nghe nói cái này có thể giúp điều trị bệnh, tốt cho sức khỏe."

"Con có muốn thử một chút không?" Bà đóng sách Trung y lại.

Bối Doanh Doanh vội vàng lắc đầu, "Thôi ạ _ (: з" ∠) _ " cô không muốn làm chuột bạch đâu.

Viên Man Hà nhớ đến một chuyện, "Ai da, hôm nay mẹ còn chưa tưới bồn hoa của mẹ, mẹ vừa mới trồng mấy cây ngải cứu..." Gần đây Viên Man Hà đặc biệt yêu thích trồng hoa, bà không để người giúp việc giúp chăm sóc, tất cả đều tự mình làm.

Bối Doanh Doanh nghe vậy lập tức đứng lên nói: "Không sao đâu mẹ, mẹ cứ ở ngồi ở đây đi, để con giúp mẹ tưới cây."

"Con có biết tưới không đó? Đừng có tưới nhiều quá."

"Con biết rồi..." Không đợi mẹ đồng ý, cô đã chạy ra sân sau.

Nói là tưới hoa nhưng thật ta có ý đồ khác -- cô muốn lén nói chuyện với anh một chút. Nhưng cô đi ra vườn hoa sau vườn, tìm một vòng quanh vườn vẫn không thấy bóng dáng của anh..

Haiz, anh đi đâu rồi?

Cô xụ miệng, thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn cầm ống nước tưới cây.

Đầu óc cô đang trống rỗng thì đột nhiên nghe thấy một giọng nam từ sau lưng truyền đến --

"Làm bài tập xong chưa?"

Cô quay đầu, nhìn vào đôi mắt đen biết cười của anh, hai mắt cô lóe sáng, sau đó lắc đầu, "Vẫn chưa..."

Du Hàn cong môi cười, nhìn ở đây không có người thứ ba, anh bước lại gần thêm một bước, dựa gần cô hơn, "À, vậy là do Doanh Doanh nhớ tôi, cho nên mới chạy xuống đây tìm tôi?"

Sao anh biết được...

"Không phải, mình đang giúp mẹ tưới hoa."

Anh mỉm cười, không vạch trần lời phủ nhận vụng về của cô, sau đó chỉ về phía bồn hoa cô đang tưới, "Cây này đừng tưới quá nhiều."

"Ừm... "

Cô quay đầu lại, anh đi qua một bên khác tỉa cây, người ngoài nhìn vào chỉ thấy hai người bọn họ yên lặng làm chuyện của mình, không hề hay biết tâm tư thầm kín của bọn họ.

Có thể ở cùng một chỗ với anh, cho dù làm chuyện đơn giản cũng cực kỳ vui vẻ.

Cô tưới nước xong, Du Hàn liền nói dẫn cô đi rửa tay, hai người đi đến bồn nước bên ngoài phòng dụng cụ, lúc đang rửa tay cô nghe anh nói: "Mùa đông rất lạnh tốt nhất vẫn là đừng nên đụng vào nước lạnh. Nếu cậu muốn gặp tôi, tôi sẽ nghĩ cách để gặp cậu, biết chưa?"

Cô cảm thấy ấm áp, chớp chớp mắt với anh: "Vậy cậu đến tìm mình như thế nào? Chẳng lẽ cậu định trèo tường vào phòng mình?"

Anh sờ đầu của cô, hạ giọng: "Ừm, cũng không phải không thể."

Cô xấu hổ đẩy anh một cái, "Đừng làm loạn..."

Anh cười một tiếng trầm thấp, cúi đầu nhìn vào mắt cô: "Ai bảo tôi nhớ cậu như vậy đây?"

Dù mỗi ngày chỉ lén nhìn anh một chút, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Mà cô, vốn không phải như thế này.

Cô bỗng nhớ đến một chuyện: "Ngày mai là giao thừa, mình phải về nhà bà nội."

"Ừm, mẹ tôi đã nói chuyện với dì Viên rồi, ngày mai tôi với mẹ sẽ về thành phố D, khoảng mùng hai trở về."

"Ừm..."

"Nhớ phải gọi điện thoại cho tôi, nhắn tin cho tôi, nhớ chưa?"

Cô gật đầu.

Chỉ là rất tiếc, không thể cùng anh đón tết.

Ngày hôm sau, một nhà bốn người bọn họ đi qua nhà bà nội Bối Trại Nga. Ba mươi tết, trong nhà dán câu đối giấy cắt hoa. Người lớn tuổi thích náo nhiệt, trong nhà nhìn đâu cũng thấy toàn màu đỏ, tâm trạng sẽ đặc biệt thoải mái.

Sáng sớm, Bối Doanh Doanh tỉnh ngủ rửa mặt xong đi xuống phòng ăn, cô thấy trong phòng bếp có mấy người giúp việc đang xử lý thịt gà, vịt, cá, còn Bối Sơ Nhan thì ngồi bên cạnh Bối Trại Nga gói sủi cảo. Mặc dù gia đình bọn họ không phải người miền Bắc, nhưng vì Bối Trại Nga thích ăn sủi cảo, cho mỗi dịp tết đến, bọn họ sẽ gói một mâm sủi cảo.

Bối Sơ Nhan nhìn thấy Bối Doanh Doanh, động tác trên tay không ngừng lại, nhưng lời nói trong miệng lại nhắc đến cô: "Doanh Doanh, em dậy trễ thế? Chị giúp bà nội gói gần hết sủi cảo rồi này. Bà nội, bà nhìn xem cháu gói có đẹp không?"

"Đẹp lắm, cháu gái của bà thật ngoan -- "

Bối Doanh Doanh đi lại bàn ăn, áy náy nói với Bối Trại Nga: "Bà nội cháu xin lỗi, mấy ngày nay chân của cháu vẫn nhức, vừa rồi lười biếng muốn nằm ngủ thêm một lúc. Vẫn may là có chị giúp bà."

Bối Trại Nga cũng không phải là người không thấu tình đạt lý, bà vỗ vỗ bàn tay cháu gái nhỏ, không hề so đo cười nói: "Bà nghe mẹ cháu nói lần này hai đứa tham gia cuộc thi chạy cự ly đường dài, ngủ thêm một lúc không sao cả. Cháu đã đói bụng chưa? Muốn ăn gì nào?"

Bối Doanh Doanh cong khóe môi: "Bây giờ cháu muốn ăn sủi cảo, bà nội nấu sủi cảo là ngon nhất."

Cái miệng nhỏ ngọt như mật này của cô dỗ Bối Trại Nga vui vẻ, cô chào hỏi người giúp việc, trực tiếp chỉ mấy cái Bối Sơ Nhan mới gói mang đi nấu.

Bối Sơ Nhan nhìn thành quả lao động vất vả của mình đều phải đưa vào trong dạ dày của Bối Doanh Doanh, cô ta cực kỳ khó chịu, cô ta nhìn về phía Bối Doanh Doanh, thấy cô em gái này đang nở nụ cười, rõ ràng con nhỏ này cố ý!

Bối Sơ Nhan chỉ có thể nuốt cục tức ngược lại vào trong bụng, ai ngờ mười phút sau, người giúp việc bưng một bát sủi cảo bị bục nát bét ra.

Cô ta nhìn, sửng sốt —— sao vỏ bánh sủi cảo này bị rách nhiều như vậy, nhân bánh bị rớt ra ngoài hết rồi!

Bối Sơ Nhan nhìn người giúp việc: "Cô nấu sủi cảo kiểu gì thế? Luộc nát bét thế này?!"

Người giúp việc lo sợ, khó xử nói: "Tôi luộc như cách bình thường thôi, chỉ là mấy cái sủi cảo này gói không chặt, nên khi nấu bị bục..."

Lời này vừa nói ra, Bối Sơ Nhan lúng túng không nói thành lời, cô ta thấy Bối Doanh Doanh nhận lấy sủi cảo, cười cười: "Không sao, chị cũng là lần đầu tiên gói, không thành thạo cũng là chuyện rất bình thường."

Sao mà Bối Doanh Doanh không biết được, mười ngón tay chưa bao giờ chạm vào nước lạnh của chị gái lại đột nhiên hăng hái chạy xuống phòng bếp, không phải chỉ vì muốn lấy lòng Bối Trại Nga thôi sao?"

"Nhan Nhan, chỗ này con phải dùng lực ấn mạnh một chút, biết không?" Bối Trại Nga làm lại một lần cho cháu gái xem.

Bối Doanh Doanh ăn xong sủi cảo, nhìn Bối Sơ Nhan một lúc lâu mới gói được ba cái mà dáng vẻ còn có vẻ rất vụng về, cô dứt khoát đi rửa tay, rồi quay lại hỗ trợ gói sủi cảo.

Sự đầy đặn và nhiều kiểu dáng lạ mắt mà cô gói, so với cái mà Bối Sơ Nhan gói lúc béo và gầy, tất nhiên tạo thành một sự tương phản rõ rệt.

Bối Trại Nga cực kỳ hài lòng: "Doanh Doanh gói rất đẹp, còn đẹp hơn cả bà nội gói."

"Lúc trước con học gói ở nhà bà ngoại, bây giờ rất ít khi gói."

Cô vừa nói chuyện với bà nội vừa gói xong một cái, Bối Sơ Nhan ngồi bên cạnh giống như một cái cột, không chen lời vào được, chỉ có thể gói mấy cái sủi cảo xấu xí, lòng ghen tị nổi lên.

Một lúc sau, có người giúp việc đi vào: "Lão phu nhân, có cậu hai nhà họ Hứa đến chơi."

"Sao anh Chi Hạo lại đến đây?" Bối Sơ Nhan nghe vậy, giống như mừng như điên, ném vỏ bánh sủi cảo trong tay xuống đi rửa tay. Bối Doanh Doanh buồn bực, sao dạo gần đây Hứa Chị Hạo hay thường xuyên đến nhà cô thế nhỉ.

Lúc Bối Trại Nga cùng Bối Doanh Doanh đi ra ngoài phòng khách, Viên Man Hà cùng Bối Sơ Nhan đang tiếp khách. Đầu tiên ánh mắt Hứa Chi Hạo dừng trên người Bối Doanh Doanh, sau đó bước về phía trước, lễ phép chào hỏi Bối Trại Nga: "Cháu chào bà, hôm nay cháu cố ý ghé qua thăm bà một chút, mang cho bà thuốc bổ, đều là mẹ cháu tự mình chọn."

"Ài, cảm ơn Tiểu Hạo, xem cháu có lòng này, mỗi cuối năm đều không quên đến thăm bà nội."

"Đây không phải chuyện nên làm sao ạ?"

Mọi người đều ngồi xuống ghế sô pha, Hứa Chi Hạo và Bối Doanh Doanh mỗi người ngồi bên trái và bên phải Bối Trại Nga, Bối Sơ Nhan trực tiếp chen vào bên cạnh Hứa Chi Hạo, cười hỏi: "Anh Chi Hạo, hôm nay anh vất vả qua đây một chuyến rồi, sao qua năm mới lại đến được nữa?"

"Đây không phải muốn đến thăm mọi người sớm hơn một chút sao, anh cũng mang quà cho dì Viên còn có cả em và Doanh Doanh," anh ta đưa cho bọn họ mỗi người một hộp quà, cuối cùng đến lượt Bối Doanh Doanh, anh ta mỉm cười đặt hộp vào trong tay cô, "Vui vẻ nhận quà nhé, đây là tấm lòng của anh."

Bối Sơ Nhan nhìn hộp quà của mình rất lớn, lại nhìn sang hộp quà nhỏ xíu của Bối Doanh Doanh, trong lòng cảm thấy cân bằng hơn rất nhiều.

Mọi người nói chuyện một lúc, Hứa Chi Hạo đề nghị đưa hai em về nhà họ Hứa ăn một bữa cơm, Bối Doanh Doanh muốn từ chối, nhưng Bối Trại Nga đã thay bọn họ đồng ý.

Cô quay về phòng thay quần áo, sau đó nhìn về phía hộp quà nhỏ trên bàn.

Cô tiện tay mở ra xem, cô kinh ngạc nhìn món đồ trong hộp.

Nằm bên trong là một chiếc đồng hồ màu xanh lam của PATEK PHILIPPE. Dây đeo của nó là da cá sấu màu xanh oải hương phản quang, Mặt số được chạm khắc xà cừ hình bông tuyết, kim cương và ngọc bích, sáng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.

Tuy không phải là phiên bản giới hạn cao cấp của PATEK PHILIPPE, giá cũng không phải loại đắt tiền nhất, những cái đồng hồ này cũng phải đến hàng trăm nghìn tệ.

Bối Doanh Doanh:???

Hứa Chi Hạo nghĩ gì thế này?! Tự dưng mua cho cô một món quà đắt như vậy?!

Tiếng thúc giục của mẹ ở dưới lầu vọng lên, cô nhanh chóng bỏ hộp quà vào trong túi xách, đi xuống dưới lầu.

Hứa Chi Hạo dẫn theo Bối Sơ Nhan và Bối Doanh Doanh ra ngoài cửa, đến cổng, Bối Sơ Nhan tự nhiên kéo tay lái phụ xe Ferrari, ngồi vào trong. Đáy mắt Hứa Chi Hạo hiện lên tia cảm xúc, giúp Bối Doanh Doanh mở cửa ghế sau, cô cũng không cảm thấy có gì không ổn.

Trên xe, cả dọc đường đều là Bối Sơ Nhan nói chuyện với Hứa Chi Hạo, mà Hứa Chi Hạo có vẻ hơi lạnh lùng, cô ta tủi thân: "Anh Chi Hạo, có phải anh không thích em không."

"... Hả?"

"Lúc nào anh cũng tỏ ra thờ ơ với em."

Hứa Chi Hạo day trán, "Anh tập trung lái xe."

"Thật sao, mà không sao, vẫn là anh Chi Hạo hiểu em nhất, lần trước em nói em muốn mua cái túi LV kia, hôm nay anh liền tặng cho em một cái, hi hi."

Bối Doanh Doanh nghe chị ta nói kiểu dáng của túi, cô lén lên mạng tra thử, một cái túi giá —— năm mươi nghìn tệ.

???

Đồng hồ của cô và túi của Bối Sơ Nhan?

Cô càng lúc càng bối rối.

Đến biệt thự tư nhân của nhà họ Hứa. Sau khi xe chạy xuống dưới hầm để xe, bọn họ đi vào trong tháng máy lên trên nhà. Bọn họ vừa bước vào cửa, mẹ của Hứa Chi Hạo Dương Trân đã đi tới, trêu ghẹo nói: "Hai cô gái nhỏ xinh đẹp đến đó à? Cuối cùng Chi Hạo cũng đón được hai đứa đến chơi."

"Dì Dương, lâu lắm rồi cháu không được gặp dì." Bối Sơ Nhan thân thiết khoác tay Dương Trân, thân thiết như hai mẹ con, Bối Doanh Doanh gật đầu chào bà, mềm giọng khẽ nói: "Cháu chào dì Dương."

Dương Trân đánh giá Bối Doanh Doanh một lượt, thấy cô cụp mắt xuống vẻ mặt lạnh nhạt, không bằng Bối Sơ Nhan sáng sủa hào phóng, bà lạnh nhạt gật đầu đáp lại.

Hứa Chi Hạo cười cười giải vây cho cô: "Doanh Doanh lần đầu tiên đến chơi, hơi ngượng ngùng là chuyện rất bình thường."

Dương Trân cũng không nói gì thêm.

Giữa trưa mọi người cùng nhau ăn bữa cơm, sau khi ăn trưa Bối Sơ Nhan đúng lúc muốn cùng Dương Trân đi xem mấy bộ sườn xám, lúc này Bối Doanh Doanh mới có thời gian nói chuyện riêng với Hứa Chi Hạo.

Trong phòng khách, Hứa Chi Hạo bừng một đĩa hoa qua từ phòng bếp đi ra, đặt xuống trước mặt cô, "Anh tự mình làm cho em một phần đó, nghe mẹ em nói, em thích ăn bắp cải tím."

"Cảm ơn anh..."

Hứa Chi Hạo ngồi gần cô thêm một chút, con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm cô, một lúc sau mở trầm giọng nói:

"Doanh Doanh, anh cũng không thích em cứ luôn khách khí với anh như vậy."

Trong lòng cô khẽ động, lấy hộp quà trong túi ra để lên bàn, đẩy đến trước mặt anh ta: "Xin lỗi anh Chi Hạo, em không thể nhận món quà này được."

"... Vì sao." Sắc mặt Hứa Chi Hạo trầm xuống.

"Cái đồng hồ này đối với anh không tính là số tiền lớn gì, nhưng nếu mẹ em biết cũng sẽ không cho em nhận cái đồng hồ này. Hơn nữa anh tặng cho chị em... Cũng chỉ là cái túi LV, của em so với chị ấy..." Cô không thiếu tiền, anh ta cũng không thiếu tiền, nhưng quan hệ giữa hai người bọn họ là bạn bè bình thường, nhận cái này thì sẽ mang một ý nghĩa khác.

"Anh tặng Bối Sơ Nhan cái túi xách kia vì mỗi năm sinh nhật em ấy anh đều tặng quà sinh nhật. Mà anh thấy mấy năm nay anh không liên lạc với em rồi, món quà này xem như anh bù lại cho em, em cứ coi như anh trai tặng quà cho em thôi, được không?"

Bối Doanh Doanh im lặng, Hứa Chi Hạo thấy vậy, lần nữa đặt hộp quà vào trong lòng cô, "Nhận đi, nghe lời nào."

"..." Phiền phức này thật sự khó giải quyết.

Cuối cùng cô đành phải nhận, lát nữa về nhà phải nhớ nói với Viên Man Hà một tiếng, xem mẹ giải quyết thế nào.

Hứa Chi Hạo dựa người vào thành ghế sô pha, dáng vẻ hài lòng hơn rất nhiều, "Mấy ngày nữa em có kế hoạch gì không? Nếu không có dự định làm gì, mùng hai anh đưa em và Nhan Nhan ra ngoài chơi một chuyến, thế nào?"

Cô lắc đầu, "Mùng ba em muốn đi suối nước nóng."

"Đi cùng chú với dì à?"

"Em đi cùng bạn học."

Hứa Chi Hạo nhớ mấy ngày trước anh ta biết được Bối Doanh Doanh có tham gia một cuộc thi chạy đường dài, sau đó anh ta còn đặc biệt đi lấy video quay hình để xem lại, biểu hiện của cô khiến cho anh ta rất vui mừng, cho đến khi anh ta nhìn thấy thành viên cuối cùng của đội bọn họ, là Du Hàn.

"Vậy nên Du Hàn cũng sẽ đi sao?"

Anh ta đột nhiên hỏi.

Bối Doanh Doanh giật mình, sau đó lạnh nhạt hỏi lại: "Chuyện này thì có liên quan gì đến anh Chi Hạo ạ?"

Đáy mắt anh ta lướt qua một tia cảm xúc rất nhỏ, anh ta duỗi hai chân ra, ý cười trên mặt nhạt dần: "Anh chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi."

Cô không hiểu tại sao Hứa Chi Hạo lại nhớ ra DU Hàn như vậy.

Sau đó hai người lại nói chuyện vài câu, trên cầu thang truyền đến tiếng nói chuyện của Bối Sơ Nhan cùng Dương Trân, hai người đi xuống lầu, bởi vì Dương Trân muốn nghỉ trưa nên hai cô gái cũng chuẩn bị về nhà.

Hứa Chi Hạo đưa hai người trở về, sau đó về nhà, anh ta vừa đi vào trong, vừa gọi một cuộc điện thoại: "Đi tra cho tôi ngày mùng ba tết Bối Doanh Doanh đi chơi ở đâu, đi cùng những ai."

Anh ta vừa cúp điện thoại, đã thấy Dương Trân ngồi trong phòng khách, "Mẹ, không phải mẹ bảo muốn đi nghỉ trưa sao?"

"Ngủ không được, có tâm sự."

Hứa Chi Hạo sửng sốt, ngồi xuống bên cạnh mẹ mình, không nhanh không chậm pha một ấm trà Bích Loa Xuân, cũng không hỏi nhiều.

Dương Trân nhìn con trai, một lúc lâu sau mới thở dài một tiếng, sau đó đột nhiên mở miệng ——

"Nhan Nhan tốt như vậy, con không thích lại đi thích người khác?"

Động tác trên tay Hứa Chi Hạo dừng lại, sau đó mỉm cười, nhíu mày, "Không phải mẹ đã sớm biết quyết định của con rồi sao?"

"Con nhìn con bé đó xem, tai thì không nghe thấy, hơn nữa tính tình lại quái gở như vậy..."

Bà ta còn đang muốn nói tiếp, "Cạch" một tiếng, Hứa Chi Hạo đặt nắp bình trà lên mặt bàn khiến bà ta giật mình. Sau đó bà ta nghe thấy giọng nói lạnh lùng của con trai, "Mẹ, nếu mẹ còn nói như vậy, con sẽ tức giận đấy."

Dương Trân ngây người nhìn con trai mình, chỉ có thể nuốt những lời còn lại vào trong bụng, hốc mắt đau nhói.

Bà ta ở trong căn nhà này, chỉ là một người vợ hư danh được cái vẻ ngoài xinh đẹp nhưng không có quyền lên tiếng. Lúc trước chồng bà ta một tay che trời, bây giờ con trai lớn lên, người làm mẹ nhưng bà ta vẫn không hề có bất kỳ cái gì gọi là quyền uy.

Một tia sáng u ám lóe lên dưới đáy mắt Hứa Chi Hạo, sau đó khi ngước mắt lên nhìn mẹ, trong mắt anh ta đã khôi phục dáng vẻ mềm mỏng:

"Mẹ, mẹ đừng lo lắng, chờ năm sau Doanh Doanh thi đại học xong, con sẽ lập tức đính hôn với em ấy.

Bất luận nhà họ Bối có như thế nào, đều sẽ có một người là con dâu của mẹ."

- -----oOo------

Truyện Chữ Hay