edit: Olwen
Bối Doanh Doanh nghe câu này, đầu như nổ pháo.
Một câu “Thích tớ sao” của cậu, giống như kéo cô vào vòng xoáy, khiến đầu cô trống rỗng, không nghĩ được gì.
Nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen như mực của cậu, tim cô loạn nhịp. Giọng nói run run: “Tớ…”
Du Hàn ôm cô, xoay người, đè cô trước tủ đồ, nam sinh đưa tay vuốt cằm cô, như đang trêu mèo: “Hả?”
Thái độ nam sinh mạnh mẽ, giống như đang bắt buộc.
Cô cúi khuôn mặt đang đỏ xuống, bối rối còn chưa kịp nói gì, nam sinh nâng mặt của cô lên, đột nhiên cúi người.
Mắt cô khẽ nheo lại, nhìn cậu không ngừng lại gần.
cm…
cm…
cm…
Ngay thời điểm môi cậu cách môi cô rất gần, bên tai vang lên một tiếng “Rầm” —
Hai người cùng nhìn ra ngoài cửa, một chàng trai mặc áo thể thao đeo túi xách ngây người ở cửa, trợn mắt há mồm nhìn hai người bọn họ.
Xin chào.
Tạm biệt… chờ chút, cậu đi còn kịp không?
Cảnh tượng mập mờ của bọn họ bị nhìn thấy, Du Hàn buông tay ôm cô ra, lùi về sau một bước.
Trong lòng thầm mắng một tiếng.
Bối Doanh Doanh lập tức đỏ mặt, cúi đầu, xấu hổ muốn khóc QAQ.
Sao lại bị nhìn thấy…
Chàng trai nhìn ánh mắt lạnh như băng của Du Hàn, mạo hiểm tính mạng chậm trãi tiến lên phía trước mấy bước, nhanh chóng lấy đi một cốc nước trong tủ, sau đó bỏ chạy không thèm quay đầu, sợ giây tiếp theo sẽ bị giết người diệt khẩu.
Giống như, nhìn thấy cái gì không nên nhìn.
Du Hàn: “… …”
Du Hàn cúi đầu nhìn cô, cảm thấy giờ làm cái gì cũng không thích hợp, ngược lại còn có thể khiến cô sợ, cậu sờ đầu cô, nhẹ giọng nói: “Chúng ta đi ra ngoài đi.”
Cô xấu hổ không dám nhìn cậu: “Ừm…”
Hai người đi ra ngoài, tụ họp cùng năm người còn lại, mọi người nhìn hai người bọn họ giả vờ bình tĩnh, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh không thích hợp cho trẻ em.
Hai người này nói chuyện nhanh thật.
Mọi người cũng không nói toạc ra, cười nói đi đến cửa ra, Kỷ Diệu nắm tay Bối Doanh Doanh, cười: “Nhìn mặt cậu đỏ thể này, mau thành thật khai báo có phải làm chuyện xấu gì không?”
“Cậu đừng nói linh tinh…”
“Tớ nói linh tinh hay không không phải cậu biết rõ nhất sao?”
Bối Doanh Doanh nhớ lại cảnh tượng vừa bị làm gián đoạn.
Nếu như, nếu như không có người tiến vào, có phải Du Hàn — hôn cô rồi không?
Nghĩ như vậy.
Cô cảm giác đầu như nổ tung ra.
Hai gò má đỏ thành quả cà chua…
Hôn… Cô chưa từng tưởng tượng ra cảm giác này, mà vừa rồi có phải cô còn không có ý định đẩy cậu ra?!
Hu hu hu cô muốn tìm một cái hố chui xuống.
–
Khúc nhạc dạo đầu ngoài ý muốn qua đi, buổi trưa bọn họ ai về nhà nấy, dự định nghỉ ngơi một chút tối nay sẽ đi ăn mừng.
Bối Doanh Doanh và Du Hàn về đến nhà, vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng khóc của Bối Sơ Nhan ở phòng khách.
Vừa đi vào đã thấy Bối Sơ Nhan ngồi trên ghế sô pha, đưa cằm bị thương ra cho Viên Man Hà xử lý.
“Ôi, Doanh Doanh về rồi à!” Bối Hồng cười, lập tức đứng dậy, đi đến bên cạnh con gái nhỏ của mình, đưa cô ngồi lên ghế sô pha: “Hôm nay biểu hiện của con làm cho bố với mẹ con vô cùng kinh ngạc, không ngờ bên trong cơ thể nhỏ bé này lại còn cất giấu năng lượng lớn như thế.”
Viên Man Hà ngừng việc trên tay, véo nhẹ mặt Bối Doanh Doanh: “Đúng thế, Doanh Doanh thật tuyệt.”
Bối Sơ Nhan ngồi nhìn bố mẹ tán dương Bối Doanh Doanh, trong lòng tức giận đến mắt đỏ lên, cô nghĩ hôm nay mình chạy còn không cả hoàn thành, còn bị Bối Doanh Doanh vượt qua, thấy vô cùng xấu hổ và tức giận.
Bối Doanh Doanh nhìn cằm bị rách lớn và vết thương trên người Bối Sơ Nhan, nhăn mày, quan tâm hỏi thăm: “Chị bị sao thế ạ?”
“Không cẩn thận bị ngã, hôm nay mẹ còn nói với bố con là chắc hẳn Nhan Nhan chạy nhanh hơn, không ngờ lại là Doanh Doanh.” Viên Man Hà nói đùa.
Bối Sơ Nhan xấu hổ cười, đối mặt với khuôn mặt kìm nén sự khó chịu của Bối Sơ Nhan: “Không sao là được rồi ạ, dù sao chị cũng rất tuyệt, chạy cũng gần hoàn thành rồi, nhưng chắc mệt quá nên không thể kiên trì được mà thôi.”
Hôm nay trước khi thi đấu Bối Sơ Nhan còn chế giễu cô sẽ không hoàn thành phần đường của mình, nhưng sao lại có thể nghĩ tới bị vả mặt nhanh như thế, cuối cùng người không thể tiếp tục kiên trì lại là mình.
Bối Sơ Nhan một lần nữa cảm thấy bị làm nhục.
Bối Sơ Nhan khóc thút thít, giả vờ yếu đuối nói với mẹ: “Mẹ, con đã cố hết sức rồi…”
“Được rồi mẹ biết.”
Bối Hồng vỗ vai Bối Doanh Doanh, mỉm cười: “Con gái tối nay muốn ăn gì? Cả nhà chúng ta ra ngoài ăn?”
“ Chắc không được ạ… Con muốn đi với mấy bạn ạ.”
Viên Man Hà nở nụ cười trên môi: “Doanh Doanh bây giờ vui vẻ hơn nhiều, có nhiều bạn bè cũng rất tốt, không sao có gì mai nhà mình ăn cũng được.”
Bối Sơ Nhan xử lý vết thương xong, được người giúp việc đưa lên tầng, Bối Doanh Doanh nhìn sang, thấy vết thương trên đầu gối cô mà giật mình, đúng là đáng thương.
Sau đó mẹ cũng bôi lên chân của cô thuốc Vân Nam, sợ hôm nay vận động quá sức ngày mai chân sẽ bị đau. Sau đó mẹ bảo cô nghỉ ngơi sớm, nên ngủ một giấc.
Cô lên tầng, tắm xong, sau đó cô giặt quần áo rồi cầm ra ban công phơi, sau khi phơi xong quay người thì thấy Bối Sơ Nhan đang dựa ở cửa ban công, dữ tợn nhìn cô.
Sắc mặt Bối Doanh Doanh không một gợn sóng: “Có chuyện gì sao?”
“Bối Doanh Doanh, bây giờ mày đắc ý rồi chứ?” Bối Sơ Nhan cắn môi, mắt mang theo lửa giận.
Cô đi lên trước, lạnh lùng nhìn chị gái, cười: “Em không thèm đắc ý, vì em căn bản chưa bao giờ coi chị là đối thủ, nhưng vẫn rất vui, dù sao cũng hạng hai mà.”
Bối Sơ Nhan tức giận: “Mày… Hạng hai thì sao, cùng lắm chỉ là cuộc thi linh tinh thôi, tao không them quan tâm đến mấy nghìn tiền thưởng kia, không ngờ mày lại liều mạng như thế.”
“Chị đúng là không quan tâm đến số tiền kia, chỉ là chị không thắng thôi không phải sao? Nếu hôm nay kết quả khác thì sao, chị cũng nói như thế sao?” Bối Doanh Doanh trực tiếp chọc thủng tâm tư của cô, nhíu mày nhìn cằm của cô: “Chị vẫn nên dưỡng thương cho tốt, cằm nếu để lại sẹo… chắc sẽ hủy dung.”
Cô quay người đang muốn đi, thì bị Bối Sơ Nhan nắm cổ tay: “Bối Doanh Doanh, bây giờ sao mày thành ra như này rồi?” Lúc trước, đánh mắng không lại cô, bây giờ đột nhiên dám tranh giành với cô?
Đáy mắt Bối Doanh Doanh lạnh dần, cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Bối Sơ Nhan, chậm rãi đáp từng chữ:
“Chẳng lẽ chị không biết em thành ra như này là vì sao?”
Tim Bối Sơ Nhan hẫng một nhịp: “Tao… Sao tao biết…”
“Chị hi vọng em cứ giống như trước kia im lặng không nói gì mặc cho chị bắt nạt đúng không? Để cho em phối hợp với chị, để trước mặt bố mẹ chi đóng vai một đứa con gái dịu dàng hiểu chuyện đúng không?”
Bối Sơ Nhan sững sờ một chúy, ánh mắt dao động, hai vai phập phồng theo hô hấp: “Tao căn bản không hiểu mày đang nói gì.”
Bối Sơ Nhan rút tay, quay lưng để lại cho người phía sau một câu —
“Bối Sơ Nhan, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra.
Chỉ là vấn đề thời gian thôi.”
–
Buổi chiều, Bối Doanh Doanh ngủ trọn vẹn trong phòng, mãi đến khi điện thoại ở đầu giường đổ chuông lần thứ ba, cô mới tỉnh lại.
Cô lập tức ngồi dậy, cầm điện thoại lên, phát hiện đã giờ, cô nhận điện thoại, giọng nói sốt ruột của Kỷ Diệu truyền đến: “Doanh Doanh sao giờ cậu mới nghe, bọn tớ chuẩn bị đi ăn hết rồi, cậu ở đâu?”
“Tớ vừa mới dậy, đồng hồ kêu nhưng tớ tắt đi qwq…”
Đầu kia cười: “Xem đi, không sao đâu cậu mau chuẩn bị đi, chuẩn bị đi ăn, tối nay bọn tớ định ăn ở nhà hàng lẩu Thục Hương, cậu mau đến đi, à cậu cũng bảo với Du Hàn nhá, vừa rồi bọn tớ cũng không liên lạc được với cậu ấy.”
“Ừ.” Bối Doanh Doanh cúp điện thoại, vén chăn lên đi xuống giường, vừa đến bàn trang điểm vừa gọi video call cho Du Hàn.
Trong đầu cô nghĩ lại cảnh sáng nay trong phòng nghỉ, lập tức nhéo mặt mình: “Không được phép nghĩ lại…”
Cô loại bỏ nhũng suy nghĩ xấu hổ, gọi lại cho Du Hàn, cậu biết là cô mới dậy bảo cô chuẩn bị từ từ.
Cô còn bảo cậu đi trước không cần chờ cô, cậu nói là cậu đã tụ hợp cùng với bọn Vương Thụ Trạch.
“Ừ được, vậy tớ đi chuẩn bị…”
Cô cúp điện thoại, trong lòng không biết nên thoải mái hay mất mác. Cậu đi trước không chờ cô, cũng là vì cậu thấy xấu hổ vì chuyện sáng nay?
Hơn nữa, nếu như hai người vẫn đi cùng nhau, chắc hẳn hai người đều có chút xấu hổ… Vậy nên giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra đi.
Cô thở dài, khóa màn hình điện thoại bắt đầu rửa mặt trang điểm.
Vì vội, cô lấy trong tủ một chiếc váy kẻ ô mày xanh nhạt, sau đó mặc một chiếc áo len trắng không tay, tóc buộc phía sau đầu, bôi son môi rồi đi ra cửa.
Nhưng lúc đến phòng ăn, đám thẳng nam Tăng Đông vừa thấy cô đã khen không e dè: “Doanh Doanh, hôm nay cậu xinh thật đấy, có phải nay cậu trang điểm không?”
Cô xấu hổ: “Không có…”
Kỷ Diệu cười: “Doanh Doanh của chúng ta là trời sinh đã thế có được không? Không cần trang điểm cũng có thể đẹp như tiên.”
“Trâu bò trâu bò.” Tăng Đông xin lỗi Du Hàn ngồi bên cạnh: “Chúc mừng anh Hàn chúc mừng anh Hàn.”
“???”
Bối Doanh Doanh ngờ ngác đối mặt với Du Hàn, sau đó nghe thấy Vương Thụ Trạch nói và chỉ chỉ tay vào ghế trống bên cạnh Du Hàn: “Doanh Doanh cậu ngồi kia, chỗ này đặc biệt dành cho cậu.”
Bọn họ đặt một bàn tròn, chỗ ngồi bên cạnh Kỷ Diệu đã để túi cách của cô ấy với Trịnh Hi, quả thực chỉ còn chỗ bên cạnh Du Hàn còn trống, nên cô đành phải ngồi xuống.
Du Hàn nghiêng người nói với cô: “Đồ ăn của cậu vẫn còn nóng, có muốn uống gì không?”
“Nước dừa đi…”
Cậu rót giúp cô xong, cô đỏ mặt nhẹ nói “cảm ơn”.
Mọi người nói đến chuyện tiếp theo nên đi đâu chơi, ban đầu bọn họ muốn cầm giải thưởng cuộc thi đi du sơn ngoạn thủy, bây giờ bọn họ đã làm được, tất nhiên phải lên kế hoạch.
“Thực ra tớ nghĩ đi du lịch cứ từ từ, không phải vội, không phải chúng ta còn vé đi tắm suối nước nóng sao? Trước tiên chúng ta có thể ngâm suối nước nóng cho thoải mái đã.” Lạc Phàm nói.
“Đúng đúng đúng, bao giờ?”
Cuối cùng sau khi mọi người thương lượng xong, chọn mồng ba tết, vì còn mấy ngày nữa là giao thừa, có nhiều người phải về quên, nên đợi mọi người quay lại rồi đi.
Bọn họ trò chuyện về năm mới và lễ hội, Bối Doanh Doanh lặng lẽ uống nước dừa, ăn thịt bò, thấy Du Hàn dùng âm lượng chỉ có hai bọn họ mới nghe thấy hỏi cô:
“Mấy ngày nữa cậu về quê à?”
Cô gật đầu: “Chắc là sẽ về nhà bà nội một chuyến, ở vài ngày, cậu muốn về thành phố D sao?”
“Tớ theo sắp xếp của mẹ.” Cậu múc một thìa tôm bỏ vào bát cô: “Uống nước dừa nữa sẽ no.”
Cô liếm môi, gắp tôm, cắn một miếng, thỏa mãn đến híp mắt, hai chân dưới bàn cũng đung đưa, cậu thấy vậy cười nhạt, cơ thể hướng về cô nhiều hơn, tháp giọng hỏi: “Doanh Doanh còn muốn ăn gì không?”
Cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của cậu, tim đập nhanh, nói: “Ừm… thịt dê…”
Cậu bắt đầu thả thịt dê vào giúp cô, chỉ cần cô muốn gì, cậu đều giúp cô nấu, thời gian cậu động đũa rất ít, phần lớn giúp cô chuẩn bị.
Đám người trò chuyện sôi nổi bên cạnh, mãi mới chú ý đến hai người này: “Sợ là chúng ta không còn gì để ăn mất, hai người này lặng lẽ phát cẩu lương còn ăn nhiệt tình như thế, tí nữa chắc chúng ta chỉ còn nước lẩu để húp.”
Vương Thụ Trạch vỗ vỗ khuôn mặt đau buồn của Tăng Đông: “Ai bảo thế, cậu còn có thể ăn cẩu lương?”
“… Tao đấm giờ.”
Trịnh Hi để đũa xuống, nâng chén: “Nào nào nào, chúng ta chạm cốc một cái, hôm nay mọi người đều đã vất vả, nếu chúng ta chuẩn bị tốt hơn, hạng một sẽ là của chúng ta đúng không?”
“Nào nào nào cạn ly…”
Vương Thụ Trạch uống một ngụm nước dừa, đặt cốc xuống, giơ ngón tay cái cho Doanh Doanh: “Thật ra hôm nay Doanh Doanh chính là đại công thần, nói thật tròn ba bạn nữ, tớ lo nhất là Doanh Doanh, nhưng hôm nay cậu không những kiên trì chạy hết, lại còn vượt qua mấy người, so với tưởng tượng của tớ thì nghị lực hơn nhiều.”
“Cái này gọi là thâm tàng bất lộ.”
Cô bị khen xấu hổ cười một cái: “Không đâu, được hạng hai là công lao của mọi người…”
Đây là thành quả của quá trình chăm chỉ luyện tập của mọi người, tất cả mọi người đều vì nhau mà chiến đấu.
Tăng Đông đứng lên: “Nào, chúng ta cạn lần nữa!”
–
Mùa đông ăn lẩu xong, cả người đều ấm lên, từ quán lẩu Thục Hương đi ra, mọi người đều không muốn về sớm, dứt khoát đi dạo phố.
Chỗ này gần bờ sông “Bình Giang” sông mẹ của thành phố T, bọn họ đi dọc theo đường lớn Giang Tân, chậm rãi bước đi. Buổi tối mùa đông, ven sông không có nhiều người như thường lệ, gió rét thổi qua bên tai, nếu không mặc quần áo giữ ấm, nhất định phải ôm chặt cơ tể lạnh run.
Giữa đường lớn Giang Tân có một quảng trường, có một cột đèn cao ngất ngưởng, ánh sáng có thể chiếu sáng toàn bộ quảng trường và các con đường xung quanh, bọn họ đi trên đường, ánh đèn màu cam ở hai bên đường đều bật, kéo dài đến cuối tầm nhìn.
Mọi người đều đi thành nhóm hai ba người, Kỷ Diệu với Trịnh Hi, Vương Thụ Trạch, Tăng Đông với Lạc Phàm, Bối Doanh Doanh và Du Hàn bị bỏ lại phía sau.
Du Hàn hỏi: “Có lạnh không?”
Cô lắc đầu, rụt cổ: “Bình thường…”
Cậu dừng lại, đứng trước mặt cô, đem khăn quàng cổ của cô tháo ra, sau đó quấn khăn quàng cổ của mình lên cổ cô: “Của tớ dày hơn.”
Khăn quàng cổ của nam sinh vẫn còn mang theo hơi ấm, quàng lên chiếc cổ nhỏ của cô vài vòng, lập tức trở nên ấm áp hơn, cô cong mày “Cảm ơn ~”
Cậu quay người tiếp tục đi lên phía trước, đầu ngón tay cô nắm khăn quàng cổ, hơi đem khuôn mặt nhỏ vùi vào, mũi vô tình ngửi thấy thoang thoảng mùi cây cỏ, là mùi trên người Du Hàn hôm nay.
Rất dễ chịu.
Kỷ Diệu ở phía trước quay lại tìm Bối Doanh Doanh, trong tay cầm một quả cầu phát sáng, kích động như một đứa trẻ: “Doanh Doanh thế nào, đẹp không?”
Đây là kiểu khinh khí cầu rất được yêu thích hiện nay, Bối Doanh Doanh gật đầu: “Thật đẹp.”
“Cậu có thích không? Phía trước có một chú đang bán, chúng ta mỗi người một cái!”
Cô bị kéo đến, chú bán hàng tay cần mấy quả khinh khí cầu, cười hỏi: “Cô gái nhỏ có muốn mua không? Bán cháu tệ một cái, bạn cháu cũng mua, rất đẹp.”
Cô nhìn khinh khí cầu trong tay người bán hàng, mắt sáng lên: “Vâng…”
Du Hàn với Trịnh Hi lúc này cũng đi đến, giọng nói trêu ghẹo của Trịnh Hi cắt đứt lời nói của cô: “Kỷ Diệu cậu cũng trẻ trâu quá đấy, mình mua thì thôi đi còn kéo theo Doanh Doanh mua loại đồ chơi trẻ con này.”
Bối Doanh Doanh liếc mắt bắt gặp đôi mắt cười của Du Hàn, như thể cậu ấy cũng đang nói: [Không ngờ cậu lại ngây thơ như thế.]
“…” qwq.
Bối Doanh Doanh rút lại nửa câu sau trong lòng, miễn cưỡng xua tay: “Cảm ơn không cần ạ…”
Ai ngờ cô vừa định đi, một bàn tay từ bên cạnh đưa ra tệ: “Xin chào, cho cháu một cái.” Giọng nói Du Hàn vang lên.
Bối Doanh Doanh:???
Chỉ thấy chú bán hàng vui vẻ đem khinh khí cầu với tiền xu đưa cho Du Hàn, sau đó cậu trực tiếp đưa khinh khí cầu đến bên tay cô, lời nói đầy cưng chiều: “Còn không cầm lấy? Đồ ngốc.”
Du Hàn đã sớm biết cô thích, tự nhiên sẽ mua cho cô.
Kỷ Diệu thấy hành động này bật khóc: Cái này mẹ nó là tình yêu ngọt ngào.
Bối Doanh Doanh ngốc nghếch nhận lấy, chú bán hàng nói là bọn họ đã mua hai cái, tặng cho bọn họ một chiếc bờm tai mèo. Du Hàn nghịch chiếc bờm, đột nhiên quay đầu hỏi: “Đeo không?”
“…?”
Cậu đi vòng qua trước mặt cô, cúi đầu nhìn, giúp cô đeo lên đầu, sau đó nhấn nút bên cạnh một cái, tai mèo liền phát sáng.
Cậu không nhịn được cong môi cười, mặt Bối Doanh Doanh đỏ để mang tai, muốn bỏ xuống lại bị cậu giữ chặt tay: “Thật đáng yêu, đừng bỏ xuống.”
Mặt cô đỏ hồng, cứ như thế bị cậu nắm tay dẫn đi, những người kia thấy cảnh này đều giả mù.
Có mấy học sinh đi ngang qua, thấy cảnh này — một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu trên đầu đeo một cái tai mèo, một tay cầm khinh khí cầu, một tay được nam sinh cao gầy đẹp trai nắm, chênh lệch chiều cao đáng yêu của hai người khiến mọi người ghen tị: “Mẹ nó, hai người này thật xứng đôi, tao cũng muốn yêu đương…”
Trên đường đi, Bối Doanh Doanh phát hiện hai người họ khiến nhiều người quay lại nhìn, cô xấu hổ muốn rút tay về, nhưng nam sinh lại nắm chặt tay cô, giống như sợ cô sẽ chuồn mất.
Một nhóm người đi về phía con đê bên sông, nhưng đám nam sinh Vương Thụ Trạch bảo họ không đi nữa, ngồi xuống ghế đá, lấy điện thoại ra chơi liên minh huyền thoại, Kỷ Diệu với Trịnh Hi đi đến cầu gỗ bên cạnh, Du Hàn thì đưa Bối Doanh Doanh tiếp tục đi đến cuối con đê.
Ở đây gió tương đối lớn, dường như không có người, đi đến cuối, Bối Doanh Doanh có thể trông thấy những ánh đèn neon nhấp nháy trên các tòa nhà cao tầng bên kia sông.
Hai người ngồi cạnh nhau trên tảng đá, gió thổi, sóng đánh vào tảng đá dưới chân cách khoảng mét, nhìn xung quanh, tối như mực chỉ có ánh sáng lấp lánh trên mặt sống, xa xa thỉnh thoảng có thuyền chạy qua, mang theo tiếng ầm nhẹ, bên cạnh không có người thứ ba, chỉ có thể nghe được tiếng gió thổi và sóng đập.
Du Hàn quay đầu nhìn cô, gió cuốn mái tóc dài của cô tung bay, cậu vén tóc ra sau tai cho cô, nhéo nhẹ một cái vào vành tai mỏng của cô.
“Doanh Doanh tai cậu thật đẹp.”
Cô sững sờ, quay lại nhìn cậu, cảm nhận được đầu ngón tai của cậu đang chạm vài tai cô, cô vô thức muốn che máy trợ thính của mình, nhưng tay bị cậu nắm lại: “Che cái gì, đồ ngốc.”
Cô nhìn xuống đất: “Tai của tớ có thể không bao giờ chữa khỏi…”
Cơ thể cậu sát lại gần cô, đặt lên tai cô một nụ hôn: “Không sao, có lẽ với người khác đây sẽ là khuyết điểm, nhưng trong mắt tớ, thì vô cùng xinh đẹp.”
Lòng cô bị lời nói của cậu tác động, giọng nói nhẹ nhàng, tay níu lấy váy: “Du Hàn… Thật ra tớ không tốt chút nào.” Đến giờ cô vẫn không hiểu tại sao Du Hàn lại thích một cô gái như cô, cô không đủ ưu tú, cũng không đủ tỏa sáng, thậm chí còn khuyết tật, nhưng trong mắt của cậu, cô hình như không phải như vậy.
Cậu thở dài, giọng nói êm ái theo chiều gió: “Ai nói? Tớ cảm thấy rất tốt, tớ không muốn nghe cậu nói bản thân cậu không tốt lần nào nữa. Cậu xem cậu thử thách bản thân mình bằng việc tham gia thi tranh biện với chạy đường dài, cậu có sự kiên trì và thông mình, chăm chỉ, không chỉ riêng tớ mà mọi người đều rất khen ngợi và thích cậu.
Giống như tớ cũng thấy bản thân không đủ tốt, nhưng là cậu nói tớ không được đẩy cậu ra, vậy nên, cậu cũng không được trốn khỏi tớ, rõ chưa?”
Cô dừng mấy giây, ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt nam sinh, cười lộ lúm đồng tiền: “Ừm, Du Hàn… Cảm ơn cậu.”
Cậu cười nói:
“Câu tớ muốn nghe không phải cái này.”
“… Hả?”
“Vấn đề sáng nay cậu vẫn chưa trả lời tớ.”
Cái câu — “Doanh Doanh thích tớ sao”.
Cô chết lặng giây lát, nhớ lại, mặt đỏ thành quả hồng, lại nghe cậu hỏi lần nữa: “Doanh Doanh cũng thích tớ, đúng không?”
Đầu ngón tay trắng trằng níu mép váy, bối rối nhìn xuống dưới, môi đỏ khẽ mím, chờ đến khi cậu lặp lại câu hỏi lần thứ ba, rốt cục cô cũng lấy hết can đảm — —
Khẽ gật đầu.
Cho dù có đoán trước được câu trả lời của cô, nhưng vào thời khắc cô gật đầu, tim cậu vẫn rung động.
Thời gian giống như ngừng lại.
Mãi đến khi bên tai Bối Doanh Doanh vang lên giọng nói trầm thấp của Du Hàn: “Nhắm mắt.”
Cô sửng sốt một chút, nhắm mắt, cảm giác được gáy bị cậu ôm lấy, sau đó cô cảm nhận được một cái chạm mát lạnh trên môi —
Cậu đã hôn.