Thời điểm hôn lễ long trọng của hai người khép lại thì cũng là lúc Doãn Niệm lên xe hoa về nhà chồng.
Hiện tại ở Cố gia chỉ còn lại ba người là Hàn Tuyết Kỳ, Cố Thịnh Nam và cô.
Bởi vì Cố Lãng Siêu là con trai Giản Thanh Hải và Tần Như Liên nên đương nhiên anh phải trở về sống với gia đình của mình.
Doãn Niệm vừa về đến phòng ngủ đã lập tức tắm rửa sạch sẽ, Cố Thịnh Nam cũng nhanh chóng cởi bỏ bộ trang phục chú rể trên người ra, mặt dày đòi tắm chung với cô.
Tắm xong, Doãn Niệm khoát lên người chiếc váy ngủ do mẹ chồng cô chuẩn bị đi ra ngoài, còn Cố Thịnh Nam chỉ quấn bên hông một chiếc khăn tắm đi theo phía sau cô.
Doãn Niệm bước đến bàn trang điểm, sấy khô tóc cho mình rồi gọi anh.
“Ông xã, đến đây nào!”
Cố Thịnh Nam lẹ làng bước đến, Doãn Niệm ân cần sấy khô tóc cho anh.
Khi thấy cô vừa đặt máy sấy xuống, Cố Thịnh Nam thật nhẹ nhàng kéo cô ngồi lên đùi mình.
Doãn Niệm cũng vui vẻ quàng tay qua cổ anh, miệng cười duyên dáng: “Ông xã, em nhớ trước kia anh còn nói mình không có ý định kết hôn và sinh con, vậy mà bây giờ chúng ta đã về chung một nhà rồi, hơn nữa còn sắp sửa chào đón một thành viên mới.”
Cô đột nhiên nhắc đến chuyện này khiến anh có chút ê mặt: “Anh có nói như vậy sao?”
Doãn Niệm véo nhẹ lên má anh: “Hôm đó, sau khi cưỡng bức người ta anh đã nói như vậy.”
Người nào đó bị cô vạch trần thì vội vã chuyển sang đề tài khác: “Bộ váy này là do mẹ anh đã chuẩn bị sao?”
Doãn Niệm khẽ gật đầu: “Vâng.”
Cố Thịnh Nam hơi nhíu mày, vẻ mặt không được hài lòng: “Anh thấy nó không hợp với em chút nào.”
Doãn Niệm nhìn lại bộ váy mình đang mặc: “Không hợp chỗ nào chứ…”
Đúng lúc ấy, Cố Thịnh Nam bất ngờ bế cô đi về phía giường, vẻ mặt vô cùng tà mị, Doãn Niệm không khó để nhìn ra ý đồ đen tối của anh, cô cũng không có ý định từ chối, bởi dù sao đêm nay cũng là đêm tân hôn của bọn họ.
Cố Thịnh Nam cẩn thận đặt cô nằm xuống giường rồi nhanh chóng chiếm lấy đôi môi gợi cảm của cô, hơi thở của hai người dần hoà quyện vào nhau.
Bàn tay nóng như lửa của anh từ từ di chuyển xuống dưới, lực đạo vừa phải xoa nắn bờ mông đàn hồi của cô.
Doãn Niệm khẽ vặn vẹo thân mình, điều này lại vô tình khiến cho bầu ngực đẩy đà của cô không ngừng ma sát với khuôn ngực trần trụi nóng bỏng của anh.
Cố Thịnh Nam chợt buông môi cô ra, Doãn Niệm vội mở mắt xem anh sẽ làm gì tiếp theo.
Cố Thịnh Nam tháo chiếc khăn tắm đang quấn bên hông ra vứt sang một bên, Doãn Niệm còn chưa kịp xoay mặt đi thì đã bị ‘người anh em’ của anh doạ sợ.
Mặc dù bọn họ đã làm rất nhiều lần nhưng cô chưa bao giờ được tận mắt nhìn thấy thứ to lớn ấy.
Doãn Niệm xấu hổ đưa tay che mặt, cô bị choáng trước kích thước của người đàn ông!
“Bà xã, em sao vậy?” Vừa nói, Cố Thịnh Nam vừa nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô đặt lên hạ thân của mình, anh biết cô đang sợ nên muốn trêu chọc một chút: “Nếu em sợ thì làm quen với nó trước đi!”
Doãn Niệm không muốn làm anh bị mất hứng, tự nhủ không được rút tay về, Cố Thịnh Nam thấy cô không phản bác thì nghiêm túc chỉ dạy cô: “Nào, hãy vuốt ve nó đi.”
Doãn Niệm thử làm theo lời anh, tay cô chỉ mới trượt xuống một cái, thứ đó lại lớn thêm một vòng.
Cô thử làm nhanh hơn một chút thì thấy người phía trên không ngừng xuýt xoa.
Cố Thịnh Nam hài lòng hôn lên tóc cô, tiếp đó anh vươn tay kéo váy của cô xuống rồi cúi đầu ngậm lấy trước ngực cô.
“Ưm…” Doãn Niệm khó chịu kêu lên khi anh dùng chiếc lưỡi ướŧ áŧ liếʍ ɭáρ xung quanh điểm nhạy cảm, hai gò má của cô phiếm hồng dưới ánh đèn vàng mờ ảo.
Qua một lúc, Cố Thịnh Nam bắt đầu vén qυầи ɭóŧ của cô sang một bên, nhận thấy nơi đó của cô đã đủ ẩm ướt, anh liền đem vật to lớn ấy đặt trước lối vào bí ẩn, kiên nhẫn ma sát với hai cánh hoa hồng hào mềm mại của cô.
Doãn Niệm thống khổ vùi mặt vào ngực anh rêи ɾỉ, hạ thân bị anh mơn trớn đến tê dại.
“Bà xã, anh yêu em!” Cố Thịnh Nam thở dốc bên tai cô, giọng nói của anh lúc này trở nên quyến rũ hơn bao giờ hết.
“Ông xã, em cũng yêu anh!”
Nghe cô nói lời yêu mình, Cố Thịnh Nam càng trở nên rạo rực, anh điều chỉnh tư thế sao cho cô được thoải mái nhất rồi từ từ đưa vào bên trong cô.
Giây phút tinh thần lẫn thể xác hoà vào làm một, cả hai cùng nhìn vào mắt của đối phương, cảm giác hạnh phúc không sao diễn tả thành lời.
Cố Thịnh Nam vì lo cho bảo bối trong bụng cô nên chỉ ra vào một cách thật nhẹ nhàng, chậm rãi, tuy vậy anh vẫn khiến Doãn Niệm gào thét trong suиɠ sướиɠ..