Doãn Niệm không khó để đoán được suy nghĩ trong lòng bà, đứa nhỏ trong bụng cô cũng đã gần bốn tháng, ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ cô mang thai thôi, liền đó cô sờ một tay lên bụng mình, mỉm cười nói với bà: “Cháu có thai rồi.
”
Hàn Tuyết Kỳ còn chưa kịp vui mừng vì cho rằng cha của đứa bé là con trai mình, thì Doãn Niệm đã ôm lấy cánh tay của Cố Thịnh Nam, dõng dạc giới thiệu: “Anh ấy là bạn trai của cháu ạ.
”
Lúc này, Hàn Tuyết Kỳ mới chú ý đến anh, ánh mắt có chút hụt hẫng, người đàn ông này là cha của đứa bé! Khuôn mặt bà không giấu nổi sự thất vọng, quay sang nhìn Cố Lãng Siêu, con trai bà đã hết cơ hội rồi sao?
“Bác gái, bác hãy ngồi xuống trước đi đã.
”
Doãn Niệm cố tình dìu bà ngồi xuống bên cạnh Cố Thịnh Nam, trong suy nghĩ của Hàn Tuyết Kỳ, anh chính là tình địch của con trai mình, bà nhìn anh có chút không được thuận mắt.
Doãn Niệm thấy vậy liền nắm lấy tay bà, nhỏ giọng nói: “Bác gái, sở dĩ hôm nay cháu và anh ấy tới đây là vì có một chuyện rất quan trọng muốn nói với bác.
”
Hàn Tuyết Kỳ nhíu mày hỏi: “Một chuyện rất quan trọng sao?”
Thật ra chuyện này mọi người đã bàn trước với nhau, bọn họ thống nhất sẽ để Cố Lãng Siêu là người nói ra sự thật, bởi vì anh là người mà bà tin tưởng nhất.
Cố Lãng Siêu chậm rãi đem chân tướng thuật lại cho bà nghe, nhưng là anh đã nói khác đi một chút, khiến bà tin rằng sự hoán đổi thân phận giữa mình và Cố Thịnh Nam chỉ là sơ suất của người y tá năm xưa, còn quan hệ của anh và Doãn Niệm là anh em cùng cha khác mẹ.
Thoạt đầu khi nghe được sự thật này, Hàn Tuyết Kỳ thực sự không thể tin nổi, vì đứa con trai bà nuôi nấng thương yêu suốt hai mươi mấy năm qua lại không phải là con ruột của mình.
Nhìn thấy biểu cảm vừa khó tin trên khuôn mặt bà, Doãn Niệm xúc động nói: “Bác gái à, những gì anh trai cháu vừa nói đều là sự thật, anh Nam thật sự là con trai của bác.
”
Hàn Tuyết Kỳ khẽ nâng đôi mắt ngấn lệ lên nhìn anh, đây thực sự là con trai của bà sao?
Lúc này, Cố Thịnh Nam cũng nghẹn ngào nói: “Mẹ, con thực sự là con trai của mẹ.
”
Anh đã chờ ngày này rất lâu rồi, cái ngày mà anh được đường đường chính chính gọi bà một tiếng ‘mẹ’.
Người ta nói, tình yêu của mẹ dành cho con mình luôn mênh mông, bao la, không thể nào đong đếm được.
Và Hàn Tuyết Kỳ cũng là một người mẹ, bà làm sao không thương đứa con do mình rứt ruột sinh ra chứ?
“Con trai của ta…” Hàn Tuyết Kỳ nức nở ôm con trai vào lòng, những giọt nước mắt đang rơi trên khuôn mặt bà lúc này là những giọt nước mắt hạnh phúc.
Mọi người xung quanh cũng không kiềm được nước mắt vì một hồi kết có hậu này, mọi chuyện đau buồn đều đã qua đi, bây giờ bọn họ sẽ bắt đầu một cuộc sống mới bên những người mà họ thật sự thương yêu.
“Bác gái à, bây giờ bác đã có đến hai người con trai rồi.
” Doãn Niệm đưa tay lau nước mắt, tươi cười nói.
Câu nói này của cô khiến cho ai nấy cũng cảm thấy ấm lòng.
“Cháu nói không sai.
Cả hai đứa đều là con trai cưng của ta…” Sau bao nhiêu giọt nước mắt, cuối cùng nụ cười đã xuất hiện trên khuôn mặt phúc hậu của bà.
Cố Lãng Siêu cũng vui vẻ tiếp lời: “Sắp tới mẹ cũng lên chức bà nội rồi còn gì.
”
Nghe đến đây Hàn Tuyết Kỳ mới sửng sốt nhìn Doãn Niệm, suýt nữa thì bà đã quên mất chuyện này.
“Doãn Niệm à, có đúng là như vậy không?”
Hạnh phúc trong bà như được nhân đôi khi Doãn Niệm gật đầu xác nhận: “Vâng ạ.
”
“Vậy thì tốt quá rồi! Tốt quá rồi!”
Bên cạnh vui mừng, bà cũng không quên trách mắng con trai mình: “Đứa con hư hỏng này, còn chưa cưới hỏi đàng hoàng đã làm con gái người ta mang thai rồi.
”
Cố Thịnh Nam cúi đầu nhận sai: “Con xin lỗi!”
Hàn Tuyết Kỳ đột nhiên hắng giọng, nói: “Nhân lúc bụng của Doãn Niệm chưa lớn lắm, hai đứa phải cưới gấp cho mẹ.
”
Cố Thịnh Nam vui sướng quay sang nhìn cô: “Vâng.
”
Giờ thì hai bên gia đình đều đã chấp thuận cho hôn sự của anh và cô.
Trải qua bao nhiêu thăng trầm sóng gió, tình yêu chân thành của họ đã được đền đáp bằng một lễ cưới vô cùng trọn vẹn, cùng với đó là sự chúc phúc đến từ tất cả mọi người.
Người ta thường nói, yêu nhau không phải là nhìn về phía nhau, mà là cùng nhìn về một hướng.
Câu chuyện tình yêu của anh và cô chính là một minh chứng cho câu ấy.
…____The end____….