P – Chương : Trở về ()
Luân Đôn, trụ sở chính của tập đoàn tài chính Phạm thị
'Frank, kế hoạch Kình ngư đã xảy ra chuyện.' Giang Viễn Hàng gõ cửa hai tiếng rồi không đợi người bên trong trả lời đã đẩy cửa mà vào, vừa đi vừa hào hứng nói.
'Tiểu Hàng, xảy ra chuyện gì?' Ngồi sau bàn làm việc của Phạm Trọng Nam giúp hắn chỉnh lí lại số liệu một số báo cáo cơ mật, Giang Tâm Đóa nghe vậy thì đứng lên, nhìn em trai bằng ánh mắt khó hiểu hỏi.
'Chị, Frank đâu?' Giang Viễn Hàng nhìn một vòng xung quanh không nhìn thấy người mình muốn tìm thì hỏi ngược lại.
'Anh ấy đi phòng họp rồi, có một cuộc họp video khẩn. Xảy ra chuyện gì vậy?'
'Frank họp với ai vậy?' Giang Viễn Hàng quan tâm nhất chính là điều này. Gần đây tập đoàn Phạm thị vẫn luôn tiến hành rất nhiều các giao dịch tiền đô đồng thời bán ngắn các chỉ số, đến giờ một khi kế hoạch Kình ngư xảy ra chuyện, Lehmann bên đó chắc chắn sẽ xuất hiện lỗ hổng tài chính khổng lồ mà một khi Lehmann xảy ra chuyện, đối với những công ty đầu tư có tiếng tăm ở phố Walls mà nói, thực sự không thể coi như một chuyện vui vẻ gì mấy nhưng đồng thời cũng là thời cơ tốt nhất để bọn họ tung số tiền đô đã đầu cơ tích trữ bấy lâu ra bán, thông qua thị trường ngoại hối, thị trường chứng khoán, cổ phiếu có kỳ hạn ba cách này để đánh vào thịt trường tài chính.
Đương nhiên, bọn họ có động tĩnh lớn như vậy làm sao có thể tránh thoát sự chú ý của các cơ quan chức năng của Mỹ, những cơ quan này đối với những sách lược hành động và động cơ của bọn họ chắc là rất rõ ràng mới đúng.
'Người phụ trách của cục dự trữ liên bang và bộ trưởng bộ tài chính Mỹ...'
'Nhanh vậy sao?' Giang Viễn Hàng nhướng cao mày, có chút không dám tin vào những gì vừa nghe được, hỏi lại.
'Vừa nãy em nói kế hoạch Kình Ngư xảy ra chuyện, rốt cuộc là chuyện gì?' Giang Tâm Đóa quan tâm nhất chuyện này.
Khoảng thời gian này, từ chỗ Phạm Trọng Nam cô đã đại khái biết được hắn dự định làm gì nhưng hành động cụ thể như thế nào thì cô không rõ ràng lắm.
Giang Viễn Hàng ngồi xuống một chiếc ghế trước bàn làm việc, thoải mái xoay một vòng rồi mới lắc lắc tay, 'Nói cho chị chị cũng không hiểu đâu.'
Tập văn kiện trên tay Giang Tâm Đóa không chút khách khí trực tiếp đập lên đầu em trai, 'Em dám xem thường chị đến vậy sao?'
'Chị, thế nào mà tuổi càng lớn tính tình càng hung dữ vậy!' Giang Viễn Hàng có chút bất mãn lườm chị mình, cậu căn bản là không thể tưởng tượng nổi, một người đàn ông như Frank làm sao có thể chịu được cảnh có người trèo lên đầu mình ngồi thế này?
'Rốt cuộc em có nói hay không? Không nói thì biến ra ngoài!' Giang Tâm Đóa cắn răng, nói bằng giọng cực kỳ bất mãn, tên tiểu tử nàysuốt ngày cứ thích ra trò ra vẻ trước mặt cô.
Giang Viễn Hàng nhìn vẻ hung hãn của chị mình, vốn định mặc kệ Giang Tâm Đóa nhưng nghĩ mình dù sao cũng phải ở đây chờ Phạm Trọng Nam họp xong ra để báo cáo tình huống sau đó chờ chỉ lệnh tiếp theo của anh ta cho nên cho dù có không muốn đến mấy cũng chỉ đành ngồi xuống kể cho chị mình biết công việc gần đây của mình.
Hai chị em ở văn phòng của Phạm Trọng Nam nói chuyện gần một tiếng đồng hồ Giang Viễn Hàng mới phát hiện ra, người chị mà cậu cho rằng không có chuyên môn của mình thì ra cũng không ngốc như trong suy nghĩ của cậu vì thế càng nói càng có hứng thú, ngoại trừ kế hoạch Kình Ngư ra còn nói cho cô nghe rất nhiều chuyện khác có liên quan đến công việc của mình.
Mãi đến khi Phạm Trọng Nam và Vân Phi Dương cùng nhau tiến vào văn phòng thì cuộc trò chuyện giữa hai chị em mới kết thúc.
'Vân đại ca, có phải đã có tin tức của Chân Chân và Tống đại ca rồi không?' Giang Tâm Đóa nhìn thấy ý cười nhàn nhạt trên môi Vân Phi Dương thì sốt ruột hỏi.
'Bị em đoán đúng rồi! Vừa nãy máy bay không người lái đã truyền đến hình ảnh tương đối rõ ràng của một chiếc bè gỗ. Chiếc bè gỗ này vừa mới xuất hiện ở gần vùng biển nơi chiếc tàu chở hai người từng xảy ra sự cố, từ ảnh chụp có thể thấy được, nhiều khả năng người trên chiếc bè gỗ đó là Chân Chân và Tống Cẩn Hành.'
Hơn nữa tin tốt không chỉ có một cái, sau khi Vân Phi Dương nói xong, Phạm Trọng Nam liền tiếp lời, 'Phía quân đội Mỹ đã chấp nhận đề nghị hủy bỏ truy nã toàn cầu đối với Tống Cẩn Hành đồng thời ngầm phong tỏa tất cả những hồ sơ cũ liên quan đến cậu ấy.'
Trời xanh mây trắng nắng vàng, tiếng chim hải âu kêu không ngừng khuấy động cả một mảng không gian yêu tĩnh, gió biển nhè nhẹ thổi tung mái tóc của những người trên một chiếc bè gỗ đang trôi lênh đênh trên mặt nước.
'Anh Cẩn Hành...' Một giọng nữ ngọt ngào đánh động sự yên tĩnh trên bè gỗ, Tống Cẩn Hành quay đầu lại nhìn, một gương mặt xinh đẹp như thiên thần với nụ cười ngọt ngào ngay lập tức đập vào mắt hắn. Tống Cẩn Hành đưa cả hai tay về phía cô kéo cô vào lòng, 'Sao không ngủ thêm một lúc nữa?' Bàn tay thô ráp nhẹ nhàng vén những sợi tóc dài đang lõa xõa trên má của cô ra sau tai, giọng âu yếm vạn phần hỏi.
'Không muốn ngủ nữa.' Phạm Tuyết Chân đứng sóng vai bên cạnh hắn dõi mắt nhìn ra ngoài khơi xa, 'Anh Cẩn Hành, lúc nào thì chúng ta mới đến được đất liền?'
'Chắc cũng nhanh thôi. Sao vậy? Thân thể đã không chịu nổi rồi sao?' Hắn có chút lo lắng nâng cằm cô lên quan sát một lượt, sợ cô giống như lần trước ở trên thuyền sinh bệnh, vậy thì rất đáng ngại.
Nhưng lần này Maria cẩn thận mang theo rất nhiều thảo dược lên bè nên cũng không đáng ngại chuyện sinh bệnh cho lắm, nếu như may mắn gặp được một chiếc tàu nào đi ngang qua thì tốt rồi.
'Em không sao, em khỏe lắm...' Phạm Tuyết Chân nhẹ lắc đầu đáp rồi ánh mắt cô bỗng như sáng lên khi nhìn thấy dường như ở phía trước có một con tàu rất lớn đang băng băng rẽ sóng chạy về phía họ, 'Anh Cẩn Hành, anh Cẩn Hành, xem kìa...'
'Hy vọng không phải là một chiếc tàu cướp biển.' Tống Cẩn Hành cũng đã nhìn thấy, mỉm cười nói.
'Anh Cẩn Hành, cướp biển nhìn thấy anh còn sợ mà!' Phạm Tuyết Chân nhớ lại chuyện lần trước trên chiếc tàu kia, anh Cẩn Hành của cô oai danh lừng lẫy thế nào, người của cả hắc đạo lẫn bạch đạo đều phải nể mặt vài phần.
'Anthony, Maria, mau xem này, có tàu!' Phạm Tuyết Chân hào hứng đánh thức hai mẹ con vẫn còn đang ngủ mê mệt trên bè sau đó lại quay đầu lại, hai tay làm loa hướng về phía chiếc tàu đang chạy càng lúc càng gần họ lớn tiếng gọi, 'Chúng ta sắp về nhà rồi!'
Mùa xuân ở Luân Đôn khí hậu ôn hòa, gió nhè nhẹ thổi, trời xanh mây trắng, mát mẻ và dễ chịu vô cùng, khắp đường lớn ngõ nhỏ đều là một mảnh xanh lục, hồng phấn, vàng cam, tím của đủ các loại hoa cỏ đang đua nhau khoe sắc, ngay cả trong những con hẻm nhỏ cũng có thể cảm nhận được không khí của mùa xuân tràn lan, đẹp như trong một câu chuyện cổ tích.
Trang viên Hoa Hồng nằm ở ngoại ô thành phố Luân Đôn được bày trí cực kỳ trang trọng nhưng không hề mất khí chất u nhã vốn có của mình, một hôn lễ ấm áp đang được long trọng cử hành ở đây.
Không có bất kỳ người nào của giới truyền thông, chỉ có những người thân và bạn bè gần gũi nhất của cô dâu và chú rể đến chúc mừng và chia vui.
Sau khi hôn lễ kết thúc, trên bãi cỏ xanh mướt được trang trí thập đẹp bằng hoa tươi và những quả bong bóng đủ màu sắc, đám trẻ con đang vui vẻ chạy đùa khắp nơi, những người lớn thì tay nâng ly champagne, tụ năm tụ ba hoặc đứng hoặc ngồi trò chuyện với nhau, bầu không khí thật ấm áp và vui vẻ.
Nhưng sau khi từ trên đảo trở về, hôm nay chú rể mới Tống Cẩn Hành tiên sinh lại không đi theo nhóm người nghe nói là bạn tốt hai mươi mấy năm của mình trò chuyện mà kéo cô dâu của hắn đến một góc khuất vắng vẻ không người.
'Anh Cẩn Hành, sao vậy?' Đã thay áo cưới ra, đổi mặc một bộ váy kiểu dáng đơn giản nhưng không kém phần trang trọng màu hồng phấn, Phạm Tuyết Chân vẻ mặt tươi cười ngước đầu nhìn người đàn ông vừa mới chính thức trở thành chồng mình.
Hôm nay anh Cẩn Hành của cô thực sự rất phong độ khiến cô nhìn một lúc lại không kìm lòng được nhón chân lên, vòng tay qua cổ hắn kéo xuống, đặt lên đôi môi với những đường nét rõ ràng kia mấy nụ hôn liền vẫn còn chưa muốn buông tay.
'Ngoan, lát nữa về phòng cho em hôn đủ thì thôi. Giờ thì đưa tay phải của em cho anh.' Tống Cẩn Hành cẩn thận kéo cánh tay đang triền trên cổ mình không chịu buông kia xuống.
Phạm Tuyết Chân ngoan ngoãn đặt bàn tay phải của mình vào tay hắn, Tống Cẩn Hành nhìn không chớp mắt chiếc nhẫn kim cương sáng ngời trên ngón vô danh của cô.
Chiếc nhẫn này có chỗ nào khác thường hay sao? Phạm Tuyết Chân cùng theo hướng nhìn của hắn nhìn xuống chiếc nhẫn cưới mà vừa nãy hắn mới đeo lên tay cho cô trong lúc làm lễ, đây là chiếc nhẫn mà hai năm trước lúc ở Bắc Mỹ hắn đã từng đích thân đeo cho cô, bảo cô nhất định phải chờ mình về.
Cô đợi thật lâu thật lâu rốt cuộc đợi đến ngày hắn trở về, lần nữa đích thân đeo nó lên cho cô.