P – Chương : Lưu lạc hoang đảo ()
Khóe môi Tống Cẩn Hành nhẹ nhàng câu lên một đường cong, 'Sự lợi hại của tôi cũng không phải một đôi câu là có thể nói hết.'
'Hừm, tôi mới không rảnh nghe anh khoe khoang bản lãnh của mình.' Anthony mặt không chút biểu tình nhìn hắn, giọng lạnh nhạt.
Tống Cẩn Hành đi đến gần, ngồi xuống bên cạnh cậu thanh niên, 'Nói thử tôi nghe xem tại sao cậu lại không thích tôi.'
Cậu nhóc này từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy hắn cho đến giờ luôn tỏ ra không thích hắn, mấy ngày nay tiếp xúc nhiều càng khiến Tống Cẩn Hành cảm nhận được sâu sắc sự thù địch mà cậu dành cho mình, nhất là mỗi lần hắn và Chân Chân ở bên cạnh nhau.
Bằng vào sự tinh minh của hắn, nếu không đoán ra cậu nhóc có tâm tư gì thì thật đúng là sống uổng ba mươi mấy năm.
Anthony nghe Tống Cẩn Hành hỏi một cách thẳng thừng như vậy, gương mặt rám nắng vẫn còn chưa rút đi vẻ non nớt của cậu nhóc hơi nóng lên nhưng lại mím môi quật cường không nói một lời.
'Tiểu quỷ, tâm tư của cậu dường như trưởng thành sớm hơn so với tuổi thực của cậu nhiều đấy, điều này quả thực khiến tôi có chút kinh ngạc nhưng tôik thể không nhắc nhở cậu, cô ấy sớm đã là người của tôi rồi, cậu đừng si tâm vọng tưởng nữa. Huống gì, tuổi cậu còn nhỏ, so với cô ấy chênh lệch quá lớn, tốt nhất là nên để tâm tư vào những việc khác thì tốt hơn.' Tống Cẩn Hành mỉm cười nhắc nhở.
Nếu như là trước đây khi biết có người dám dòm ngó người phụ nữ của hắn, Tống Cẩn Hành nghĩ mình nếu không đánh cho người kia khóc kêu cha gọi mẹ thì cũng sẽ cho hắn ăn vài viên đạn nhưng bây giờ hắn phát hiện trêu cậu nhóc này cũng là một chuyện khá thú vị.
Mặt Anthony càng đỏ hơn, nóng rát kỳ cục, 'Anh đừng có coi thường người khác như vậy, tuy rằng tuổi tôi còn nhỏ nhưng năng lực lĩnh ngộ tuyệt đối vượt qua sức tưởng tượng của anh.'
'Tôi biết cậu là một nhân tài có thể đào tạo, chiếc bè này đại khái đã hoàn thành rồi, lúc nào cũng có thể xuất phát, sau khi trở về đất liền, quay lại với xã hội văn minh rồi, cậu hãy theo tôi, tôi sẽ bồi dưỡng cậu thật tốt, huấn luyện cậu, đào tạo cậu trở thành một nhân vật lớn có thể hô mưa gọi gió.' Tống Cẩn Hành nói một cách nghiêm túc.
'Anh rốt cuộc là ai chứ? Tại sao Sally nói ngay cả súng ống đạn dược anh cũng có thể chế tạo?' Anthony tò mò đánh giá người đàn ông bên cạnh mình. Phạm Tuyết Chân tuy rằng không nói rõ thân phận của anh ta là gì nhưng nhìn phong cách hành sự và năng lực làm việc của anh ta, cậu cũng có thể nhận ra được, người đàn ông này nhất định có thân phận bất phàm.
'Tôi là ai sao? Tôi là ai về đến Luân Đôn cậu sẽ biết ngay thôi.' Đối với những ký ức trước đây hắn vẫn chưa hoàn toàn nhớ lại hết nhưng có nhớ hay không đối với Tống Cẩn Hành đã không còn quan trọng nữa, hắn chỉ cần biết từ đây đến vĩnh viễn về sau, cuộc sống của hắn và cô mãi sẽ không bao giờ chia cắt.
'Tôi đã sắp quên mất thế giới văn minh là thế nào rồi.' Vẻ mặt Anthony có chút thất lạc, cúi đầu lẩm bẩm.
Ba năm trở lại đây, cậu và mẹ mình sống trên hòn đảo hoang vu này sống cuộc sống gần giống như của người nguyên thủy, không biết sau khi trở về đất liền liệu có thể thích ứng được hay không nữa.
Cha và chị gái đã không còn nữa, nhà, không biết có còn nữa hay không?
'Yên tâm, sau khi trở về cậu tự nhiên sẽ thích ứng được thôi.'
Lời của Tống Cẩn Hành vừa dứt thì đám chim chóc trong rừng giống như bị hoảng sợ vậy, bay tán loạn khắp nơi, tiếng kêu ríu rít, nhốn nháo cả một góc trời, trong không gian lưu động một cảm giác khủng bố rất rõ ràng.
Đang ngồi trên bãi cát Anthony thấy vậy liền cảnh giác đứng dậy, chạy thẳng về phía rừng cây chạy được vài bước thì lại dán tai xuống mặt đất nghe ngóng một lần, càng lúc sắc mặt càng thêm ngưng trọng.
Bất thình lình cậu đứng vụt dậy, mặt biến sắc hẳn nhìn về phía Tống Cẩn Hành lên tiếng, 'Tiêu rồi, đám người thổ dân kia định tấn công vào đây.'
'Mau, dẫn mẹ em và Sally trốn đi!' Tống Cẩn Hành vừa nghe cậu nói vậy thì cũng vội vàng cất bước, nhắm hướng sơn cốc giữa rừng cây nơi Maria và Phạm Tuyết Chân đang hái thảo dược mà chạy.
'Anh Cẩn Hành...' Từ xa Phạm Tuyết Chân đã nhìn thấy Tống Cẩn Hành sắc mặt ngưng trọng chạy đến, sau lưng hắn là Anthony sắc mặt cũng tệ không kém, thì chỉ kêu một tiếng rồi ngừng lại.
'Xảy ra chuyện gì rồi?' Maria bình tĩnh hỏi.
'Bọn thổ dân đến rồi, chúng muốn tấn công vào khu rừng này. Mau chạy thôi!' Anthony vừa hào hển thở dốc vừa trả lời.
'Maria, cô đưa Sally lên thuyền đợi chúng tôi.' Tống Cẩn Hành bình tĩnh dặn dò sau đó quay sang Anthony sau lưng mình, 'Cậu đi theo tôi về nhà gỗ lấy súng.'
Maria lập tức hiểu ra vấn đề, bà nắm lấy cánh tay Phạm Tuyết Chân kéo cô chạy thẳng về phía bãi biển nơi neo đậu chiếc bè gỗ của họ.
'Anh Cẩn Hành, anh nhớ phải cẩn thận đấy nhé. Em chờ anh.' Phạm Tuyết Chân vừa chạy vừa hướng về phía hắn gọi to.
Tống Cẩn Hành và Anthony cùng nhau quay về căn nhà gỗ, dùng tốc độ nhanh nhất lấy súng và một số vật dụng cần thiết sau đó lại nhắm hướng bờ biển mà chạy.
Lúc đến được bờ biển, Phạm Tuyết Chân và Maria đang sốt ruột chờ đợi.
'Anh Cẩn Hành...' Phạm Tuyết Chân chạy về phía hắn, Tống Cẩn Hành giang hai tay ôm lấy cô vào lòng, trong lòng thầm thề, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì hắn cũng sẽ dùng tính mạng mình đi bảo vệ cho cô.
'Đừng sợ, có anh ở đây, sẽ không có việc gì. Giờ chúng ta lập tức lên bè rời đi.' Nhẹ vỗ sau lưng cô như trấn an, Tống Cẩn Hành càng siết chặt thân thể mảnh mai kia vào lòng, giọng nói trầm thấp tràn đầy ôn nhu thì thầm bên tai cô đảm bảo.
Bởi vì có câu nói này của hắn mà hệ thần kinh vốn đang khẩn trương hết mức của Phạm Tuyết Chân dần dần thả lỏng, cảm xúc hỗn loạn trở nên bình tĩnh hơn nhiều, thân thể cũng thôi phát run, hô hấp vốn đang dồn dập cũng hòa hoãn trở lại.
Tống Cẩn Hành dìu Phạm Tuyết Chân lên bè trước, sau đó đỡ Maria lên, Anthony thì nhảy xuống nước vừa giúp sức đẩy bè ra xa vừa ngoái đầu nhìn lại nơi mà cậu và mẹ mình đã sống ba năm qua.
'Lên thuyền thôi, chỗ quỷ quái này có gì đáng lưu luyến đâu chứ? Chẳng lẽ những ngày nơm nớp phập phồng còn chưa đủ hay sao?' Tống Cẩn Hành nhìn Anthony thúc giục.
'Anthony, mau lên thuyền đi, chúng ta trở về nhà thôi.' Maria cũng sốt ruột giục con trai lên thuyền.
Tối hôm qua bốn người họ đã mang hết những thứ cần thiết lên thuyền bao gồm rất nhiều thức ăn và nước uống cùng một số thảo dược phòng hờ lúc có sự cố, nếu như kiệm ăn kiệm dùng, chắc là có thể chống đỡ đến lúc được những tàu biển khác cứu nạn.
Tống Cẩn Hành động tác cực kỳ thuần thục căng buồm, khởi động động cơ, Anthony thì ở bên cạnh giúp đỡ, bất chợt...
Đoàng! Đoàng!
Mấy tiếng súng từ đằng xa vọng đến, rất nhanh, đám thổ dân bởi vì tìm được con đường mòn mà đuổi đến, cũng đã đuổi gần đến chỗ họ rồi còn tiếng súng cũng càng lúc càng gần, Maria cũng lập tức nâng súng phản kích.
'Bịt tai lại.' Tống Cẩn Hành kéo Phạm Tuyết Chân vào lòng ôm chặt lấy, dùng tấm thân cường tráng của mình che chở cho cô.
'Anh Cẩn Hành, để em ra giúp Maria, anh cứ lo chuyện chiếc bè là được.' Phạm Tuyết Chân đẩy hắn ra, nhanh nhẹn giật lấy khẩu súng trên tay Anthony nhắm về phía đám thổ dân đang đuổi đến mà nổ súng.
'Cẩn thận một chút, nép vào trong rồi hãy nổ súng.' Tống Cẩn Hành hiểu ý mỉm cười vừa chỉnh buồm vừa rút súng phản kích.
Anthony cũng dùng hết sức bình sinh khua mái chèo cố gắng đưa chiếc bè ra xa bờ, Tống Cẩn Hành thì phối hợp với cậu chỉnh lại hướng buồm cho buồm càng căng gió, chiếc bè chậm rãi đưa bón người dần xa bờ, thoát khỏi đám thổ dân man ri mọi rợ kia cũng xa dần hòn đảo hoang vu đáng sợ kia...
Biển cả mênh mông nhìn như vô tận không thấy bờ bến là đâu, mênh mông đến nỗi không biết nên đi theo hướng nào mới tới được bờ. Không có kim chỉ nam, không có la bàn, bọn họ chỉ có thể ban ngày thì theo hướng mặt trời còn ban đêm thì đi theo hướng những vì sao, cứ thế chèo chống chiếc bè gỗ lênh đênh trên biển. Dưới tình huống như vậy, bốn người gần như không thể làm gì ngoài việc nghe theo sự sắp xếp của Thượng Đế.
Nhưng dù trong hoàn cảnh khó khăn như thế Phạm Tuyết Chân vẫn không hề thấy sợ hãi bởi vì cô và anh Cẩn Hành đang ở bên nhau. Hai người họ đã cùng nhau trải qua rất nhiều kiếp nạn sinh tử, còn có gì đáng sợ nữa chứ?