Buổi chiều ở Hà Nội từ xưa đến nay vẫn luôn rất đẹp. Không chỉ đẹp mà còn là đẹp một cách cổ kính, nên thơ. Bên dưới ánh nắng đã gần như chuyển sang nửa cam nửa tím, những nóc nhà san sát đổ xuống lớp lớp những cái bóng xô nghiêng. Bên trong sân nhà Gia Văn, dưới tán cây cao dệt bóng râm mát rượi, có tiếng cười trẻ con trong trẻo khúc khích vang lên. Trong khi Gia Trung cùng Gia Văn yên lặng làm những khán giả danh dự, Lâm Khanh đang ngồi bên cầm bản nhạc dạy hát cho Ái Thanh. Cứ mỗi khi được mọi người ngợi khen, cái miệng chúm chím xinh xinh của con bé lại bật ra một tràng cười thích thú.
Gia Trung kéo kéo tay áo Gia Văn, khoe rằng.
"Bố ơi, ở lớp chị Thanh được nhiều bạn nam thích lắm đấy ạ! Chị ấy hát hay, lại hay được cô giáo khen nữa. Mấy lần có người tặng socola, chị ấy lại chia cho con ăn."
Ái Thanh bị em trai nói đến phát ngượng, đôi má trắng trẻo đỏ lên. Nó đi đến đá chân em mình, nheo nhéo giọng nói.
"Sao em lại nói chuyện đấy ra cơ chứ? Rõ ràng là chị đã nói chị không thích chúng nó mà."
Lâm Khanh tròn xoe mắt nhìn, đi đến âu yếm xoa đầu con gái.
"Trời ạ, con gái mới có tuổi thôi, đâu thể lớn sớm như thế chứ? Nào! Hai đứa nói ba nghe xem, làm sao mà có chuyện đó vậy?"
Gia Văn lắc đầu cười, đi đến ghé vào tai Lâm Khanh. Cậu vỗ vỗ lên vai anh, nói.
"Anh sợ cái gì? Ngày xưa lần đầu gặp anh em cũng mới có tuổi thôi. Lũ nhỏ nhà mình tất nhiên giống em, từ bé ngoan ngoãn nên ai cũng thích. Ngày đó mới gặp, thấy anh đánh đàn cho em nghe, em đảm bảo ngay từ lúc ấy anh đã rất thích em."
Gia Trung dù nghe không hiểu nhưng cũng biết là bố đang nói đỡ cho mình. Bé con lon ton đi đến ngồi vào lòng Lâm Khanh, ngước đôi mắt to tròn lên, nũng nịu nói.
"Đúng đó ba ạ, chị Thanh không thích bọn kia đâu. Ở lớp, ngoài con ra, chị con chỉ thích chơi với bạn Lan ngồi cùng bàn với chị thôi. Mấy lần bọn con sang nhà, lần nào hai người cũng lôi nhau đi chơi làm con phải lạch bạch chạy theo sau. Nhà bạn Lan cũng có một cái piano to ơi là to. Nhưng con chắc chắn là bố bạn ấy đánh không hay như ba với bố đâu."
Lâm Khanh nghe đến đây liền bật cười, không kìm lòng yêu thương mà cúi xuống hôn má thằng bé. Bé con vui sướng cũng híp mắt thích thú. Con cái càng lớn, Lâm Khanh càng cảm thấy chúng rất giống với Gia Văn. Không chỉ ngoại hình mà còn là tính cách. Ngày trước mới bắt đầu làm cha còn bận rộn lóng ngóng, đến giờ hạnh phúc đã ngày càng trọn vẹn hơn. Ái Thanh nghịch ngợm lanh lợi, Gia Trung lại có phần ngoan ngoãn, ăn nói như ông cụ non. Dù vậy, điệu bộ làm nũng dựa vào người anh lại chẳng khác chút gì với Gia Văn ngày trước.
Ái Thanh bị trêu đùa một trận, khuôn mặt trắng nõn hồng lên như trái đào. Cô nhóc bá tay lên cổ Gia Văn, nói.
"Bố ơi, ba ơi, nhà mình không nói chuyện này nữa nhé! Hôm trước thi con với em được điểm kiểm tra cao nhất lớp đó, lại còn gần đến kì nghỉ nữa. Bố với ba đưa chúng con đi đâu đi!"
Gia Trung nghe vậy cũng lập tức nháo nhác theo.
"Đúng đó ạ! Chúng ta đi đâu đi!"
Gia Văn ôm lấy con nhỏ, trong lòng cũng vì lời đề nghị này mà thoáng thấy háo hức. Cậu nhìn sang Lâm Khanh, vừa hay bắt gặp vẻ mặt suy nghĩ của anh. Rồi như chợt nhớ ra điều gì, cậu đi đến ngồi bên anh, nói.
"Em thấy hay mà anh. Lâu lắm rồi, nhà mình không đi đâu cả. Đợt này, hay là quay về cái khu rừng núi ngày xưa đi! Ở đó, họ xây xong vườn quốc gia rồi, bây giờ an toàn hơn nhiều lắm. Nghe nói năm đó nhờ chương trình chúng ta quay ở đó nên chính quyền địa phương mới ngay lập tức chú ý phát triển sửa sang lại cho nó."
Lâm Khanh hơi ngây người, trong đầu chợt hiện ra hình ảnh những thác nước, vách đá rất quen. Anh rộn ràng trong lòng, trên môi nở một nụ cười vô thức. Nơi ấy đối với bọn họ có thể nói là kỉ niệm của tình yêu buổi đầu tiên.
"Cũng phải, nhiều năm rồi chúng ta không quay lại đó..."
Gia Văn gật đầu, vuốt ve mái tóc đứa nhỏ mình đang bế trên tay. Cậu nhéo lên đôi má trắng nõn như bột lọc của con bé, cúi đầu xuống nói với nó.
"Nhóc con, nhìn ba con kìa! Ba đồng ý rồi đó. Con với em chuẩn bị dần đi! Sang tuần, bố và ba sẽ đưa các con đi chơi."
Hai mắt Ái Thanh sáng lên lấp lánh. Nó vui vẻ cười lên thật to. Bàn tay bé nhỏ vươn ra kéo đầu Gia Văn lại, hôn cái chụt lên gò má của bố nó.
"A, con yêu ba, con yêu bố nhất!"
-------------------------------
Khi vừa bước chân xuống xe ô tô, Gia Văn và Lâm Khanh đều đồng loạt hít một hơi sâu. Cảnh vật xung quanh dù đã thay đổi nhiều nhưng vẫn có thể dễ dàng gợi về cho họ những kỉ niệm đáng nhớ. Nơi kia là lều trại năm ấy, nơi đó là gốc cây Gia Văn từng trèo lên ngày xưa. Cảnh cũ nơi xưa không khỏi khiến lòng người bồi hồi, xao động.
Hai đứa nhỏ từ trên xe đã nhanh chân mở cửa chạy xuống từ trước. Dù cả nhà thuê khách sạn bên ngoài nhưng Gia Văn vẫn quyết định sẽ dành trọn một ngày để lái xe vào trong núi chơi. Mọi người chọn một khoảng đất dựng trại, lấy thức ăn và nước uống ra. Chân Gia Văn cho đến giờ này gần như đã hồi phục nhưng bước đi không thể được như trước. Trong khi Lâm Khanh bận rộn căng vải bạt, ở bên dưới, cậu cũng bận rộn sắp xếp đồ đạc ra. Lũ trẻ ở bên cạnh ríu ra ríu rít, thích thú quan sát khung cảnh xanh tươi, cây cối um tùm xung quanh. Những thứ này, ở thành phố dĩ nhiên là không bao giờ có. Chốc chốc sau, Ái Thanh lại nghiêng đầu nhìn Gia Văn, khẽ hỏi.
"Bố ơi, nơi này đẹp quá! Nhưng tại sao bố với ba lại biết được mà đến ạ?"
Gia Văn ngẫm nghĩ một chút, rồi lại bật cười, đáp.
"À, vì đây cũng là nơi đầu tiên bố và ba con đi du lịch chung với nhau."
"Bố ơi, thế khi đó hai người cũng cắm trại ngoài trời như vậy ạ?"
Gia Văn liến thoắng đáp.
"Ừ, không những cắm trại mà còn đi xuyên rừng mấy đêm cơ. Lúc ấy, bố con can đảm nhanh nhẹn lắm. Một mình bố vừa bắt cá, vừa kiếm củi nấu ăn cho cả đoàn. Thậm chí, còn gặp phải bao nhiêu nguy hiểm nữa cơ."
Nét mặt hùng hồn, giọng điệu như đang diễn thuyết của Gia Văn khiến lũ trẻ trầm trồ thích mê đi. Gia Trung đang cầm cái gậy đuổi theo con chuồn chuồn cùng vứt luôn cả gậy xuống đó mà chạy ra chỗ cậu há hốc mồm nghe. Cậu vừa dứt câu, nó đã liền ghé xuống chỗ cậu lanh lẹ hỏi.
"Bố ơi, vậy bố có gặp thú dữ, có gặp con hổ con báo như trong phim không bố?"
Gia Văn phì cười, nói.
"Hổ báo thì không có nhưng bố với ba con còn gặp phải rắn độc cơ. Lúc ấy, bố lợi hại lắm, đập một cái con rắn đã chết tươi. Bây giờ bố vẫn thấy tiếc, giá như ngày đó mang về được thì con rắn đó ngâm rượu cũng không tồi."
Ba cha con vừa nói vừa cười ha hả với nhau. Lâm Khanh lúc này còn đang bận căng lều trại, khi nhìn thấy cảnh tượng ấy trong lòng liền ấm lên. Dù vậy, khi nghe kĩ hơn, nghe hết được mấy lời Gia Văn nói, anh chỉ còn biết nhăn trán, không khỏi lắc đầu thở dài.
"Chém gió không chớp mắt như vậy. Gia Văn, em càng ngày càng biết lừa dối trẻ con!"
----------------------
Dòng thác lớn ào ào đổ xuống. Bọt nước trắng xóa tựa như hơi sương phủ trắng không trung. Âm thanh ầm ầm vang vọng tựa như tiếng ca kiêu hãnh về sự hùng vĩ của thiên nhiên. Hơi nước mát lạnh trong không khí khiến cho tinh thần người ta bỗng chốc trở nên cực kì tỉnh táo. Có chút khác lạ rằng cho dù thác nước có vẻ kì khôi to lớn như vậy nhưng nếu men đi xa hơn, lại thấy những con suối nhỏ quanh đó rất phẳng lặng và bình yên. Dòng nước trong mát như bàn tay người đẹp vờn qua tảng đá. Tiếng nước róc rách như tiếng đàn cầm réo rắt và du dương. Lâm Khanh xắn quần, cẩn thận bước từng bước lên nhìn những phiến đá bên dưới. Cứ chốc chốc, anh lại cúi xuống, có vẻ như đang muốn xem liệu có con cá nhỏ nào vô ý bơi qua chân mình.
"Anh Khanh, em nhớ ngày xưa, hình như con suối mình từng lội qua cũng chính là chỗ này."
Gia Văn ngồi bên phiến đá, lớn giọng cười nói với Lâm Khanh. Anh cũng gật đầu, nhặt lấy một viên đá trắng muốt như viên ngọc đem về chỗ cậu ngồi. Hai đứa nhóc đang cùng nhau chạy đuổi bên bờ suối. Cứ chốc chốc, chúng lại sẽ nhặt mấy quả khô rơi nho nhỏ hoặc sỏi đá trên bờ ném xuống mặt nước. Nước suối bị làm cho động, khi ấy sẽ lập tức tạo thành những đốm bạc long loáng vô cùng đẹp mặt.
"Đúng rồi. Lúc đó quen em chưa lâu lắm, anh đã thấy em rất trẻ con. Ai đời tự nhiên đang ngồi chơi tha thẩn, em lại dở chứng té nước làm ướt hết cả người anh."
Gia Văn cười cười, bàn tay còn dính nước vươn tới vuốt má Lâm Khanh. Anh không đẩy cậu ra, vui vẻ chấp nhận cử chỉ thân mật ấy. Ngón tay khi đi qua gò má liền tạo thành một vệt nước nhàn nhạt trên làn da trắng nõn.
"Em cũng còn nhớ. Ngày đó, anh bị thương, chính anh là người duy nhất ở cạnh chăn sóc cho em. Đêm ở trong hang, vì em ốm nên anh thức suốt đêm. Vậy mà em lén hôn anh, anh cũng không hề hay biết."
Lâm Khanh tròn mắt ngạc nhiên, bàn tay giơ lên chộp lấy tay cậu.
"Này Gia Văn, thì ra hôm đó em không..."
Gia Văn cười gật đầu cười khanh khách, thuận thế định hôn xuống trên môi anh. Bỗng nhiên, Lâm Khanh trừng mắt với cậu, con ngươi không ngừng đảo đảo sang bên trái. Cậu theo phản xạ buông anh ra, che miệng ho khan mà nhìn về hướng đó. Bên bờ bên đó, bọn trẻ đã ngừng chạy đuổi, đang ngồi trố mắt nhìn bố và ba chúng. Con bé con thậm chí còn đang giơ cao chiếc điện thoại lên, hình như đang muốn chụp chụp cái gì.
Lâm Khanh lườm xéo Gia Văn, không ngừng lầm bầm trong miệng.
"Em đúng là! Có ngày làm hư hết lũ trẻ mất thôi!"
Gia Văn đỏ mặt tía tai, ngay tức khắc chỉ muốn đào ngay một cái hố mà chui xuống.
Cậu cúi đầu xuống, đá văng một hòn sỏi bên dưới chân, trong lòng thầm nhủ rằng nếu có lần sau, nhất định mình không được đem lũ tiểu yêu phá phách này đi cùng.
"Bố ơi, ba ơi, con muốn chụp ảnh!"
Giọng nói thanh thanh của con gái từ xa vọng đến, phút chốc thu vào toàn bộ sự chú ý của Gia Văn và Lâm Khanh. Hai người đi vào bờ, đón lấy máy ảnh từ tay con bé. Trong đầu Gia Văn chợt nảy ra một suy nghĩ khiến đôi mắt cậu thoáng chốc sáng rực lên. Cậu quay sang Lâm Khanh, nói.
"Cái Thanh nói đúng đấy anh ạ! Lần trước mình đi, đã chụp một bức rồi. Bây giờ em muốn chụp thêm một tấm nữa có tất cả nhà chúng mình. Rồi sau này cứ mười năm một lần, cả nhà chúng ta sẽ lại đến đây, ôn lại kỉ niệm xưa."
Lâm Khanh nghe xong liền gật đầu ngay, nét vui sướng cũng hiện lên tràn ngập trên khuôn mặt. Gia Văn thấy anh cười, lập tức kéo bọn nhỏ lại đứng bên cạnh mình, bắt đầu chỉnh chỉnh nút bấm trên máy ảnh.
"Nào, cả nhà mình cười lên đi!"
---------------------------
Đêm khuya nơi rừng núi, một trời trăng sao sáng rực vằng vặc như ai đem kim tuyến thêu lên. Ban công phòng nghỉ của khách sạn rất thoáng gió, tầm nhìn cũng có thể phóng ra thật xa. Một trời mênh mông rộng mở, chân trời tít tắt chìm vào một màu tím huyền ảo như nhung. Nếu ta nhắm mắt lại, lắng tai nghe, sẽ cảm giác được tiếng chim đong đưa gọi nhau từ xa vọng tới. Tiếng đất rì rầm, tiếng cây lao xao. Tiếng của mẹ thiên nhiên thăm thẳm mà mãnh liệt, tựa như đang kể lại một câu chuyện đồng thoại xa xưa nào đó.
Lâm Khanh buông cuốn đồng thoại trên tay xuống, âu yếm vuốt ve hai mái đầu trẻ thơ đang say ngủ bên cạnh mình. Truyện chưa đọc hết mà lũ trẻ đã ngủ say. Hai khuôn mặt giống nhau như đúc, khi ngủ trông càng có nét giống với Gia Văn. Lâm Khanh cất cuốn sách trên tay đi, bước đến cạnh người đang đứng hóng mát bên ban công lộng gió. Lúc này, dáng cậu trầm ngâm nín lặng, tựa như đang suy ngẫm chuyện gì.
"Sao nào, chẳng lẽ đi chơi, mà em cũng lo nghĩ chuyện công ty ư?"
Gia Văn nghe tiếng anh, giật mình quay đầu lại. Cậu lắc đầu, nở nụ cười nhàn nhạt trên môi. Cánh tay thon dài vòng qua cổ anh, giọng trầm trầm trìu mến.
"Không phải, em đang nghĩ đến anh."
Lâm Khanh mỉm cười, bàn tay vuốt nhẹ lên lưng cậu.
"Trùng hợp thật, cái đó là thần giao cách cảm đó. Bây giờ, anh cũng đang nghĩ đến em."
"Ừm...Từ lần đầu tiên chúng ta đến đây, cũng được mười năm rồi."
Tiếng mười năm thốt ra nhẹ bẫng tựa như cách mà nó đã trôi qua.
Lâm Khanh nhẹ gật đầu, cũng đồng thời theo hướng ánh mắt Gia Văn mà nhìn ra ngoài trời.
Một năm nào đấy, anh cũng từng đứng giữa rừng đêm xào xạc xa xa kia, cầu mong có một ngày được cùng cậu ngồi trên đỉnh núi đón xuân sang.
Hiện tại không chỉ là hai người bọn họ mà còn có cả con thơ. Khung cảnh này, trước đây, cho dù có trong mơ Lâm Khanh cũng không dám nghĩ đến. Những năm tháng cô đơn dằng dặc, thứ anh mong đợi nhất chính là một mái nhà, một người bên gối cùng với những đứa trẻ.
Giấc mơ đẹp nhất đời người, cuối cùng cũng đã thành hiện thực.
Lâm Khanh và Gia Văn cứ mãi im lặng như vậy, không hiểu đã qua bao lâu. Khi một tiếng chim khẽ vang lên khuấy động không gian tĩnh mịch, Gia Văn mới lần nữa tỉnh dậy từ cơn mơ. Cảm nhận hơi ấm của Lâm Khanh trong tay mình, bất giác, cậu ôm chặt lấy anh, cằm tựa lên vai anh. Giọng cậu thầm thì, có phần nhỏ nhẹ, như cách Gia Trung vẫn hay làm nũng với Lâm Khanh.
"Anh Khanh ạ, sau này em muốn mình luôn như thế. Cho đến lúc chúng ta già rồi chết đi, cứ mười năm một chúng mình sẽ luôn đến đây. Chỉ cần em còn sống, em vẫn sẽ đi cùng anh và các con. Mỗi lần đi, cả nhà mình sẽ cùng chụp một bức ảnh, coi như là cột mốc cho mỗi lần mười năm hạnh phúc của em với anh."
Lâm Khanh cười cười, tựa như đang trêu đùa Gia Văn mà hỏi lại.
"Nếu vậy, cho đến khi anh chống gậy rồi, em vẫn còn muốn chơi cái trò lội nước bắt cá như vậy ư? Coi chừng cảm chết luôn đó!"
Gia Văn gật đầu, cúi đầu xuống hôn lên vành tai anh.
"Chứ còn sao nữa. Chỉ cần anh thích, em đều sẽ đi theo. Ngày xưa đứa bạn học Văn của em cứ hay lẩm bẩm mấy câu bạc đầu giai lão gì gì đó. Bây giờ em cho nó thấy em với anh cũng chẳng thua gì thơ ca hết. Hai người cùng nhau già đi, tóc bạc, chân chậm. Nếu đến khi không còn ăn được, em cũng sẽ húp cháo cùng với anh. Anh yên tâm, về phần mồ mả, em sẽ đặt người ta làm sẵn một tấm bia đôi. Sau này hai ông lão chúng ta xuống đất rồi, cứ thế dùng chung luôn một cái cho tiện."
Tất cả những lời này đều là vui đùa nhưng khóe mắt Lâm Khanh vẫn không kìm được mà nóng ướt, đỏ hoe. Hơi thở của anh phả bên người Gia Văn, như cùng với nhịp thở của cậu giao hòa vào làm một. Lần này, đôi môi của hai người từ từ tìm đến nhau. Vị ngọt hòa tan nơi đầu lưỡi, so với năm xưa, đã càng thêm phần đậm đà, lưu luyến.
Đêm ấy, hai người đã mơ chung một giấc mơ. Trong mơ là hình ảnh một Gia Văn tóc bạc trắng, tay run run xỏ chỉ vào lỗ kim. Ở bên cạnh cậu là Lâm Khanh móm mém, trong miệng đã rụng gần hết răng, tay đang giơ giơ một cái khăn bông như ý bảo cậu khâu hộ. Hai ông lão ấy chật vật một hồi, sau cùng dù không xong việc nhưng vẫn ngoác miệng cười nhìn nhau. Trên đôi môi đã bạc phếch nứt nẻ của Lâm Khanh lúc ấy ngập ngừng nói ra mấy chữ.
"Anh...yêu...em..."
Hết truyện