"Vậy là ngày đó, bố thích mẹ ngay từ lần đầu tiên xem mẹ biểu diễn ư?"
Lâm Khanh ngồi bên bà Mĩ, vừa rót trà nóng ra vừa quay đầu khẽ hỏi. Gia Văn ngồi cạnh đó, cũng đồng thời hướng ánh mắt hiếu kì nhìn theo. Bà Mĩ che miệng bật cười, khuôn mặt bỗng rạng rỡ lên khi nhớ về một kỉ niệm tươi đẹp thuở xưa nào đó. Ba mẹ con ngồi trò chuyện thân mật trong phòng khách khiến không khí xung quanh tràn ngập sự ấm cúng, bình yên.
"Mẹ cũng không biết. Đó là sau khi yêu nhau ông ấy mới nói vậy. Thực ra, ngay từ lần đầu gặp, mẹ cũng đã mến bố con ngay. Lúc ấy, chúng ta đều còn trẻ. Ông ấy đẹp trai, lịch sự lại chững chạc. Kết thúc đêm diễn trong nhà hát hôm đó, tự tay ông ấy còn đem một bông hoa hồng lên sân khấu tặng mẹ."
Gia Văn tròn xoe mắt nhìn, không khỏi thốt lên kinh ngạc.
"Trời ạ! Con không biết rằng bố cũng lãng mạn như vậy đấy! Nếu tính ra thì cũng chỉ chưa đến một năm sau bố với mẹ đã cưới nhau. Ngày ấy, chắc mẹ phải can đảm lắm ấy nhỉ?"
Bà Mĩ cười.
"Không dám nói là can đảm, chỉ dám nói là tuổi còn trẻ nên chuyện gì cũng không ngại thôi. Ngày ấy bố con chân thành lắm. Dù trời mưa cũng kiên quyết đứng dưới nhà hát đợi mẹ đến khuya. Mẹ vì cảm động nên dù bà nội có không thích mẹ, mẹ vẫn nhất quyết lấy bố con. Ông bà ngoại con mất sớm, ngày ấy gần như bố mẹ cũng chỉ làm bữa cơm riêng, mua nhẫn, lên phường kí giấy rồi về ở với nhau. Bà nội giận bố con nên từ mặt không chịu gặp bố mẹ suốt một thời gian dài."
Lâm Khanh không ngừng cảm thán câu chuyện li kì này, liền cất giọng hỏi tiếp.
"Nói vậy thì thời gian đầu, bố mẹ cũng gặp không ít khó khăn, đúng không?"
Bà Mĩ gật đầu, hồi tưởng.
"Có thể nói là như vậy. Thời gian đầu công ty bố con chưa phát triển, tiền vốn phải vay của bác cả, bản thân bố mẹ cũng phải đi sớm về khuya. Mãi ít năm sau, công việc mới tốt lên, gia cảnh dần khấm khá."
Ngừng một chút, bà lại quay sang Gia Văn, nói tiếp.
"Gia Văn à, con không biết chứ ngày còn bé bố yêu con lắm đó! Khi con ra đời, việc làm ăn của nhà mình cũng phất theo. Một năm đầu đời, đêm nào đi làm về bố cũng đòi mẹ cho bế con. Nhiều người trong giới đều nói rằng con là đứa con mang đến may mắn. Cả nhà chỉ có mình con nên bố mới nghiêm khắc như vậy. Năm con hai tuổi, bác cả đến nhà chơi rồi mang con về cho bà nội xem. Bà nội xót con xót cháu, vì yêu quý con nên mới làm lễ chính thức đón mẹ vào làm dâu, chấp nhận đón bố mẹ quay trở về."
Nghe bà Mĩ nói, Lâm Khanh cũng có thể nhận ra trên khuôn mặt kia tràn ngập vẻ kiêu hãnh hạnh phúc của người mẹ. Gia Văn nghe chuyện của chính mình, chốc chốc cũng ngây ngốc mỉm cười theo. Khuôn mặt của cậu được nét cười làm sáng lên, so với ngày anh mới gặp nét mặt đã chín chắn hơn nhiều. Ánh mắt vừa ôn hòa vừa ấm áp. Nghĩ đến đây, bỗng nhiên trong lòng Lâm Khanh trào lên cảm giác xúc động khôn cùng.
"Mẹ ơi, trông mẹ như vậy, chắc ngày nhỏ Gia Văn đáng yêu lắm đúng không?"
"Đúng rồi! Mẹ không nói đùa đâu, ngày bé đem nó đi ra ngoài ai nhìn cũng thích. Mắt nó tròn xoe, tóc mượt, lại trắng nõn như cục bông. Mấy chị sinh viên quanh nhà lúc nào cũng thích dắt nó đi chơi rồi cho kẹo cho bánh. Gia Văn lúc mới biết đi lẫm chẫm như con lật đật, vừa biết nói đã ngân nga hát véo von, hát cũng rất hay, ai cũng nói rằng thằng bé rất đáng yêu."
Lâm Khanh vừa nghe xong, bất giác vòng tay qua vai Gia Văn mà bật cười một cái. Cậu đỏ mặt vì ngượng, nhưng khi nhìn sang anh, lại thấy rõ ràng nơi đó đang có một đôi mắt mơ màng chờ mong. Bỗng dưng, cậu thấy sóng động trong lòng mình.
Thực sự, có lẽ anh ấy thích trẻ con. Người bình thường ở tuổi anh, bên cạnh cũng đã tay bồng tay bế, con cháu đầy đàn rồi.
Đôi mắt Gia Văn bỗng chốc sáng lên lấp lánh.
-------------------------
Đêm ấy về, Gia Văn không ngủ ngay mà cứ một mực đòi Lâm Khanh pha trà nói chuyện cùng mình. Anh mới dạy xong cả buổi chiều ở trung tâm, dù trong người có chút mệt nhưng vẫn vui vẻ chiều theo ý cậu. Gia Văn ngồi bên bàn, mở điện thoại lướt qua một dãy ảnh cho anh xem. Tất cả đều là ảnh của cu Bo mà anh cả mới chụp gửi cho Gia Văn.
Lâm Khanh xem qua, không khỏi chép miệng cảm thán
"Thằng bé đáng yêu thật!"
Gia Văn gật đầu.
"Nếu là con của em và anh, chắc chắn sẽ còn đáng yêu hơn."
Lâm Khanh tròn mắt, ngơ ngác.
"Ý em là sao?"
Gia Văn đi đến vỗ má anh, thở dài.
"Còn phải hỏi ư? Cứ nhìn cái ánh mắt anh sáng hôm nay, là em biết anh thèm lắm rồi."
Nói dứt câu, Gia Văn lại ngồi thừ người trên bàn. Cậu cất điện thoại đi, hồi lâu ngây ngẩn nhìn Lâm Khanh. Sau một khoảng dài im lặng, cậu nói.
"Thực ra, chuyện này em cũng tính lâu rồi, chỉ là chưa nói với anh. Bà nội dưới quê vài lần gọi lên, giục em rằng kiểu gì cũng phải có lấy một đứa con chống gậy. Nghĩ đến ngày trước bà mượn tay anh để dằn mặt hai bác và chị dâu chứ không phải thật lòng, em sợ có thêm chuyện này anh sẽ suy nghĩ cho nên chưa kịp nói với anh. Bây giờ, thấy anh yêu thích trẻ con như vậy, em cũng yên tâm rồi."
"Văn, vậy tức là..."
Gia Văn gật đầu.
"Ừ, em cũng nghĩ giống anh. Cả điều kiện, cuộc sống lẫn kinh tế của chúng mình cũng ổn rồi. Nếu chỉ có hai người, vài năm nữa già đi sẽ rất cô đơn. Bố mẹ cũng không thể bầu bạn bên mình mãi. Trong nhà có con trẻ, sẽ vui vẻ náo nhiệt hơn."
Đã lâu lắm rồi, Gia Văn mới nhìn thấy đôi mắt Lâm Khanh thoáng đỏ ửng lên như vậy. Anh hít một hơi sâu, đi đến dang tay ôm chặt lấy cậu. Cậu hơi ngơ ngác, nhưng cũng lập tức đáp lại anh. Lâm Khanh thủ thỉ bên tai cậu, bằng một giọng nhẹ nhàng và xúc động.
"Văn ạ, anh rất vui. Cứ nghĩ đến chuyện anh và em sẽ làm bố, anh lại không kìm lòng được. Anh vẫn sợ mình lớn hơn em như vậy, sau này nếu anh chết trước sẽ bỏ lại em một mình. Ít nhất bây giờ thì tốt rồi. Sau này dù có ra sao, vẫn còn có đứa trẻ ở bên em."
Gia Văn vỗ vỗ lên vai Lâm Khanh, giọng vờ như giận dỗi nói.
"Thôi nào! Anh nói linh tinh cái gì vậy? Con thì sẽ có nhưng yên tâm là anh sẽ không đi trước em. Ít nhất cho đến khi xuống âm phủ rồi, em vẫn muốn có anh đi theo, đánh đàn ca hát cho em nghe."
Lâm Khanh nhíu mày, nửa cười nửa khóc nói.
"Nếu nói vậy, thì khác gì chúng ta làm quỷ đi dọa ma người ta."
Gia Văn gật đầu, ngón tay véo nhẹ lên sống mũi anh.
"Chuẩn rồi đó! Mấy năm nay, lúc đốt vàng cho các cụ, em thi thoảng cũng thấy người ta đốt theo cả đàn giấy, loa giấy. Sau này mình cũng bảo con đốt cho mấy thứ đó, xuống dưới tiếp tục nghề ca hát, đảm bảo vẫn kiếm bộn tiền."
Gia Văn chọc cho Lâm Khanh lúc ấy không nhìn được mà bật cười vang. Lợi dụng thế anh đang ôm mình, cậu liền thừa cơ đẩy ngã anh lên giường. Đèn bàn bị tắt, chỉ một khoảng ban công bên ngoài là còn le lói bởi ánh sáng như dát bạc của ánh trăng. Môi chạm môi, vai cổ gắn kết như quấn chặt lấy nhau. Tiếng cười khanh khách trong đêm theo đó mà dần biến thành tiếng thở dốc và rêи ɾỉ đầy thân mật.
"Gia Văn ạ, em vẫn trẻ con như vậy!"
------------------------
Nói là làm. Ngay sáng hôm sau, Gia Văn và Lâm Khanh đã đem ý định của mình nói với ông bà Lâm. Nghe tin sắp có cháu bế, hai người tất nhiên mừng vội, còn hào phóng tuyên bố đẻ thì cứ đẻ, tiền nong lẫn trông trẻ cứ để bố mẹ lo. Lâm Khanh cũng không nghĩ mọi thứ có thể nhanh như vậy, trong lòng vừa mừng vừa háo hức, liền giục Gia Văn hẹn ngày ra gặp bác sĩ để lên kế hoạch.
Việc này, cuối cùng cũng do ông Lâm lo liệu. Địa điểm thực hiện chính là bệnh viện mà Gia Văn từng nằm suốt vài tháng trời ngày xưa. Đích thân ngài viện phó năm ấy mở miệng đi giúp họ nhờ vả gửi gắm. Cho đến khi gặp gỡ trao đổi, cả hai mới biết người sẽ làm cho mình là một bác sĩ có chuyên môn rất cao. Không những có tên tuổi trong nghề mà tác phong còn rất nhiệt thành, tận tâm. Người đàn ông dáng vẻ trông như phật Di Lạc ấy khiến ai vừa nhìn vào cũng đều cảm thấy mến ngay.
Lần ấy đến bệnh viện, cả hai quyết định đứa trẻ sinh ra sẽ là con của Gia Văn. Quá trình làm xét nghiệm, thụ tinh rồi chờ đợi thực sự rất lâu nên cả hai phải thay phiên chạy qua chạy lại suốt ngày. Người mang thai hộ cũng nhận được đãi ngộ rất tốt. Không những vậy, cả nhà còn chuẩn bị sẵn một khoản tiền coi như quà tặng thêm cho người ta về sau. Để tránh rắc rối nên cô gái cũng chấp nhận không lưu lại bất cứ tin tức gì.
Để mọi thứ diễn ra tự nhiên hết mức, Gia Văn và Lâm Khanh quyết định không lựa chọn giới tính thai nhi. Trong thời gian đầu, vài lần cái thai nguy kịch khiến cả hai gần như tuyệt vọng, may mắn bọn họ đều có thể vượt qua. Cho đến khi thai ổn định hơn, nhìn lên màn hình siêu âm còn thấy rõ là song sinh một nam một nữ, cả hai thiếu chút nữa là ôm lấy nhau bật khóc ngay trong phòng bệnh.
"Anh Khanh, em thấy cái này được mà. Nhìn kiểu gì trông cũng rất là cá tính, như vậy mới hợp với trẻ con."
Gia Văn vừa nói vừa giơ lên một chiếc chăn có hình con khủng long to tướng, thao thao bất tuyệt tranh luận với Lâm Khanh. Bản thân anh vừa nhìn cái chăn ấy đã cảm thấy vô cùng chối, lập tức kéo cậu vào góc khuất cốc đầu rồi ném lại chiếc chăn kia lên quầy hàng. Nhìn thấy Gia Văn khi bị kéo đi còn uất ức ngoái lại, Lâm Khanh quả thực chỉ muốn giơ tay mà gõ cho cậu thêm vài cái nữa.
"Em có hâm không vậy? Với mấy đứa trẻ sơ sinh, một đứa là con gái mà em cho dùng cái thể loại ấy, còn không phải muốn dọa ma chúng nó sao? Chọn cái nền nã một chút, màu sắc tươi sáng, như vậy mới hợp với trẻ con."
"Lần nào anh cũng nói vậy."
"Nhưng hai lần anh đem đồ em chọn về cho mẹ xem, người bị mắng té tát lại là anh."
Gia Văn cãi không được liền cắn răng ôm đống đồ Lâm Khanh vừa lấy xuống trên gian hàng cho vào giỏ. Trong khi cậu xách giỏ, đằng trước anh vẫn đang lúi húi trên gian hàng thấp để chọn một chiếc gối chặn giường cho trẻ con. Màu sắc anh chọn vô cùng tươi sáng, họa tiết ngộ nghĩnh đáng yêu. Nhìn vào trong giỏ hàng, ai nấy chắc chắn đều lóa mắt vì một chồng những màu sắc xanh đỏ tím vàng vui mắt ấy.
Gia Văn cười cười. Dù ban nãy cậu to mồm, nhưng thực ra cậu lại rất thích dáng vẻ bận rộn vui vẻ như vậy của Lâm Khanh.
Được nhìn thấy anh quan tâm lũ trẻ, bản thân cậu cảm thấy rất vui. So với cha ruột là cậu đây, dường như Lâm Khanh mới là người háo hức, mong chờ việc bọn nhỏ ra đời nhất.
--------------------
Lần đầu làm cha, thực sự là thứ trải nghiệm rất khó diễn tả.
Khi gần đến ngày sinh con, Gia Văn và Lâm Khanh đều thấp thỏm không yên. Ban đêm họ cũng chẳng dám ngủ vì sợ sẽ có điện thoại từ bệnh viện bất chợt gọi đến. Lúc ấy, đã vào tầm trời lạnh rồi nên việc sinh nở cũng sẽ bất lợi hơn.
Hôm đó, khác với mọi khi, Gia Văn khi gần đi ngủ lại đòi Lâm Khanh hát ru ngủ. Lâm Khanh đang đánh răng, nghe xong cả khuôn mặt suýt chút đập cái bộp vào tấm gương phía trước.
Dù vậy, anh vẫn nén ngượng, chỉ mở đèn ngủ mà chui vào chăn ôm cậu nhẹ giọng hát ngâm nga. Gia Văn tất nhiên mục đích không đơn giản như vậy, lợi dụng lúc anh nằm bên mà thò tay vuốt vuốt bắp đùi anh.
Gạo sắp thành cơm, đột nhiên điện thoại kêu vang khiến Gia Văn thiếu chút giật mình ngã nhào xuống đất. Thấy cậu ôm chân kêu la, Lâm Khanh còn suýt phát hoảng vì sợ cái chân bị tật của cậu làm sao. Đến lúc nhìn lên màn hình điện thoại, hai người thậm chí còn choáng váng hơn nữa. Bên trên là số điện thoại khẩn cấp của khoa sản bệnh viện.
"Anh, chúng ta làm bố rồi!"
Đó là câu đầu tiên mà Gia Văn thốt lên được với Lâm Khanh. Anh và cậu hai mắt đỏ hoe, đón lấy hai đứa nhỏ đang được bác sĩ bế ra khỏi phòng bệnh.
Dù hai bé sinh thiếu tháng nhưng sức khỏe may mắn không bị làm sao. Một trai một gái sinh đôi, cô bé ra trước cậu em mình độ vài phút. Dù dáng vẻ trẻ sơ sinh nhăn nheo xấu xí nhưng Lâm Khanh vẫn nhìn ra được bọn trẻ rất giống với Gia Văn.
Anh nâng đứa trẻ đang bế lên trong tay, môi hôn nhẹ lên trán nó mà nước mắt rơi đầy trên gò má. Gia Văn ở bên cạnh, lóng ngóng dỗ đứa nhỏ còn lại đang khóc nháo oe oe. Một vài giây sau, bản thân cậu cuối cùng cũng bật khóc ngon lành.
Bé gái đặt là Ái Thanh, bé trai đặt là Gia Trung.
Hai đứa trẻ cùng với hai ông bố, tạo nên một gia đình.
Hết phần