(Đang edit)
NGOÀI HIỆN THỰC
Tác giả: Tương Chí Dạ (Dạ Dực)
Người edit và beta: Cà phê hòa tan
Bản edit là phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả và chỉ được đăng duy nhất trên blog Cà phê hòa tan. Khi có ý định mang truyện đi, xin hãy ghi credit tên tác giả và người convert cũng như người edit. Đừng ngần ngại inbox hoặc comment hỏi xin khi reup vì mình rất dễ tính, xin cảm ơn rất nhiều.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương .
Khu vực Châu Á, chi nhánh Trung Quốc.
Trạm điểm lớn phía Đông của đội thứ hai: Vườn Tây.
Tiểu đội khai thác bậc thứ hai, "Ánh sáng".
Tên thành viên: Trì Thác, Giang Tuyết Đào, Ngô Côn Phong, Nhiễm Văn Ninh.
Miền công việc trên ứng dụng đã có thông báo mới. Gần đây, có một nhiệm vụ trong mộng mới toanh vừa được phân xuống đây, vì nhiệm vụ lần này có hơi đặc biệt, đội trưởng Trì Thác phải khái quát nội dung của nó cho đội viên mình nghe một hồi.
"Cái mộng cảnh này vốn dĩ là một mảnh vỡ của mộng cảnh, là một mộng cảnh trục xuất, nhưng gần đây nó lại có dị tượng, nó có thể liên lạc với mộng cảnh chính của mình, vì vậy nên chúng ta không thể giao nó cho người dẫn đường phụ trách được nữa." Trì Thác nói với đội viên mình như thế.
Nhiễm Văn Ninh nhìn lướt qua thông báo công việc một chút, tên của mộng cảnh này là "Trường học hỗn loạn". Lúc nó được xếp vào loại mộng cảnh trục xuất, đẳng cấp và thứ bậc của nó đều được xếp ở bậc thứ ba.
Một mộng cảnh trục xuất có cấp bậc như này đã được xem như khá cao cấp. Phải biết phần lớn những mộng cảnh từ bậc thứ ba trở lên đều thuộc loại mộng cảnh thăm dò cả.
Thường thì khác biệt giữa mộng cảnh trục xuất và mộng cảnh thăm dò chính là sự chênh lệch giữa mảnh vỡ của mộng cảnh và mộng cảnh chính.
"Mộng cảnh này có tên cơ à, có đội khai thác khác vào đây rồi hay sao?" Ngô Côn Phong ngồi ở một bên, ném ra một vấn đề.
Trì Thác lắc lắc đầu, giải thích với đội viên của mình: "Cái tên này được người dẫn đường đặt cho đấy, khi ấy nó vẫn còn là một mộng cảnh trục xuất, những kẻ khai thác khác cũng chưa dám đi sâu thăm dò mộng cảnh chính của nó."
"Lúc đó, diện tích của nó cũng không lớn lắm, chỉ bằng một khu giảng đường mà thôi." Trì Thác nói tiếp.
Nhiễm Văn Ninh và Ngô Côn Phong treo lên nét mặt đầy nghi ngờ.
"Vậy tại sao lại gọi nó là 'Trường học'?" Hai tên bọn họ đồng thanh hỏi.
Trì Thác tỏ vẻ mình cũng không rõ lắm, hẳn là do người đặt tên cho nó nghĩ rằng "Lớp học hỗn loạn" nghe có hơi không hay, dù sao thì bây giờ nó cũng đã hóa thành một cái trường học thật sự luôn rồi, người ta cũng chẳng cần sửa lại tên nó nữa.
Giang Tuyết Đào dập điếu thuốc trong tay mình vào gạt tàn, than thở: "Xem ra không thể đặt tên tầm bậy tầm bạ được nha, cơ mà nhiệm vụ của mình lần này chỉ có cứu người thôi. Không lẽ lúc ấy, mấy người dẫn đường nọ cũng không xử lí được ý thức của người bình thường hay sao?"
Nhiệm vụ trong "Trường học hỗn loạn" chỉ yêu cầu họ giải cứu ý thức của những người bình thường đi lạc vào đây mà thôi, cũng không bảo họ phải đi thăm dò mộng cảnh.
"Vụ này ấy à, chút nữa mình phải đi dự họp, sau đó trao đổi một vài thông tin liên quan đến công việc với bên dẫn đường kia một hồi." Trì Thác không nói nội dung cụ thể, anh chỉ dặn họ ráng hỏi bên kia cho cẩn thận vào một chút.
Buổi họp này diễn ra ở phòng họp trên lầu hai của khu B. Sau khi cả đội "Ánh sáng" bọn họ đến đó, bên trong đã đầy đủ năm người rồi.
Một người đàn ông trong số đó đứng dậy, gật đầu chào hỏi "Ánh sáng", sau đó mới giới thiệu mình: "Chào các cậu, tôi tên Triệu Tường, một người dẫn đường ở bậc thứ ba, vốn là người phụ trách 'Trường học hỗn loạn', lần này đến đây là để trao đổi một vài thông tin có liên quan đến mộng cảnh."
Một người phụ nữ khác có một mái tóc tém được tạo kiểu gọn gàng cũng đứng lên, giọng nói của cô rất hào sảng: "Tôi là Trương Vân, đội trưởng của tiểu đội khai thác 'Ngược gió', tiểu đội của tôi ở bậc thứ ba. Lần này, hai đội ngũ của chúng ta cần phải hợp tác với nhau."
"Tôi là đội trưởng Trì Thác thuộc tiểu đội khai thác 'Ánh sáng', tiểu đội của tôi ở bậc thứ hai." Trì Thác cũng gật đầu, tiện thể giới thiệu sơ đội của mình một chút.
Sau khi hai vị đội trưởng và người dẫn đường kia trò chuyện xong, mọi người đều lần lượt ngồi xuống, chuẩn bị họp bàn.
Hẳn chỉ có một hoặc hai người có năng lực ý thức trong một tiểu đội khai thác bậc thứ ba thôi nhỉ. Càng làm việc lâu, Nhiễm Văn Ninh lại càng cảm thấy người có năng lực thật ra rất khan hiếm, người ta luôn gác lại việc xử lí những mộng cảnh có độ khó cao cũng phần nhiều là do số lượng các đội ngũ cấp cao trong ngành quá ít ỏi.
Triệu Tường phát tài liệu cho mọi người, sau đó mới từ từ giải thích nội dung tài liệu: "Mộng cảnh này biến đổi rất đột ngột, lúc ấy còn có mấy người bình thường đi nhầm vào mộng cảnh nhưng không được mang tỉnh lại, trực tiếp rớt thẳng xuống mộng cảnh chính luôn, số người này có thể sẽ nhiều hơn dự tính."
Tài liệu ghi rõ số người họ cần giải cứu là năm người.
"Lúc tôi còn ở trong cái mộng cảnh này, diện tích của nó rất lớn, nói là trường học chứ nó chẳng khác nào một khu phố cả." Triệu Tường bất đắc dĩ thừa nhận rằng một mình mình không thể xử lí được chuyện này, chỉ còn nước tỉnh lại rồi báo cáo lên trên mà thôi.
Trương Vân gật đầu. Sau khi mộng cảnh trục xuất bậc thứ ba chuyển thành mộng cảnh thăm dò, cấp bậc của chúng thường thường sẽ nhảy vọt lên trên, đội của cô cũng không cách nào với tới một thể loại nhiệm vụ khó nhằn như thế này được. Nhưng nếu đã không nhận được yêu cầu thăm dò mộng cảnh, bọn họ chỉ cần hành động trong mấy tầng đầu của mộng cảnh này là được rồi, cũng không nhất thiết phải vào sâu trong mộng. "Ngược gió" hợp tác với "Ánh sáng" chỉ là để đạt đủ số người tiêu chuẩn mà thôi.
Triệu Tường tiếp tục giải thích rõ những tin tức về cái mộng cảnh này: "Khi ấy, chúng tôi đã quyết định thuộc tính của cái mộng cảnh này là 'Sáp nhập'. Vì vậy, nguyên nhân vì sao nó hòa vào làm một với mộng cảnh chính hiện nay rất có khả năng có liên quan đến thuộc tính của nó."
"Kết cấu và bố cục của mộng cảnh này khá lộn xộn. Có lúc, bên ngoài cửa sổ của nó không có trời xanh, có lúc, trước cửa chính của mấy căn phòng lại là một bức tường phẳng. Lúc nó vẫn còn là một mộng cảnh trục xuất, phương thức tỉnh lại là cắt đứt ý thức của bản thân." Triệu Tường vừa nói, vừa làm một động tác cắt cổ tay.
Vừa nghe xong, lông mày của Giang Tuyết Đào đã nhướn lên rất cao. Hắn hỏi Triệu Tường: "Mấy anh cứ kêu người thường cắt ý thức của bản thân ra như vậy, họ không đau chết đau sống hay sao?"
Nhắc tới việc này thì có rất nhiều chuyện cần bàn. Triệu Tường thở dài thườn thượt, bất đắc dĩ kể: "Những người bình thường kia từng gửi thư than phiền, trách móc mấy vị dẫn đường của cái mộng cảnh này rất nhiều lần rồi. Mấy người đó toàn úp sọt tội danh ngược đãi quần chúng nhân dân lên đầu họ không à. Mãi cho đến khi tôi được phân tới đây, vì tôi mang người khác tỉnh lại được nên cái vụ này mới ổn hơn một xíu."
Trong lúc Triệu Tường than thở, mấy người còn lại trong phòng đều thảy mấy ánh nhìn đồng cảm sâu sắc về phía anh ta.
"Đương nhiên, bọn tôi cũng không thể nhờ mấy người cấp cao nhúng tay vào chuyện của một mộng cảnh trục xuất như thế này được, chuyện này rất lãng phí tài nguyên, dẫu sao tụi tôi ăn chửi cũng quen rồi." Triệu Tường cho biết mấy người dẫn đường kia cũng không bị trừ lương, chỉ bị lãnh đạo mắng mấy hồi mà thôi.
Sau khi thống kê số lượng thành viên có thể mang người khác tỉnh lại, bọn họ tổng kết được bốn người: Trì Thác, Giang Tuyết Đào, Nhiễm Văn Ninh, Trương Vân. Những người khác đều có thể tự mình tỉnh dậy, trừ phi trượt chân rớt thẳng xuống mấy tầng sâu của mộng cảnh thôi.
Sau khi biết được tuy "Ánh sáng" chỉ có bốn người nhưng lại có tận ba người trong số đó có thể mang người khác tỉnh dậy, mấy người bên "Ngược gió" đều thầm nghĩ đúng là bên này có hơi bị sang xịn mịn.
Trương Vân cười hào sảng, mở lời ghẹo họ: "Dám tụi tôi bây giờ đang phải hợp tác với một tiểu đội bậc thứ nhất trong tương lai quá hả."
Người còn lại trong số "Ánh sáng" của họ là một cậu trai có một khuôn mặt sinh viên non choẹt. Sau khi nghe cậu ta nói rằng mình không mang người khác tỉnh lại được, Nhiễm Văn Ninh ngồi bên cạnh cậu ta đã hạn hán lời, chọt thêm vô một câu: "Ngô Côn Phong, cậu rõ ràng mạnh hơn tôi, sao tới bây giờ rồi mà còn không mang người ta tỉnh lại được hay vậy."
"Tôi phải khác với cái thằng chuyên chơi ăn gian như cậu chứ, cái này là chậm mà chắc đó anh hai." Ngô Côn Phong cãi.
Sau khi tan họp, bọn họ đường ai nấy đi.
Trong lúc Nhiễm Văn Ninh vẫn còn ngồi tại chỗ cãi tay đôi với Ngô Côn Phong, một vị đội viên của "Ngược gió" lại đến đây hỏi thăm hai người bọn họ. Nhiễm Văn Ninh nhận ra người này là người vẫn luôn im thin thít cả buổi trời trong lúc họ bàn luận. Hai tên bọn cậu chưa trò chuyện với người này bao giờ, cũng không biết tính cách anh ta thế nào.
Còn về phần tên, Nhiễm Văn Ninh có nhớ anh ta tên là Hoàng Trí Vũ.
"Hai cậu còn trẻ mà lại mạnh mẽ như vậy, hẳn sẽ gặp phải rất nhiều nguy hiểm trong lúc làm việc nhỉ?" Trong lúc hỏi thăm, Hoàng Trí Vũ luôn sử dụng giọng mũi, nghe cứ như đang bị cảm vậy.
Nhiễm Văn Ninh và Ngô Côn Phong đáp rằng mình vẫn ổn, nhiệm vụ ở chỗ làm đều tương ứng với thực lực của họ, họ cũng chưa nhận bất kì nhiệm vụ bậc thứ nhất nào cả.
Hoàng Trí Vũ gãi đầu một cái, sau đó mới tiếp tục hỏi: "Mấy cậu vẫn muốn trở nên mạnh mẽ hay sao?"
"Ừm." Nhiễm Văn Ninh và Ngô Côn Phong đồng thanh đáp.
"Mấy cậu không thấy việc trở nên mạnh mẽ sẽ rất nguy hiểm hả?" Hoàng Trí Vũ cẩn thận nhắc nhở.
Nhiễm Văn Ninh sớm đã nghĩ thấu được vấn đề này rồi. Trong vô số các cơn ác mộng hằng đêm, qua những lần chôn chân nhìn người kia liên tục thịt nát xương tan trước mặt mình, Nhiễm Văn Ninh đều hiểu rõ được một điều, nếu cậu không trở nên mạnh mẽ, những người hiện đang sát cánh bên cậu sẽ tiếp tục ngã xuống chỉ vì cậu.
Câu không muốn mất đi bất kì ai nữa.
Giang Tuyết Đào đi trước mặt họ. Sau khi để ý thấy hai cậu trai trẻ không bắt kịp mình, hắn bèn gọi một tiếng: "Tiểu Nhiễm, Tiểu Ngô, về thôi."
"Tụi tôi về trước ha."
Hoàng Trí Vũ đứng tại chỗ, xoa hai tay của mình vào nhau. Thời tiết hiện giờ khá ấm áp nhưng tay của anh ta lại vô cùng lạnh lẽo, cứ như mới vừa bò ra ngoài từ trong đống tuyết vậy.
Sau khi thấy đồng đội mình lại xoa tay vào nhau, La Phạm biết bệnh cũ của Hoàng Trí Vũ lại tái phát nữa rồi. La Phạm nắm lấy đôi tay này của Hoàng Trí Vũ, chúng lạnh đến mức khiến anh ta phải buông một tiếng than thở.
Anh ta cau mày, hỏi Trương Vân và Vương Tiệp Dư: "Chị Vân, Tiệp Dư, hai người còn miếng trà gừng đường đỏ nào không, cho tôi xin mấy bịch đi."
"Sao vậy, bạn gái cậu đi hái dâu rồi hả?" Trương Vân hỏi ngược lại.
La Phạm lắc lắc đầu, giải thích với hai người Trương Vân: "Bệnh cũ của Trí Vũ lại tái phát nữa rồi, tay ảnh lạnh quá, cơ thể ảnh suy nhược kinh khủng."
"Không sao đâu, anh có uống thuốc rồi." Hoàng Trí Vũ cười, tỏ vẻ mình cũng không quá đáng ngại. Đôi tay lạnh lẽo này của anh ta cũng không có liên quan đến sự thay đổi thời tiết hay gì cả, cho dù có đang vào hè thì tay anh ta cũng vẫn sẽ lạnh ngắt như thế thôi.
"Hôm trước tôi vừa nghe người ta nói có toa thuốc nào hay lắm này, để tôi đi hỏi một liều cho anh ha." Vương Tiệp Dư suy nghĩ.
Vất vả mãi, Hoàng Trí Vũ mới khiến đồng đội của mình yên tâm trở lại, cũng khiến họ tạm ngưng lo lắng về vấn đề sức khỏe của mình. Thật ra anh ta cũng biết đây chẳng phải một dấu hiệu bệnh lí gì cả mà lại là một kiểu ảnh hưởng từ mộng cảnh, nó sẽ luôn đeo bám anh ta cả đời không dứt.
Nó đã sớm bắt đầu từ khi anh ta rời bỏ phái bảo thủ, gia nhập phe cấp tiến.
...
Trong "Dưới ánh trăng, Dear Anna".
Đây là một mộng cảnh hữu danh có thứ bậc không cao lắm, đồng thời, nó cũng là một mộng cảnh công năng.
Mộng cảnh công năng "Dưới ánh trăng, Dear Anna" có thể giải quyết vấn đề chênh lệch thời gian và địa điểm giữa những người vào mộng, sau đó giúp họ điều chỉnh vị trí đặt chân ở những mộng cảnh tiếp theo.
Ngoài ra, Dear Anna còn nắm giữ năng lực 'quên lãng'. Nó có thể xóa sạch các kí ức về mộng cảnh đặc thù trong trí nhớ người bình thường, đồng thời cũng giảm thiểu tỉ lệ gặp phải mộng cảnh về sau này giúp cho họ.
Tám thành viên của hai tiểu đội "Ngược gió" và "Ánh sáng" cùng nhau xuất hiện trong giấc mộng này, ngoại trừ bọn họ, vẫn còn có một người quen cũ đến đây hỗ trợ nữa.
"Lâu rồi không gặp." Trì Thác chào hỏi Chúc Nguyệt Tinh như thế.
Chúc Nguyệt Tinh cũng được sắp xếp vào làm nhiệm vụ này. Phần lớn các đội ngũ cũng đã hiểu rõ năng lực của cô nàng rồi, cô nàng chủ yếu sẽ phụ trách mảng liên lạc giao lưu tầm xa.
Chúc Nguyệt Tinh đóng vai trò cực kì thiết yếu trong mộng cảnh "Trường học hỗn loạn", năng lực của cô nàng có thể giúp các thành viên trao đổi vị trí và số lượng người được giải cứu với nhau.
Chúc Nguyệt Tinh tay bắt mặt mừng, thật lòng thật dạ nói với họ rằng: "Ai ngờ được đâu nhỉ, thế mà vẫn còn có một ngày em được quăng vào làm nhiệm vụ chung với đội mình như này."
Thật ra, làm một đội viên trên danh nghĩa của "Ánh sáng", Chúc Nguyệt Tinh cũng rất ít khi đi làm nhiệm vụ cùng họ. Tuy vậy, cô nàng vẫn thật sự rất nhung nhớ mấy anh xinh trai bên "Ánh sáng", có dịp làm việc chung như thế này ít ra cũng ngắm được đã con mắt.
Đặc biệt là cậu em nhỏ tuổi nhất trong số ấy. Bây giờ cậu ta chắc cũng đã lớn khôn rồi, hẳn sẽ điển trai hơn hồi xưa rất là nhiều.
Nhiễm Văn Ninh, Ngô Côn Phong và Giang Tuyết Đào tụm lại tán gẫu với cô nàng một hồi, lần hợp tác cuối cùng giữa họ là lần làm nhiệm vụ trong "Đô thị hoang phế" khi trước, tính ra thì cũng gần nửa năm trôi qua rồi.
"Ừ mà Lâm..." Vế "Lâm Nhất đâu rồi ta" của Chúc Nguyệt Tinh còn chưa bật ra được khỏi miệng, Trì Thác, Ngô Côn Phong và Giang Tuyết Đào đã đánh một ánh mắt ngăn cô nàng lại. Bọn họ đang ngầm ra hiệu cho cô nàng đừng nhắc đến chuyện này.
Sau khi nghe được âm tiết "Lâm" kia, nét mặt của Nhiễm Văn Ninh đã lập tức xụ cả xuống. Thật ra, cậu cũng sắp thoát được khỏi nỗi ám ảnh từng bủa vây lấy mình rồi, thế nhưng cậu vẫn không làm sao mà đối mặt chuyện này một cách thật bình tĩnh cho được. Cậu luôn luôn nghĩ rằng một trong vô vàn nguyên nhân gây nên cái chết của Lâm Nhất là chính cậu.
Nếu lúc ấy, cậu không kéo Lâm Nhất ra khỏi chi nhánh,
Nếu lúc ấy, cậu không kéo Lâm Nhất đi ngắm pháo hoa,
Kết cục ấy có thể sẽ thay đổi...
Chúc Nguyệt Tinh cảm thấy đây là một đề tài không nên động đến. Cô nàng dứt khoát nói sang chuyện khác, bắt đầu bàn đến chuyện phân chia ý thức của bản thân mình.
Chuyện này vẫn như xưa, cô nàng chỉ có thể phân ra tối đa sáu phần ý thức. Bây giờ, bốn kẻ khai thác có khả năng mang người khác tỉnh lại chắc chắn phải cần ý thức của cô nàng rồi, mấy người còn lại tự mình phân chia hai phần ý thức kia là ổn cả thôi.
Người bên "Ngược gió" đều đồng ý chia mấy phần ý thức của Chúc Nguyệt Tinh cho toàn đội "Ánh sáng", bọn họ chỉ cần hai phần là ổn rồi. Sau đó, một trong hai phần ý thức còn lại kia của cô nàng được phân cho Ngô Côn Phong bên "Ánh sáng", phần cuối cùng được phân cho Hoàng Trí Vũ bên "Ngược gió".
Người nhận được ý thức của Chúc Nguyệt Tinh sẽ có một đám mây trắng nho nhỏ treo trên lỗ tai, phần ý thức này được dùng để trao đổi thông tin với người khác. Đây giống như một phòng chat nhiều người vậy, nhưng mấy người bọn họ cũng không thể nghe giọng của người ở đầu dây được, chỉ có thể nghe Chúc Nguyệt Tinh truyền tin mà thôi.
Sau đó, tám người bọn họ lại chia lẻ người, tạo thành mấy tổ hai người tạm thời cùng hợp tác, việc chia tổ này sẽ khiến chuyện tìm kiếm ý thức của người bình thường dễ dàng hơn một chút. Mỗi tổ trong bốn tổ này đều phải có một kẻ khai thác có thể mang người khác tỉnh lại.
Cuối cùng, các tổ nhỏ này bao gồm:
Trì Thác, Vương Tiệp Dư;
Giang Tuyết Đào, La Phạm;
Trương Vân, Ngô Côn Phong;
Nhiễm Văn Ninh, Hoàng Trí Vũ.
"Chào cậu ha, tí nữa phải phiền cậu rồi." Hoàng Trí Vũ bước đến gần, mở lời khách sáo với Nhiễm Văn Ninh.
Thật ra Nhiễm Văn Ninh nhỏ tuổi hơn anh ta nhiều lắm, hơn nữa cậu vốn là một thành viên đời thứ năm, Hoàng Trí Vũ lại là một thành viên đời thứ tư, anh ta mới đúng là tiền bối của cậu. Nhưng Hoàng Trí Vũ vẫn khiêm tốn như lúc đầu, anh ta nói rằng mình không có năng lực từ ý thức nào cả, chỉ có thể đánh tay không mà thôi.
Nhiễm Văn Ninh vội vàng lắc đầu, cậu không tin bản thân mình cho lắm. Nếu cậu lại diễn tấu "Ngư chu xướng vãn" một lần nữa, cái người xu cà na nhất định sẽ là Hoàng Trí Vũ.
"Tôi không mạnh đến như thế đâu, còn đang mong anh giúp đỡ ít nhiều đây." Vừa dứt lời, Nhiễm Văn Ninh lại vô thức vươn tay, muốn bắt tay Hoàng Trí Vũ.
Sau khi thấy bàn tay chìa ra của Nhiễm Văn Ninh, Hoàng Trí Vũ có tần ngần một chốc. Anh ta nghĩ ngợi mấy hồi, sau đó vẫn nắm lấy bàn tay kia rồi nói với Nhiễm Văn Ninh rằng: "Tay tôi có hơi bị lạnh."
Còn chưa kịp cảm nhận được miếng không khí hợp tác cùng phát triển nào, Nhiễm Văn Ninh đã cảm nhận được một loại cảm giác lạnh thót tim truyền đến từ cái tay vươn ra của mình. Cậu lật đật kìm lại biểu cảm, cái loại nhiệt độ rét căm căm này khiến cậu xém tí đã nghiến răng ken két.
Nhiễm Văn Ninh nở một nụ cười cứng ngắc: "Vẫn được ha, người anh em, tay anh mát ghê."
Hoàng Trí Vũ cười cười giải thích: "Thân thể tôi không được khỏe mạnh cho lắm. Tay tôi cứ quanh năm suốt tháng như thế đấy, lúc nào cũng âm độ cả."
"Nhưng chỗ này là mộng cảnh mà, vì sao ý thức của anh lại có thể hoàn nguyên được thân nhiệt trong hiện thực?" Sau khi rút tay mình về, Nhiễm Văn Ninh đưa ra nghi vấn.
Nghe xong câu hỏi này, Hoàng Trí Vũ ngạc nhiên một chốc, nhưng rất nhanh sau đó, anh ta đã thong dong giải thích: "Vì tôi cũng như vậy trong hiện thực nên ý thức của tôi đã nhớ kĩ chuyện này rồi. Cậu cũng biết ý thức được hoàn nguyên trong mộng sẽ chọn hình thái quen thuộc nhất của cơ thể bọn mình mà."
"Ý thức của tôi cho rằng tôi phải lạnh như vậy đấy." Hoàng Trí Vũ đùa như thế.
Nhiễm Văn Ninh dứt khoát quan tâm thăm hỏi Hoàng Trí Vũ mấy câu, cũng đồng thời nói với anh ta rằng Giang Tuyết Đào của "Ánh sáng" là dân chuyên trong mấy vụ bồi bổ cơ thể này, hai người họ có thể trò chuyện với nhau mấy hồi.