(Đang edit)
NGOÀI HIỆN THỰC
Tác giả: Tương Chí Dạ (Dạ Dực)
Người edit và beta: Cà phê hòa tan
Bản edit là phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả và chỉ được đăng duy nhất trên blog Cà phê hòa tan. Khi có ý định mang truyện đi, xin hãy ghi credit tên tác giả và người convert cũng như người edit. Đừng ngần ngại inbox hoặc comment hỏi xin khi reup vì mình rất dễ tính, xin cảm ơn rất nhiều.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương .
Vầng trăng của Dear Anna vẫn dịu dàng hệt như thuở ban sơ.
Ánh trăng long lanh hắt xuống mặt nước, tạo nên từng vệt sáng sóng sánh.
Nhiễm Văn Ninh đứng trên mặt nước, nhìn cây dù đen được cụ hiện trong tay mình một hồi, cuối cùng chỉ biết bật ra một tiếng cười khổ. Cậu ôm cây dù trong lòng, ngồi quỳ xuống mặt nước nhợt nhạt, liên tục nỗ lực điều chỉnh tâm trạng của bản thân. Hiện giờ, vòng xoáy hồi ức đang cuồn cuộn ùa đến, muốn nuốt chửng lấy cậu.
(Vì sao lại như vậy?)
(Anh rốt cuộc là ai?)
...
Trên thảm trải sàn làm bằng nhung đỏ là một chiếc bàn tròn được làm bằng gỗ mun đen kịt.
Phía ngoài của cái bàn này không hề có vách tường hay cửa sổ, thay vào đó là những mảng phế tích chồng chéo xếp lên cao cao.
Có một con quạ đen kịt đang chăm chú mổ mổ thứ gì đó trên bàn ăn dù trong mâm không hề có bất kì vật gì.
Con quạ được cụ hiện từ ý thức kia trông cứ như vật có sự sống duy nhất ở nơi tan hoang này vậy.
Chủ nhân của con quạ đen ngồi trên ghế, áo khoác đen dài chấm đất.
"Mục tiêu của anh đã chết rồi."
(Tôi biết.)
"Xem ra, anh cũng chẳng mấy hứng thú với tin tức này."
(Thứ tôi muốn biết vẫn còn chưa hiện thân.)
Gã đàn ông tóc đỏ ngồi trước mặt hắn ta nở một nụ cười trông hệt như Joker, khóe miệng của y vẫn luôn có thể kéo ra rất rộng. Y vươn một ngón tay chỉ về con quạ đen đang mổ hăng hái kia, sau đó lại chỉ về phía người đàn ông áo đen ở phía đối diện.
Y rì rầm với hắn ta, nom chẳng khác nào một ác ma:
"Tôi cũng có thể gϊếŧ chết Nhiễm Văn Ninh đấy."
Thiệu Vấn Minh khiến quạ đen ngưng mổ, ra lệnh cho nó đáp xuống trên tay mình. Nét cười nhàn nhạt trên khuôn mặt hắn ta vừa có thể khiến hắn ta trông như một gã đàn ông hiền lành, cũng vừa có thể khiến hắn ta trông như một gã đàn ông vô cùng bạc bẽo vô tâm.
(Thời tiết hôm nay tốt thật.)
(Không biết ngày mai trời có mưa hay không?)
...
Đôi con ngươi màu hổ phách rất nhạt kia đã gần chuyển thành màu vàng.
Sắc màu rực rỡ tựa như ánh tà dương này dần dần lờ mờ, cuối cùng bị bóng tối che đậy đi mất.
Thân thể này chẳng khác nào một bức tượng điêu khắc cổ điển. Vì ít khi được ánh nắng chiếu đến, nó trắng nõn, chẳng khác nào ngọc ngà châu báu.
Ngay lúc này, anh chỉ yên tĩnh say ngủ giữa lớp dịch dinh dưỡng trong lọ chứa. Những chùm bọt khí con con liên tục sượt sát qua làn da anh, trôi về phía đỉnh lọ.
Nói là người sống, không bằng nói anh là một bộ thi thể.
"Sau khi chết, cậu ta chỉ tỉnh lại một lần thôi."
"Chỉ vì một người."
(Bọn họ có gặp nhau không?)
"Không."
(Hạng Bùi, cậu ta có thể sẽ tỉnh dậy một lần nữa.)
Hạng Bùi đang chỉnh lại bao tay trắng của mình. Sau khi nghe xong phán đoán của anh họ, y cũng không nói gì nhiều thêm nữa, chỉ nhắc anh ta một câu:
"Anh đang đi trên một con đường vô cùng không thực tế."
Hạng Cảnh Trung hiện đang chống cây gậy màu bạc của mình. Anh ta rõ ràng không hề cười, nhưng lại có một khuôn mặt ngập tràn nét cười trời sinh. Sau khi quan sát lọ chứa một hồi lâu, anh ta mới nở một nụ cười nhẹ nhàng, cứ như đã nhìn thấy hi vọng vậy.
(Mời thiên sứ giáng lâm xuống nhân gian.)
(Dìu dắt thần linh bước xuống từ Vườn Địa Đàng.)
...
Trong thế giới của chúng ta, có một loại giấc mơ được gọi là mộng cảnh đặc thù. Nó là một loại lucid dream có thể đồng thời chịu tải được rất nhiều ý thức khác nhau.
Sau khi được thuộc tính của mộng cảnh ảnh hưởng, ý thức của loài người sẽ biến dị.
Những ý thức có độ phù hợp cao với mộng cảnh sẽ trở thành tông đồ cho chúng.
Thậm chí, nếu những ý thức kia trưởng thành hơn nữa, họ có thể ảnh hưởng được hiện thực, sau đó trở thành chủ tọa.
Chúng tôi vẫn đang nỗ lực tìm kiếm chân tướng của mộng cảnh.
Chẳng qua chỉ là vì một mong muốn, đó là thay đổi kết cục của tương lai.
...
Mười tám năm trước.
Ninh Hiểu tỉ mỉ làm một bịch kẹo vị hoa quả có tạo hình vô cùng đáng yêu, sau đó gói hết chúng lại trong một túi kẹo.
Hôm qua, con trai cô có quát nạt một đứa bé trai trong nhà trẻ. Cô giao bịch kẹo cho Nhiễm Văn Ninh, nói với cậu như vậy là không đúng, cũng dạy cậu phải hòa thuận với bạn bè cùng trang lứa.
Cô muốn Nhiễm Văn Ninh thử kết bạn với đứa bé trai kia.
Với một đứa nhỏ, quen thêm bạn bè là một loại nhiệm vụ không hề đơn giản. Nhiễm Văn Ninh cầm bịch kẹo được mẹ cho, đáy lòng có hơi sốt sắng và thấp thỏm. Hôm qua cậu lỡ nạt nộ người ta, không biết cậu bạn tương lai của cậu có còn đang giận cậu hay không.
Nhiễm Văn Ninh đã thấy được đứa bé trai kia, cậu ta đang đứng ở một chỗ không xa nơi này. Nơi ấy là góc xó của sân nhà trẻ, có một cây hoa hải đường xinh đẹp vô ngần đang nở bung rực rỡ, thế nhưng dưới tán cây sặc sỡ ấy lại là một đứa bé trai trông có hơi âm u.
Nhiễm Văn Ninh cẩn thận, nhích từng li từng tí về phía gốc cây hoa rực rỡ kia, muốn trò chuyện với cậu ta. Thế nhưng, sau khi thấy Nhiễm Văn Ninh tới gần mình, thằng bé kia lại trông có hơi đề phòng, cũng không muốn tiếp xúc với Nhiễm Văn Ninh.
"Mình rất xin lỗi vì chuyện ngày hôm qua, cậu đừng để ý nữa, có được không?" Nhiễm Văn Ninh cẩn thận hỏi. Bịch kẹo trong tay cậu đang phản xạ ánh sáng đủ sắc, liên tục lập lòe dưới ánh nắng.
"Không sao, là vấn đề của mình mà." Đứa bé kia tần ngần một hồi, sau đó mới mở miệng đáp.
Nhiễm Văn Ninh thật ra chẳng hiểu gì, cũng không biết xét nét ai đúng ai sai. Những câu này đều là nhờ mẹ Ninh Hiểu dạy cậu nói, mẹ nói với Nhiễm Văn Ninh rằng cậu bạn tương lai của cậu có thể sẽ không được vui vì chuyện ngày hôm qua, cậu nhớ phải hỏi người ta việc này trước tiên.
Sau khi nghe thấy câu không sao kia, Nhiễm Văn Ninh mới mở miệng lần nữa: "Cậu tên là gì, mình làm bạn với nhau nha, có được không?"
Đứa bé kia nhìn cậu, cuối cùng mới đáp rành mạch: "Yến Lân."
Nhưng Nhiễm Văn Ninh trông cứ như không nghe rõ. Cậu vòng vo hỏi người trước mắt mình: "Mình, nghe, không, rõ."
Ý thức của thân thể này có hơi kì lạ. Đứa bé trai kia nghiêng đầu một chút, lại nói thêm một lần nữa. Sau khi trông thấy Nhiễm Văn Ninh vẫn mờ mịt trông như chưa hề nghe rõ, thằng bé kia đành tìm một nhánh cây trên mặt đất, viết tên mình lên cát. Thân thể của một đứa bé quá nhỏ nhắn, lực tay cũng không ổn định, thằng bé kia có cố gắng nhiều đến nỗi nào đi nữa cũng không thể viết được cái tên phức tạp của mình.
Thế nhưng, Nhiễm Văn Ninh cũng không có ý muốn biết rõ tên của bạn mới, vì cậu đã kéo tay cậu ta muốn đi chơi.
Lần đầu gặp bạn mới, mấy đứa con nít chỉ muốn đi chơi với người ta cho thỏa thuê thôi. Yến Lân không có hứng thú với mấy món đồ chơi ấy, chỉ đứng ở một bên xem Nhiễm Văn Ninh nghịch mấy khối gỗ. Sau một hồi lâu, cậu ta mới mở miệng hỏi: "Cậu nhớ được tên mình chứ?"
Nhiễm Văn Ninh ngẩng đầu lên, cả một khuôn mặt đều mờ mịt vô đối. Cậu trông cứ như không hề có bất kì kí ức nào của ban nãy vậy, chỉ có thể đáp rằng mình không biết.
Yến Lân chỉ có thể thở dài, lại nói tên mình một lần nữa cho Nhiễm Văn Ninh nghe. Vất vả mãi, cậu ta mới có thể khiến Nhiễm Văn Ninh nhớ được tên của mình trước khi tan học. Sau khi bóng lưng của người mẹ kia và đứa con của cô khuất xa tầm mắt, cậu ta biết rằng mình có thể gặp họ một lần nữa vào ngày mai.
Ve hè rả rích, không ồn ào huyên náo.
Ninh Hiểu bước trên lối đi bộ, lỉnh khỉnh xách theo mấy bao đồ vừa mua về nhà. Sau đó, cô chợt bắt gặp người bạn mà Nhiễm Văn Ninh vừa mới làm quen gần đây, xung quanh đứa bé trai kia cũng không có người lớn trông giữ. Vì lo cho sự an toàn của cậu ta, Ninh Hiểu đã bước đến đó, hỏi thăm đứa nhỏ này một chút.
"Yến Lân, sao con lại đứng một mình ở đây?" Ninh Hiểu hơi ngồi xổm xuống, kiên nhẫn hỏi đứa bé kia như thế.
Đứa bé nọ nhìn nhìn ánh sáng lọt qua kẽ lá trên tán cây không xa, đáp lời người phụ nữ này rằng: "Con ra ngoài đi dạo ạ."
"Ba mẹ con đâu rồi?" Ninh Hiểu hỏi. Cô nhìn nhìn xung quanh một chút, tất cả những người lớn quanh đây đều là những người đi đường xa lạ, không có bất kì một ánh mắt nào dừng lại trên người đứa bé trai này cả.
Đứa nhỏ không nhìn ánh sáng lóng lánh trên tán cây nữa. Cậu ta nhìn Ninh Hiểu, lắc lắc đầu, bình tĩnh đáp: "Bọn họ không tồn tại."
"Vậy bình thường con ngủ ở đâu?" Ninh Hiểu hơi nhướn mày, cô nhận ra hoàn cảnh của đứa nhỏ này có hơi thảm thương. Sau khi về nhà, Nhiễm Văn Ninh có kể cho cô nghe về cậu bạn mình mới quen ở nhà trẻ, Yến Lân không thích chơi đùa, cũng không thích nói chuyện, sau khi nghe con kể xong, Ninh Hiểu của khi ấy cũng không nhận ra có gì đó không đúng cho lắm.
"Trại mồ côi." Vừa dứt lời, đứa bé này đã muốn rời khỏi đây. Cậu ta vẫy tay với Ninh Hiểu, lạnh nhạt nói: "Con phải về ạ."
Ninh Hiểu dứt khoát nắm tay đứa nhỏ này, sau đó hỏi cậu ta: "Cô dắt con về, có được không?"
"Được ạ." Đứa bé kia nhìn chăm chú vào bàn tay người trưởng thành của Ninh Hiểu, cuối cùng cũng không từ chối.
Trại trẻ mồ côi không xa cũng không gần, nếu đi xe buýt thì chỉ cần qua bốn trạm là tới rồi, nhưng nếu đi bộ thì cần ít nhất là nửa giờ. Ninh Hiểu muốn trực tiếp lái xe chở Yến Lân quay về đó để đỡ phải chịu cái nóng nực của mùa hè.
Thời tiết mùa hè oi ả vô cùng, cảm giác lưng áo dán thẳng vào da thịt càng ngày càng rõ ràng hơn. Đứa nhỏ bên cạnh cô không quấy không khóc, hiểu chuyện đến nỗi khiến người ta đau lòng, nếu cậu ta là Nhiễm Văn Ninh, hiện giờ hẳn đã quấy khóc đòi ăn kem rồi.
Trên đường đi đến bãi đỗ xe, Ninh Hiểu tình cờ trông thấy một cửa hàng bán tạp hóa trước mặt mình. Cô hỏi Yến Lân xem cậu ta có muốn ăn quà vặt hay không, nhưng đứa bé nọ đã lắc đầu, tỏ vẻ không cần. Sau khi thấy được mồ hôi lấm tấm trên trán Yến Lân, Ninh Hiểu vẫn quyết định vào cửa hàng kia để mua một que kem.
Cô chìa que kem ấy ra cho Yến Lân. Phản ứng của đứa bé nọ thế mà lại rất bất ngờ, cậu nhóc rất bối rối, không biết nên làm gì với que kem trong tay mình, trông cứ như xưa nay chưa từng ăn thứ này bao giờ vậy.
"Yến Lân, thời tiết nóng nực quá, con ăn đi." Ninh Hiểu cười nói, tiện thể xoa đầu đứa nhỏ.
Yến Lân có hơi ngây người trước hành động của Ninh Hiểu, nhưng vẫn yên lặng tiếp nhận nó. Cậu ta cúi đầu nhìn que kem trong tay mình, cảm nhận loại cảm giác mát mẻ cực kì thoải mái kia. Mình có thể thử một chút xem sao.
Sau khi hạ quyết tâm trải nghiệm một thứ vô cùng mới mẻ xong xuôi, đứa bé này lại đột nhiên giật mình. Cậu ta bỗng chốc quay đầu lại, nhìn về bầu trời phía sau lưng hai người. Ngay trong tích tắc ấy, ánh mắt của cậu ta đã không còn nét ngây thơ con nít nữa, thay vào đó là một loại cảm giác xuyên thấu sắc nhọn.
Ánh nhìn này sắc bén hơn ánh nhìn của một người trưởng thành rất nhiều.
Có thứ gì đó đang nhìn chăm chú vào mình.
Ninh Hiểu bị phản ứng của Yến Lân dọa sợ hết hồn. Cô cũng vội vã quay đầu lại, nhìn về phía khung trời kia, nhưng bầu trời cao xanh vời vợi khi ấy không hề có bất kì một thứ gì cả, chỉ có một con sẻ nhỏ đang đậu trên một tán cây cao vút bên đường mà thôi, tất cả đều vô cùng bình thường. Cô không biết đứa nhỏ này đã bị thứ gì hù dọa.
"Sao vậy con? Yến Lân?" Giọng nữ đầy lo lắng chợt vang lên bên cạnh đứa nhỏ.
Que kem đã hơi tan ra, chảy xuống theo ngón tay của cậu nhóc này. Ánh mắt của Yến Lân hiện giờ đã phẳng lì như cũ. Cậu ta bình tĩnh lại, nhìn Ninh Hiểu, sau đó mới nói với cô rằng: "Mình bị nhìn chăm chú."
"Hả?" Người phụ nữ kia không hiểu ý đứa nhỏ này. Cô biết mấy đứa trẻ rất nhạy cảm với một số thứ, chỉ nghĩ rằng có thứ quỷ quái gì đã hù dọa Yến Lân.
Nhưng Yến Lân cũng không trực tiếp đáp lại lời cô. Đứa nhỏ chỉ cúi đầu nhìn que kem trong tay mình, hình dạng rắn rỏi đáng yêu của que kem hiện đã tan chảy, trở nên vặn vẹo mơ hồ. Cậu ta trông cứ như đang chăm chú quan sát que kem tan chảy, nhưng lại nhẹ nhàng đáp lời cô rằng: "Một ý thức đến từ tương lai."
Từ nãy đến giờ, Ninh Hiểu không thể hiểu được lời nói của Yến Lân, cô chỉ nghĩ rằng thế giới nội tâm của đứa nhỏ này có hơi đặc biệt một chút. Cuối cùng, cô vẫn quyết định chở Yến Lân về trại trẻ mồ côi.
Ninh Hiểu của khi ấy cũng không hay biết, một lần "nhìn chăm chú" này đã khiến Nhiễm Văn Ninh của mười mấy năm sau trực tiếp mất đi một lần sử dụng bùa hộ mệnh, đồng thời cũng suýt chút nữa đã khiến cậu lạc lối trong "Đèn kéo quân".
Trong trại trẻ mồ côi, Ninh Hiểu mới biết Yến Lân đã được giao cho trại trẻ từ khi còn là một đứa bé chưa đến tám tháng tuổi. Thầy cô bảo mẫu còn nói với cô rằng, Yến Lân cực kì hướng nội, không thích trò chuyện với người ta, hơn nữa từ nhỏ đến bây giờ, cậu nhóc rất hiểu chuyện, không quấy, cũng không khóc.
Thầy cô bảo mẫu thừa nhận bản thân thất trách trong việc để Yến Lân ra ngoài một mình lần này, họ còn rối rít cảm ơn Ninh Hiểu.
"Tôi còn sẽ qua đây thăm đứa nhỏ này thường xuyên, con trai của tôi học chung nhà trẻ với thằng bé ấy mà." Ninh Hiểu giải thích rằng mình rất sẵn lòng chăm nom đứa nhỏ này, nếu có thể, cô còn hi vọng mình có thể nhận nuôi Yến Lân.
Nhưng thầy cô bảo mẫu lại nói rằng Ninh Hiểu đã có con thân sinh rồi, cô cũng không đạt điều kiện nuôi dưỡng trẻ mồ côi. Ninh Hiểu chỉ đành than thở, tỏ vẻ đáng tiếc.
"Yến Lân, nếu có yêu cầu gì, con có thể nói với cô nhé, cho con số liên lạc của cô này." Ninh Hiểu đưa mảnh giấy viết số điện thoại của mình cho Yến Lân. Trên tờ giấy trắng kia là một chuỗi các con số Ả Rập được viết rất nắn nót.
Sau khi người phụ nữ kia rời đi, Yến Lân lại ngẩn người, nhìn chằm chằm lên khung trời ngoài cửa sổ. Cậu ta cảm thấy ý thức từng nhìn trộm bọn họ ban nãy rất đỗi quen thuộc, là người mà cậu ta tiếp xúc nhiều nhất gần đây. Khuôn mặt của Nhiễm Văn Ninh chợt hiện lên trong tâm trí của Yến Lân.
Nhưng Yến Lân cũng không dò ra được thời gian cụ thể mà ý thức kia xuất hiện, chỉ biết nó lộ mặt được là nhờ vào một năng lực cấp cao mà thôi.
Sử dụng năng lực từ một mộng cảnh đặc thù, đồng thời không dùng thân thể được tạo thành từ ý thức của bản thân để dò xét chuyện của quá khứ. Đây là một cách làm rất mạo hiểm.
Đột nhiên, có hai con chim nhỏ bay lướt ngang qua khung trời này, Yến Lân chăm chú dõi theo từng cử động của chúng. Sau khi chúng nó đậu lên nhành cây ngoài cửa sổ, cậu ta mới thu xếp xong suy nghĩ của bản thân mình. Xem ra, dù cho sau này có xảy ra chuyện gì, cậu ta vẫn cần phải xuất hiện bên cạnh Nhiễm Văn Ninh.
Một năm trước.
Trong mộng cảnh trục xuất "Người khổng lồ say ngủ".
Đô thị yên tĩnh phủ kín băng sương nọ không hề có bóng dáng cây cối, chỉ có kết quả trơ trọi khô cằn của làn sóng công nghiệp hóa mà thôi. Quái sọ người khổng lồ chen chúc tạo thành từng ổ sọ, trên làn da trắng bệch của chúng là một tầng băng sương dày cộm, nom chúng cứ như đã ngủ say nhiều năm liền, chưa từng thức giấc.
Yến Lân bước đi trong mộng cảnh này. Động tác của anh rất nhẹ nhàng, bước chân của anh tựa từng mảnh hoa tuyết, mải miết chao nghiêng rồi đáp xuống mặt đất. Cuối cùng, anh cũng đến được quảng trường của khu đô thị ấy. Sau đó, anh nhẹ nhàng bật nhảy, đáp xuống trên đầu một con quái sọ.
Vì kĩ thuật của người mới đến đây rất cao, con quái sọ vĩ đại này cũng không bị làm phiền, nó vẫn yên tĩnh nhắm tịt mắt lại, chẳng khác nào một xác chết. Yến Lân ngồi vắt vẻo trên đầu nó, kiên nhẫn đợi một người. Anh biết đây là mộng cảnh đặc thù đầu tiên mà người nọ tiến vào.
Một lúc lâu sau đó, hai bóng người khác đột nhiên xuất hiện trên con đường trống vắng nọ. Sau khi nhìn thấy anh, một bóng người trong đó có hơi sững người tại chỗ, sau đó, người nọ đã bước nhanh đến chỗ Yến Lân, cũng không buồn chớp mắt lấy một cái.
Yến Lân cũng dứt khoát nhảy khỏi đầu sinh vật nọ, bước về phía đối phương. Hai người bọn họ rõ ràng cách nhau rất gần, thế nhưng lại trông như thể xa nhau gần cả ngàn năm ánh sáng, mỗi một giây bước đến gần đối phương đều cất chứa vô vàn gian nan không ai hiểu thấu.
Chênh lệch chiều cao khiến Yến Lân không thể nhìn thẳng vào mắt Nhiễm Văn Ninh được. Lúc anh nhìn Nhiễm Văn Ninh, Nhiễm Văn Ninh cũng đang chăm chú nhìn anh. Thế nhưng, hình như cậu chỉ đang quan sát anh mà thôi, cũng không muốn mở miệng trò chuyện.
Hai người bọn họ đều không hề có bất kì một biểu cảm nào, tựa như quen biết, cũng tựa như không quen không biết. Vì vậy, bọn họ thân ở một nơi quái dị, cũng quái dị mà nhìn chằm chằm vào nhau như thế.
Cách một lúc lâu sau, một người khác bên cạnh Nhiễm Văn Ninh mới lên tiếng ngắt ngang loại yên tĩnh lạ lùng này, hắn khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy? Hai cậu quen nhau ư?"
Nhiễm Văn Ninh hoàn hồn, đáp lời người kia: "Không quen."
Tuy Nhiễm Văn Ninh đã quên mất mình, nhưng chỉ cần cậu có thể cho anh một câu khẳng định, Yến Lân luôn sẵn lòng dẫn dắt cậu.
Yến Lân kéo mũ khỏi đầu mình. Anh biết bánh răng vận mệnh đã chuyển động lần thứ hai.
Lần này, anh sẽ dắt tay người mà anh vẫn luôn chờ đợi này trở về bên cạnh mình.