Vào thu, thành phố B khí hậu mát mẻ dễ chịu. Sương mù sáng sớm thỉnh thoảng phất qua làn gió se lạnh, thấm vào lòng người.
Hai người từ Cục Dân Chính xử lý xong thủ tục bước ra, nắm tay lặng lẽ băng qua con đường nhựa, lên một chiếc Maybach màu đen đậu ở ven đường.
Tiết trời đầu thu, Cố Thanh Mộc mặc áo khoác đen ngồi ở trên ghế lái, lật giở cuốn sổ màu đỏ trong tay với ánh mắt hết sức nhu hòa.
Sau đó ngước mắt nhìn cô gái cao lãnh mặc áo khoác màu trắng tuyền trên ghế phụ. Trong ánh mắt tự nhiên toát ra vẻ ôn nhu cùng cưng chiều.
Khép lại cuốn sổ đỏ, bàn tay khớp xương rõ ràng lặng lẽ nâng lên nắm lấy bàn tay trơn bóng như ngưng chi của cô gái, mười ngón tay đan vào nhau, tự nhiên cũng chạm phải chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út nhỏ nhắn của cô gái.
Tròng mắt đen trầm lặng thâm thúy như biển rộng hiện lên sự thỏa mãn và hạnh phúc nồng đậm.
Khóe môi mỉm cười, giọng nói trầm thấp tựa như nỉ non gọi một tiếng.
"An An."
Bọn họ lãnh chứng rồi, cô gái của cô rốt cuộc chỉ thuộc về một mình cô.
"Làm sao?" Giọng cô gái thanh lãnh đến như một dòng suối lạnh trầm tĩnh, lại cố tình mang theo một tia quyến rũ cùng hờn dỗi nói không nên lời.
Trong đôi mắt sáng ngời sạch sẽ không pha bất cứ tạp chất gì mơ hồ có thể nhìn thấy một cái ảnh ngược nho nhỏ.
Thân người gầy gò hơi nghiêng về phía trước, đôi mắt hơi rũ, dưới lông mi thật dài trên khuôn mặt trắng nõn có một bóng dáng nho nhỏ nhập vào, bàn tay thanh tú mềm mại mảnh khảnh cẩn thận vuốt phẳng nếp gấp trên cổ áo khoác màu đen của người nọ.
"An An, chúng ta làm hôn lễ trước rồi lại đi hưởng tuần trăng mật có được không?"
Ý cười bên khóe môi Cố Thanh Mộc càng thêm rộng, đôi mắt đen trầm thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ của cô gái.
Bị ánh mắt nóng bỏng của cô nhìn đến một trận nóng mặt tim đập rộn lên, Diệp Vãn An giả vờ mạnh mẽ trấn định gật đầu một cái, ánh mắt ôn nhu không thấy đáy.
Hôn lễ là Cố Thanh Mộc sắp xếp, chỉ mời cha mẹ hai bên cùng một số bạn thân, trái lại không mời những danh môn quyền quý trong xã hội, có vẻ đơn giản lại ấm áp.
Không biết Cố Thanh Mộc nói như thế nào với mẹ nàng, đầu tiên là khiến mẹ đồng ý cho các nàng lãnh chứng, lần này lại tham dự hôn lễ của hai người bọn họ.
Giáo đường trang trọng, cô gái trong bộ váy cưới định chế trắng tinh từng bước từng bước đi về phía người kia trong sự nâng đỡ từ người bố, khuôn mặt thanh lãnh xinh đẹp dần dần trở nên nhu hòa khi đi về phía cô, cuối cùng hóa thành một nụ cười nhẹ bên khóe môi.
Hai người đứng chung một chỗ có vẻ vô cùng xứng đôi đã tiến hành tuyên thệ dưới sự dẫn dắt của mục sư.
"The rings, please." Mục sư đức cao vọng trọng nói ra một câu tiếng Anh chính gốc, ý bảo hai người có thể trao đổi tín vật kết hôn.
Cố Thanh Mộc xoay người cẩn thận lấy chiếc nhẫn kim cương cực kỳ lộng lẫy từ trong khay, cố gắng khống chế bàn tay run lên vì kích động của bản thân, nắm lấy bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn của An An, trân trọng lại từ tốn mà đeo lên cho nàng.
Đây là chiếc nhẫn thứ hai cô tặng nàng, chiếc thứ nhất ở trên ngón áp út bàn tay khác của nàng.
Cô gái mang màn che mặt dĩ nhiên là nhìn thấu cô khẩn trương, không khỏi có chút buồn cười, thế nhưng gương mặt xinh đẹp trang điểm tinh xảo vẫn bình tĩnh thong dong như vậy.
Thẳng đến khi cô tận tay đeo chiếc nhẫn cùng kiểu dáng lên cho nàng, nàng mới phát hiện chính mình cũng không khống chế được mà run tay, may mà nỗ lực duy trì được.
Rốt cuộc hôn lễ gần đến hồi kết, tới phân đoạn hôn nhau.
Cố Thanh Mộc vén màn che mỏng manh kia lên, trong khoảnh khắc bốn mắt gặp nhau, tình tố ngầm sinh sôi. Trịnh trọng ôm lấy tấm lưng mảnh khảnh của nàng, ở trong ánh mắt của mọi người, cô phủ lên đôi môi mỏng hơi lạnh của cô gái.
Đây là một chiếc hôn lướt qua liền ngừng, dù là ngắn ngủi, vẫn làm hai người hơi có chút đ ộng tình. Đặc biệt là nhìn thấy đôi mắt cô gái phủ đầy hơi nước mịt mờ, làm trái tim Cố Thanh Mộc không chịu khống chế mà ngo ngoe rục rịch.Từ sau khi hai người có giao lưu vào tầng sâu nhất, định lực của cô càng ngày càng kém. Nhưng mà hiện tại là nơi công chúng nha, chỉ có thể ở trong lòng mặc niệm a di đà phật không biết bao nhiêu lần.
Bọn họ chỉ dự định tổ chức một buổi hôn lễ, dù sao một hôn lễ kéo dài quá mức cực nhọc và mệt mỏi. Chỉ cần nghi thức được diễn ra, có tâm ý hai bên đồng lòng vậy là đủ rồi.
Cảnh viên số 1601. Phòng ngủ chính mở ánh đèn màu vàng cam, phong cách căn phòng thiên hướng trung tính, với những đường nét thẳng, tường màu xám trắng, sàn nhà bằng gỗ, giá sách gỗ đỏ, rất phù hợp với phong cách của chủ nhân căn phòng này. Chẳng qua bởi vì tấm chăn màu đỏ rực trên giường kia, có vẻ phá lệ hỉ khánh.
Tiếng th ở dốc đè nén, ván giường khẽ run, khiến cho căn phòng này bao trùm lên một tầng hương vị có chứa s@c tình.
Thật lâu sau, Cố Thanh Mộc chậm rãi ngừng động tác. Đặt xuống một nụ hôn mềm nhẹ đến cực điểm ở trên vầng trán phiếm mồ hôi trong suốt của nàng, không mang theo tình d*c, chỉ là đơn thuần thương tiếc.
Bàn tay thon dài ôn nhu vuốt v e sống lưng mong manh của nàng, giúp nàng bình phục sự run rẩy do vận động kịch liệt vừa rồi mang đến.
"Còn chưa ngủ sao?"
Cố Thanh Mộc đôi mắt trầm tĩnh nhìn cô gái nằm ở trong lòng cô chơi đùa nút áo ngủ của cô, ôn nhu nói.
Buổi chiều kết thúc hôn lễ bọn họ liền trực tiếp trở về, sau đó gấp không chờ nổi mà gì kia, có thể là thời gian còn sớm, cũng có thể là cô không thể làm nàng buồn ngủ.
Lẽ nào là chính mình không được? Nhưng mà vừa nãy An An phản ứng cũng không giống nha, chắc là chỉ là quá sớm, An An còn chưa muốn ngủ. Cố Thanh Mộc âm thầm suy đoán.
"Còn chưa buồn ngủ, không muốn ngủ." Cô gái ngoan ngoãn nằm ở trong lòng cô, khóe mắt thanh tú còn mang theo hồng nhuận vừa mới triều khởi, nhưng vẫn là không chống cự nổi buồn ngủ đánh một cái ngáp nho nhỏ.
Lý do thoái thác tiêu chuẩn kép như thế, không khỏi làm Cố Thanh Mộc không nhịn được mỉm cười có chút cưng chiều, không muốn ngủ cũng được, đợi lát nữa lúc ngủ lại gì kia một chút.
Có lẽ hiện tại trong đầu cô đều là đám phế liệu kiểu này, đặc biệt là bây giờ hai người đã kết hôn rồi.
"An An, cậu có đói bụng không? Có muốn mình đi nấu mì không?"
Ngày hôm nay nàng cũng chưa ăn được bao nhiêu, lại bị cô lôi kéo làm nửa ngày. Hẳn là sẽ đói.
Bàn tay ấm áp cũng bởi vì vậy không khỏi nhẹ vuốt bụng bằng phẳng của người nọ một chút.
"Đói, Cố Thanh Mộc mau đi nấu mì."
Cô gái trong lòng ngực rất là lười biếng, mắt đẹp bởi vì cơn buồn ngủ ập đến mà nhấp nháy nhấp nháy không ngừng, giọng nói cũng là mềm mại không còn vẻ thanh lãnh tỉnh táo của ngày thường.
Cố Thanh Mộc cười buông nàng ra, nhanh chóng xuống giường mặc đại quần xà lỏn vào, bước chân nhẹ nhàng đi về phía nhà bếp, khỏi phải nói có bao nhiêu tích cực.
Yêu vợ chính là phải tích cực.
Phòng bếp rộng rãi lau đến không nhiễm một hạt bụi, dao nồi sạch sẽ đến mức có thể phát sáng, có thể thấy được phòng bếp cũng không sử dụng thường xuyên, nhưng lại bởi vì nhiều lọ gia vị hơi vơi bớt mà nhiều thêm một phần không khí khói lửa.
Thật ra phòng bếp nhà bọn họ đối với cô mà nói chính là một thứ để trang trí, trước lúc An An còn chưa tới, căn bản là chưa từng sử dụng, sau đó bởi vì An An tới, tủ lạnh trống trơn trong nhà cũng đã bị nhét đến tràn đầy.
Từ sau khi An An rời đi 5 năm trước, cô đã không còn nấu mì nữa. Thứ nhất là bận rộn, thứ hai có lẽ chính là sẽ thấy cảnh thương tình.
Tiện tay mở tủ lạnh hai cánh chuẩn bị lấy thịt bò ra, nhìn thoáng qua tủ lạnh đầy ắp, ngoại trừ coca cô thích uống, còn có sữa chua cùng với kem ly An An thích ăn.
Mạc danh tâm tình bắt đầu trở nên vô cùng vui vẻ. Đây là những thứ một đêm trước hôn lễ hai người đi siêu thị mua về, sau này cơ hội ở chung như vậy sẽ còn rất nhiều.
Sau khi đem thịt bò cắt miếng bỏ vào mì nấu một hồi, Cố Thanh Mộc vớt những thứ này ra bỏ vào trong bát, cất bước vững vàng bưng bát mì đi về phía phòng ngủ chính.
Một làn gió thơm phất quá, An An của cô đang mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng rộng thùng thình của cô, mái tóc hơi loạn bước tới, mắt đẹp bởi vì không ngủ đủ mà có chút ửng đỏ.
"Sao không ngủ thêm một lát?"
Cố Thanh Mộc ngón tay trắng nõn bâng đáy bát đem nó đặt ở trên bàn ăn lát đá cẩm thạch màu trắng ở phòng khách. Đôi mắt sáng ngời như hắc diệu thạch hiện lên tò mò cùng quan tâm.
Diệp Vãn An liếc nhìn cô một cái, ngón tay mảnh khảnh cầm đôi đũa bắt đầu ăn mì. Có chút tiểu u oán nói.
"Quá đói rồi, ngủ không được."
Từ sau khi kết hôn lãnh chứng, nàng liền như nữ tử kịch cổ trang vậy, bắt đầu đa sầu đa cảm, chung quy vẫn cứ lo lắng Cố Thanh Mộc sẽ không yêu mình giống trước như kia, bên ngoài quá nhiều cám dỗ, nàng không dám bảo đảm có thể xuất hiện cái gì ngoài ý muốn hay không.
Còn nữa, người này càng ngày càng quá phận, đều mặc kệ nàng có đói bụng hay không, vừa về nhà liền ôm nàng làm loại chuyện này, sau đó mới hậu tri hậu giác biết được phải nấu mì cho nàng.
Hừ, nhìn vào bát mì mà cô làm cho mình, nàng liền không so đo.
Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại liền múc một thìa nước tỏa ra mùi hương nồng đậm, nhưng lại bởi vì độ mặn quá cao mà không cẩn thận làm sặc một cái.
"Làm sao vậy? Rất mặn sao?"
Đang từ phòng bếp đem mì còn dư lại múc vào bát, Cố Thanh Mộc bưng bát đặc biệt lớn của mình đi tới, thấy nàng bị sặc, cầm lấy cái thìa múc một ngụm.
Hình như là quá mặn, không phải cô rất nhiều năm rồi không có làm sao, tay cũng chỉ là hơi chút không thạo.
"Nếu không chúng ta vẫn là đặt cơm hộp đi."
Cố Thanh Mộc đặt bát xuống, cười có chút ngượng ngùng, cái này đã mặn đến mức không thể nuốt nổi rồi.
"Không được, lần đầu tiên cậu làm, là muốn cổ vũ, hơn nữa cũng không mặn đến mức không nuốt nổi đi." Cô gái giọng điệu thanh lãnh nói.
Vuốt mái tóc ra sau tai một chút, mặt không đổi sắc mà ăn mì cô làm.
Cố Thanh Mộc thật sự quá hổ thẹn, cảm giác chính mình thật có lỗi với nàng. Ngày thường An An làm cho mình đồ ăn ngon như vậy, kết quả chính mình...
"A Mộc, chúng ta sinh con đi."
Chậm rãi gắp mì trong bát, đôi mắt nàng sáng loáng như pha lê mang theo mong đợi mà nhìn cái người mặc quần xà lỏn kia.
Có một đứa con, hôn nhân của bọn họ cũng sẽ nhiều thêm một tầng bảo đảm.
Cố Thanh Mộc ở bên cạnh nàng gạt gạt mì trong bát, nhìn nàng bằng ánh mắt có chút khó có thể tin nổi.
Hôm nay hai người mới kết hôn, tiếp đó liền muốn có con, này có quá nhanh hay không? Vả lại bọn họ mới 24 tuổi, thế giới hai người cũng còn chưa trải nghiệm đủ đã bắt đầu muốn có con?
"Có phải mẹ mình nói không? Cậu cứ mặc kệ bà ấy, nếu như sinh con, chúng ta còn như thế nào đi hưởng tuần trăng mật? Trẻ con phiền toái lắm."
Cố Thanh Mộc cúi mặt hút mì. Vừa nhắc đến trẻ con, đôi mắt đen bóng của cô trong nháy mắt liền ảm đạm.
Con cái cỡ nào phiền toái nhân loại. Tuy rằng cô vẫn rất chờ mong bảo bảo của mình và An An, chỉ là giờ cũng quá sớm đi, hơn nữa cô cũng không dự định muốn a.
Nhận nuôi thì có khi nào quá sớm hay không?
"Mình cảm thấy trẻ con rất đáng yêu nha, Cố Thanh Mộc, rốt cuộc cậu có muốn chịu trách nhiệm với mình hay không? Hơn nữa là kiếp sau của mình, cậu làm một tiểu phẫu thuật liền OK rồi."
Thấy Cố Thanh Mộc không đồng ý, Diệp Vãn An ném đũa xuống, nhìn cô với vẻ mặt đầy bực bội, mày đẹp thon dài nhíu chặt lại chung một chỗ.
"An An. Chúng ta vẫn là không cần sinh con đi, quá kh ủng bố rồi, chúng ta vẫn là đừng sinh, mình sợ." Cố Thanh Mộc xoa xoa mái tóc đen nhánh của nàng như trấn an, giọng điệu ôn nhu, mặt đầy thương tiếc, loại sự tình như sinh con này quá máu me và nguy hiểm.
Tuy rằng cô rất mong đợi có một đứa con thuộc về hai người bọn họ, nhưng mà quả thật là cô không có ý định sinh, suy nghĩ một chút là được rồi, còn cùng lắm thì sau này nhận nuôi một đứa. Đều là mẹ cô vẫn luôn ở bên cạnh ồn ào muốn có cháu bồng.
"Mình là bác sĩ, hiểu rất rõ tình trạng thân thể của bản thân. Cậu chỉ cần nói có đồng ý hay không?"
Bác sĩ Diệp rất kiên trì với quan điểm của bản thân.
"Vậy, kiếp sau của mình đi, thân thể của mình tương đối tốt." Cố Thanh Mộc làm bộ làm tịch mà vỗ sân bay bằng phẳng của mình một cái.
"Cậu là bác sĩ sao? Biết bản thân nên bảo dưỡng thân thể và đứa bé như thế nào sao? Hơn nữa WK làm sao bây giờ? Mình cũng sẽ không giúp cậu làm kinh doanh?"
Cố Thanh Mộc "......"
Được rồi, An An là bác sĩ, chính mình căn bản không nói lại nàng.
Nếu có một đứa con giống họ vậy thì cũng khá tốt. Đây là kết tinh tình yêu của hai người nha. Cũng là điều mà cô đã từng mơ tưởng khi còn niên thiếu.
Đồng dạng chuyện giục sinh cũng phát sinh ở trên người Đoạn Mộ Thừa. Khi đó cô đã dọn về phòng tân hôn của hai người. Vào một đêm đen gió lớn, cô và Giang tỷ tỷ mới vừa làm chuyện không thể nói ra xong.
Sau đó Giang tỷ tỷ rất ngoan ngoãn dựa vào trong lòng cô, bỗng nhiên thốt lên một câu.
"Đoạn Mộ Thừa, chị sinh cho em một đứa con nha."
Đoạn Mộ Thừa sợ tới mức văn kiện đang xem trên tay 'phạch' một tiếng rơi ở trên sàn, khuôn mặt trắng nõn lập tức trở nên trắng bệch.
"Tỷ tỷ, chúng ta không cần sinh con được không?"
Mấu chốt là ở trong mắt cô sinh con quá nguy hiểm, hơn nữa trẻ con rất phiền toái, sẽ lấy đi tình yêu tỷ tỷ đối với cô, cho nên cô mới không muốn.
Cho dù ông nội Giang đã giục sinh N lần. Cô vẫn cứ luôn làm bộ không biết, không nghe thấy.
"Tại sao? Trẻ con mềm như vậy, đáng yêu như vậy, dung hợp huyết mạch của chúng ta, chúng ta dần dần nhìn nó lớn lên, tốt đẹp biết bao."
Giang Khuynh Ca giọng nói ôn nhu, khi nhắc tới đứa trẻ, đôi mắt tràn đầy ánh sao, tỏa ra tình mẫu tử độc nhất vô nhị, nỗ lực miêu tả cho cô biết trẻ con tốt cỡ nào.
Trước đó nghe thấy hai từ 'sinh con' còn sống không còn gì luyến tiếc, Đoạn Mộ Thừa nghe được ba câu đếm ngược chị ấy vừa nói, trong nháy mắt liền nổi tinh thần.
Cô căn bản không chú ý trẻ con có bao nhiêu đáng yêu, cô chỉ là cảm thấy hứng thú đối với những lời 'dung hợp huyết mạch' của cô và chị ấy.
Nếu như có một đứa con như vậy, có phải chị ấy sẽ vĩnh viễn không rời khỏi cô nữa không? Nếu là như thế, cô đương nhiên không có vấn đề gì.
"Được. Chúng ta sinh. Kiếp sau của em."
___________________________
Editor: Chính thức hoàn chính văn. Phiên ngoại tất nhiên xuất hiện con của các nàng rồi (o_o)