Đêm khuya say lòng người. Đoạn Mộ Thừa một mình dựa vào sô pha, nhìn bản ly hôn trên bàn mà xuất thần. Đèn chùm thủy tinh lộng lẫy trên trần nhà tản ra ánh sáng rạng ngời mà lóa mắt, chẳng qua cũng làm tăng thêm vẻ cô tịch trong nhà.
Một hồi lâu, cô mới rũ mắt nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay, đã hơn 10 giờ tối, cô ấy còn chưa trở về.
Còn hai tiếng nữa bản hợp đồng kết hôn của hai người sẽ phải trở thành phế thải. Mà cuộc hôn nhân không được chúc phúc của bọn họ cũng bởi vậy mà kết thúc.
Tưởng tượng đến hai chữ kết thúc, đôi mắt nhạt màu của Đoạn Mộ Thừa hiện lên vẻ ảm đạm cùng không nỡ, ngón tay nhỏ nhắn gắt gao nắm chặt lại với nhau.
Chỉ là cô ấy đã rất tốt với cô, mà cô cũng không thể bởi vì h@m muốn của chính bản thân mình mà làm chậm trễ cô ấy.
Gần bốn năm nay ở chung đối với cô như vậy là đủ rồi, cô đã thực thỏa mãn, cũng không còn hy vọng xa vời quá nhiều.
Thời điểm kim đồng hồ trên tường chỉ hướng 11 giờ, huyền quan nơi cửa chính truyền đến động tĩnh.
Cô gái trang điểm nhẹ mặc trang phục công sở màu đen, khuôn mặt xinh đẹp khó có thể che giấu mệt mỏi, ngón tay mảnh mai cầm cặp da. Động tác có chút chậm rãi đổi giày xong, liền lập tức đi vào phòng khách.
Ánh đèn thắp sáng cả căn phòng làm cô ấy có chút bất ngờ, đặc biệt là người hẳn là đi nghỉ ngơi đang còn ngồi trên sô pha.
"Sao còn chưa ngủ?"
Giọng nói cô gái nhỏ nhẹ, mắt đẹp mang theo một tia nghi hoặc cùng ý cười, khom lưng ngồi xuống sô pha bên cạnh cô, bàn tay nhấc ấm trà chuẩn bị rót một ly trà cho chính mình.
Ánh mắt cũng bởi vậy mà nhìn thấy một phần văn kiện màu trắng trên bàn khách lát đá cẩm thạch, bốn chữ 'hợp đồng ly hôn' to đùng khiến cô ấy nhất thời có chút hoảng thần.
Ý cười nơi đáy mắt cũng dần dần rút đi, ánh mắt phức tạp mà nhìn phần văn kiện kia, bàn tay bất giác nắm lại với nhau.
"Hôm nay là ngày cuối cùng, còn một tiếng nữa bản hợp đồng kết hôn của chúng ta sẽ phải trở thành phế thải, bản hợp đồng ly hôn này là ông nội đã sớm chuẩn bị tốt, tôi cho người chỉnh sửa, đem 5% cổ phần Đoạn thị nắm giữ chuyển nhượng cho chị, còn có ba bất động sản khác đứng tên của tôi, nếu bộ này.."
Đoạn Mộ Thừa rũ mắt không nhìn cô ấy, chỉ là một cái ngước mắt vô ý, làm cô chạm đến ánh mắt lạnh nhạt khác thường của người nọ, lời sắp nói ra cuối cùng cũng đông cứng tại chỗ.
"Nếu cái gì?"
Giang Khuynh Ca ánh mắt lạnh lùng, giơ tay nhấp một ngụm nước trà màu nâu nhạt, dịch chuyển ánh mắt không nhìn cô nữa.
"Nếu chị cần, tôi có thể dọn đi. Xóa tên tôi khỏi giấy bất động sản ở nơi này. Nếu như chị có thể, chúng ta ngày mai liền có thể đi xử lý thủ tục liên quan."
Cô rũ mắt hết sức gian nan nói xong câu đó.
"Có thể, ngày mai cô có thể dọn đi rồi, nhưng mà ngày mai tôi không rảnh, làm thủ tục khả năng phải đợi mấy ngày nữa, sau này tôi sẽ liên hệ lại với cô."
Giang Khuynh Ca thu lại ánh mắt, giọng nói không còn một chút cảm xúc nào. Đứng dậy cầm túi công văn đi lên lầu, toàn bộ quá trình cô ấy đều không nhìn Đoạn Mộ Thừa dù chỉ một cái.
Chỉ là ngón tay bấu ở trên túi công văn màu đen không chỉ lộ ra nội tâm cô ấy cũng không bình tĩnh.
Giai nhân rời đi, mùi hương thoang thoảng hầu như không còn. Đại sảnh sáng ngời lại khôi phục yên tĩnh như trước, Đoạn Mộ Thừa ánh mắt phức tạp, ngón tay khớp xương rõ ràng như cây trúc gắt gao nắm thật chặt văn kiện màu trắng.
Thật lâu sau, ngón tay buông ra, cuối cùng chỉ còn lại một cục văn kiện nhàu nát, còn có một tiếng thở dài chìm vào cát bụi.
Cùng trong đêm đó, hai người mất ngủ.
Khi tia mặt trời đầu tiên sáng sớm chiếu vào, Giang Khuynh Ca thức dậy theo đồng hồ sinh học giống như ngày thường, chỉ là phía dưới đôi đồng tử lãnh đạm kia là quầng thâm mắt hết sức nổi bật.
Tôi hôm qua cô ấy mãi vẫn không thể đi vào giấc ngủ, có thể là bởi vì tên ngốc kia nháo muốn ly hôn với cô ấy. Thẳng đến rạng sáng, cô ấy mới không chống cự nổi buồn ngủ, mê mê trầm trầm ngủ mất.
Vẫn đúng thời gian rửa mặt trang điểm như bình thường xong, xuống lầu. Phòng khách luôn luôn mang theo hơi khói lửa lúc này lại có vẻ phá lệ trống vắng, thiếu rất nhiều đồ vật, cô ấy cũng không biết cụ thể là thiếu thứ gì.
Mà trên bàn ăn lát đá cẩm thạch sạch sẽ cũng không có sữa bò nóng hổi và sandwich cắt rất chỉnh tề như thường ngày, thậm chí đến cái khay cũng không có.
Đột nhiên xuất hiện trống trải, làm Giang Khuynh Ca không khỏi có chút ngẩn ra, ngay sau đó dẫm dép lê vải bông vội vàng lên lầu.
Ôm tâm lý thấp thỏm, bàn tay do dự đưa lên vẫn là đẩy chốt cửa phòng ngủ phụ ra.
Tựa hồ giống như dự kiến, trong phòng trống trơn, cái gì cũng không có, ngay cả hình kết hôn treo trên tường cũng không còn.
Cô mang đi toàn bộ mọi thứ liên quan tới bản thân cô, trả lại cho cô ấy một căn phòng sạch sẽ ngăn nắp nhưng lại trống rỗng.
Giang Khuynh Ca trong mắt đủ loại cảm xúc quay cuồng, cả người mềm nhũn, tê liệt ngồi ở trên chiếc giường không có trải ga.
Mắt đẹp như thể hồi ức mà nhìn chiếc giường lớn kiểu Âu, bàn tay trơn nhẵn bất giác vuốt v e ván giường bóng loáng.
Những đêm triền miên ngọt ngào còn rõ ràng trước mắt, chỉ là hiện giờ lại người đi nhà trống. Cô thật sự là một khắc cũng không ở lại, nói dọn đi liền dọn đi.
Trước kia sao không thấy em ấy nghe lời như vậy?
Được lắm, Đoạn Mộ Thừa.
Bàn tay bất giác nắm chặt, cô ấy chậm rãi khép mắt lại.
Thời gian một tuần, cô ấy không liên lạc với cô, cô cũng đồng dạng không liên lạc với cô ấy. Thủ tục ly hôn của bọn họ cũng tạm thời gác lại.
Tổng bộ tập đoàn Đoạn thị, trợ lý riêng cẩn thận bưng một ly cà phê đen nóng hổi đặt ở trên bàn làm việc của tổng giám đốc.
"Đoạn tổng, cà phê của cô."
Gần đây số lần Đoạn tổng uống cà phê càng ngày càng thường xuyên, khí áp cũng luôn ở trong trạng thái dưới mức bình thường. Hơn nữa mấy đêm đều trực tiếp ngủ ở trong công ty, làm mấy trợ lý số khổ các cô không thể không tăng ca theo.
Theo tin đồn, Đoạn tổng và Giang tổng láng giềng đang xử lý thủ tục ly hôn. Các đại lão ly hôn cũng không cần liên lụy đám người cấp dưới nha. Khóc ròng.
Đoạn Mộ Thừa đến một ánh mắt cũng lười cho cô ta, ngón tay trắng nhỏ bưng ly cà phê nhấp một ngụm, tiếp tục xem văn kiện trong tay.Từ sau khi tin tức cô và Giang Khuynh Ca ly hôn bị tuôn ra, tập đoàn Hứa thị này hoạt động rất tích cực a, khắp nơi buộc chặt với Giang thị chung một chỗ, Hứa Viễn Phàm nhỉ, là thời điểm phải xử lý hắn.
Ngón tay trắng nhỏ cầm bút máy không ngừng viết viết vẽ vẽ ở trên tờ giấy trắng, mặt mày chăm chú.
"Đoạn tổng, Tần tiểu thư hẹn cô cùng ăn cơm tối."
Trợ lý riêng thấy Đoạn tổng cũng không có dự định để ý tới mình, không nhịn được chủ động tiến lên nói, trên mặt mang theo vẻ sầu khổ khốn cùng, đây đã là lần thứ năm Tần tiểu thư mời Đoạn tổng đi ra ngoài ăn cơm. Bị kẹp ở giữa, cô ta hai bề khó xử.
"Không rảnh." Đoạn Mộ Thừa lạnh lùng nói, đôi mắt chuyên chú chưa từng rời khỏi bản thảo tràn ngập số liệu trên tay.
"Đoạn tổng, đây đã là lần thứ năm cô từ chối Tần tiểu thư rồi, Tần tiểu thư bên kia không dễ giải thích.."
Phiền phức. Đoạn Mộ Thừa khí áp cực thấp ném bút máy trong tay xuống, vẻ mặt tràn ngập mất kiên nhẫn. Tần Duyệt Cẩn này là thật sự phiền phức, nếu không phải lúc trước khi cô mới vừa tiếp nhận Đoạn thị, nền móng chưa vững, mà Tần gia vẫn luôn nghĩa vô phản cố* mà ủng hộ cô nắm quyền, nợ Tần gia nhân tình, thì hiện giờ cũng sẽ không khó giải quyết như vậy.
(*) Nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không chùn bước
Ngay khi trợ lý cho rằng Đoạn Mộ Thừa sẽ lại từ chối một lần nữa, cô ta lại phải trở về nhìn Tần tiểu thư mặt lạnh, Tiểu Đoạn nhà họ cuối cùng cũng nói được một câu tiếng người.
"Trễ chút gửi địa chỉ cho tôi. Cô lui xuống, không có việc gì đừng tới quấy rầy tôi."
Đoạn Mộ Thừa lạnh lùng ném xuống một câu như vậy, cầm bút máy tiếp tục phép toán vừa rồi.
"Vâng, Đoạn tổng." Sắc mặt trợ lý vừa rồi còn uể oải cùng bất đắc dĩ trong nháy mắt sinh động lên, bước chân vui sướng mà lui ra.
Đoạn Mộ Thừa tính toán xong một loạt số liệu, bưng ly cà phê lên lại nhấp một ngụm, đôi mắt nhạt màu như suy tư gì.
Gần đây Đoạn thị có một hạng mục ở Thành Nam, là về đấu thầu một miếng đất ở Thành Nam. Miếng đất kia phong cảnh rất tốt, là khu đất tối ưu để xây dựng các khu nhà ở cao cấp.
Lần đấu thầu này Hứa thị cũng tham gia, người đại diện vừa khéo là Hứa Viễn Phàm, là đứa con trai thứ hai của Hứa gia, sự nổi trội của Hứa Viễn Phàm vẫn luôn không bì kịp anh cả Hứa Khai Phàm. Lần đấu thầu này, Hứa Viễn Phàm ắt phải muốn đoạt được miếng đất này, để chứng minh bản thân không hề kém hơn lão đại Hứa gia, hiển nhiên cũng sẽ không cố kỵ quá nhiều.
Đoạn Mộ Thừa ngón tay trắng nhỏ cầm muỗng cà phê khuấy cà phê đen nồng đậm, rũ mắt lộ ra một nụ cười mỉm có thâm ý khác.
Miếng đất kia quả thật là phong thuỷ rất tốt, một giám đốc dưới quyền Đoạn thị cũng đang phụ trách hạng mục này. Chẳng qua người khác không biết, cô lại có thể hiểu rất rõ, cách khu đất này không xa chính là một cái nghĩa trang công cộng, mới đầu có rừng cây che chắn, ngược lại nhìn không rõ ràng như vậy, bây giờ thành phố muốn dọn dẹp thảm thực vật, những rừng cây đó cũng sẽ phải bị dọn sạch. Đương nhiên tin tức này cũng là cô vô tình nghe được.
Với tính tình của Hứa Viễn Phàm, đến lúc đó nhất định sẽ không nghe lời kiến nghị của những thân tín kia. Hắn du học trở về không lâu, nóng lòng làm hạng mục lớn để chứng tỏ bản thân, vậy thì cái hạng mục lớn này, cô liền đưa cho hắn. Nhưng mà giám đốc kia của Đoạn thị cũng phải được cô bày mưu đặt kế mới có thể đi đấu thầu, Hứa Viễn Phàm sợ rằng chỉ biết nóng lòng bắt lấy, càng không rảnh suy xét nhiều như vậy.
Cô trái lại muốn xem, hạng mục mấy tỷ nếu như ném đá trên sông (lãng phí), Hứa Viễn Phàm còn có thể tồn tại ở Hứa gia hay không, Hứa Khai Phàm muốn giữ được địa vị con trai trưởng của mình có thể trực tiếp bỏ đá xuống giếng hay không?
Cô chỉ cần ở một bên xem kịch hay này diễn ra thôi.
7 giờ tối. Tần Duyệt Cẩn ở nhà tỉ mỉ trang điểm chải chuốt một phen, đi tới nhà hàng đã đặt trước giờ hẹn nửa tiếng.
Nhà hàng này mùi vị cực tốt, ngày thường phải đặt trước mới có thể có chỗ. Lần hẹn cơm này, cô ta đã chuẩn bị rất lâu.
Theo kim đồng hồ từng phút từng giây dịch chuyển, mới vừa chỉ đến 7 giờ, người nọ liền đúng giờ xuất hiện ở cửa nhà hàng.
"Đoạn, bên này." Tần Duyệt Cẩn nhẹ nhàng vẫy vẫy tay. Ánh mắt hàm chứa chờ mong cùng vui mừng.
Đoạn Mộ Thừa mặt không cảm xúc ngồi xuống phía đối diện cô ta, chỉ là vẫn luôn lướt điện thoại, tùy thời quan sát tiến độ của Hứa Viễn Phàm bên kia.
"Đoạn, món gan ngỗng kiểu Pháp của nhà hàng này ăn rất ngon, còn có ốc hấp, có muốn gọi một phần khồng? Đều là món cậu thích ăn nè."
Tần Duyệt Cẩn lo tự mình nói, bất kể Đoạn Mộ Thừa vẫn luôn không để ý đến cô ta.
Cho đến khi đồ ăn được mang lên, Tần Duyệt Cẩn ở đối diện mới ngậm miệng lại, chuyên tâm hưởng thụ mỹ thực.
Lông mày hơi nhíu của Đoạn Mộ Thừa cũng dần dần giãn ra không ít, cô ta quá ồn.
Nhưng ngay lúc hai người đang yên tĩnh dùng cơm, đột nhiên truyền đến một thanh âm trào phúng.
"Yo, đây chẳng phải Đoạn tổng sao, còn chưa ly hôn với chị tôi, đã ở bên ngoài hẹn hò ăn cơm với người phụ nữ khác nha."
Đoạn Mộ Thừa ngước mắt, liếc một cái liền nhìn thấy Tần Toàn đứng ở đối diện cô, còn có Giang Khuynh Ca đã lâu không gặp, hiển nhiên vị trí hai người đặt liền ở ngay bên cạnh bọn họ.
Khoảnh khắc giao hội với đôi mắt thanh lãnh kia, làm cô không khỏi siết chặt nĩa trong tay, gian nan dịch chuyển tầm mắt.
"Cô chính là em gái của Giang à, cái gì gọi là người phụ nữ khác? Tôi và Đoạn là bạn tốt siêu cấp, cùng nhau ở nước Y nhiều năm như vậy, coi như hẹn hò ăn cơm thì thế nào?"
Tần Duyệt Cẩn rất khó chịu nhìn cô gái vẻ mặt đầy âm hiểm kia, tức giận nói.
"Chị, cái gì gọi là cùng nhau ở nước Y nhiều năm như vậy nha, xem ra người nào đó sau lưng vẫn luôn không an phận, thật là cô phụ kỳ vọng của ông nội Giang đối với cô ta."
Tần Toàn xiên bò bít tết trong dĩa, biểu cảm phong phú, âm dương quái khí mà nhìn một bàn hai người bên cạnh.
"Đủ rồi, chuyên tâm ăn cơm."
Giang Khuynh Ca không vui cau mày, lạnh lùng mắng Tần Toàn một tiếng. Chỉ là đôi đồng tử trong trẻo lại hiện lên một tầng phức tạp mơ hồ, âm thầm đè nén bất an cùng xao động tận đáy lòng.
Người phụ nữ này chẳng lẽ chính là Tần Duyệt Cẩn - người ở nước Y cùng Đoạn Mộ Thừa hai năm kia?
Những năm cô ấy kết hôn với Đoạn Mộ Thừa, mỗi lần cô đều sẽ tự mình về nhà nấu cơm chờ cô ấy trở về, rất ít qua lại với người bên ngoài, cô quả thật vẫn luôn làm cho cô ấy rất yên tâm.
Nhớ lại trước kia, đôi mắt trong trẻo của cô ấy không khỏi ảm đạm đi vài phần, em ấy là khăng khăng muốn ly hôn với mình sao?
"Đoạn, ăn nhiều một chút, xem cậu gầy kìa, người phụ nữ kia lúc trước khẳng định đã không chăm sóc tốt cho cậu."
Tần Duyệt Cẩn liếc mắt Giang Khuynh Ca, tự nhiên gắp thức ăn cho Đoạn Mộ Thừa, dù cho người nọ vẫn luôn mặt lạnh không nói gì.
"Chị, chị xem cô ta."
Tần Toàn trừng mắt nhìn cô gái đặc biệt kiêu ngạo kia, đây chẳng phải là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe sao? Tức chết cô ta rồi, tiên nữ tỷ tỷ của cô ta gả cho Đoạn Mộ Thừa, coi như cô nhờ phúc tổ tiên tám đời, còn trách tỷ tỷ không chăm sóc tốt cho tên bệnh tâm thần kia.
"Tần Toàn." Giang Khuynh Ca mặt mày lạnh lùng nhìn cô ta một cái, trong ánh mắt rõ ràng chính là cảnh cáo, không để cho cô ta lại lắm miệng nữa.
Nếu không phải mẹ bảo cô ấy dẫn Tần Toàn tới đây ăn bữa cơm, nối lại cảm tình một chút, cô ấy ngàn vạn lần sẽ không đi cùng cô ta. Cô ấy đối với Tần Toàn rất là vô cảm.
"Hừ." Tần Toàn không cam lòng hừ một tiếng, bắt đầu im lặng ăn cơm, cô ta biết rõ hậu quả của việc chọc tỷ tỷ giận.
Thấy Tần Toàn yên tĩnh lại, Giang Khuynh Ca mới rũ mắt cắt bò bít tết trong dĩa. Nhất thời suy nghĩ bay tứ tung.
Vốn dĩ cô ấy đã không chăm sóc tốt cho cô. Cho tới nay, đều là Đoạn Mộ Thừa chăm sóc cô ấy. Dậy sớm làm bữa sáng cho cô ấy, buổi trưa và cả buổi chiều còn phải vội vàng trở về làm bữa ăn chính cho cô ấy. Cô ấy bị bệnh, cô ở bên cạnh. Cô ấy uống say, nấu canh giải rượu cho cô ấy, tùy thời tùy chỗ chuẩn bị đi đón cô ấy về nhà. Sợ cô ấy để ý, mỗi ngày đến giờ liền tự giác về nhà làm việc, trước nay cô ấy đều không cần lo lắng Đoạn Mộ Thừa sẽ xằng bậy ở bên ngoài.
Thế nhưng mỗi lần cô bị bệnh, chính cô ấy đều đang bận công việc, không rảnh quan tâm cô. Kết hôn gần bốn năm, cô ấy cũng chỉ bưng cho cô một chén canh giải rượu vào buổi sáng khi cô say rượu.
Cuộc hôn nhân này, người có lợi nhiều nhất kỳ thật là cô ấy, không hề cố kỵ mà hưởng thụ cô đối tốt với mình. Kỳ thật trước kia cô đối với cô ấy cũng là như vậy, nhưng lúc trước không yêu cô, đối với cô phần nhiều lại là phản cảm cùng oán trách.
Trộm nhìn thoáng qua khuôn mặt dần trở nên gầy ốm của cô, là cô ấy không chăm sóc tốt cho cô, không làm tròn bổn phận của một người vợ, nếu cô khăng khăng phải rời khỏi mình, vậy cũng là phải.
Trái tim lại mạc danh dâng lên chua xót.
Thật lâu sau, cô ấy và Tần Toàn dùng cơm xong trước, duy trì vẻ ngoài bình tĩnh, cô ấy ném xuống những lời này về phía cô, liền dẫn theo Tần Toàn rời khỏi nhà hàng.
"Tôi chọn ngày lành, ngày mai 9 giờ chúng ta liền đi làm thủ tục đi."
Bọn họ thật sự sắp phải kết thúc rồi, Đoạn Mộ Thừa rũ mắt, trong mắt hàm chứa một nụ cười bi thương, động tác chậm chạp mà cắt dĩa bò bít tết.
Mọi thứ họ từng có rồi cũng sẽ phai nhạt theo quá khứ, và cô ấy cũng sẽ có hạnh phúc của riêng mình.
Vốn tưởng rằng ngày mai bọn họ sẽ gặp mặt ở Cục Dân Chính, nhưng không ngờ đêm nay lại bắt gặp ở quán bar, hai người sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm xem ra đều suy nghĩ giống nhau.
"Thật trùng hợp, một mình?"
Đoạn Mộ Thừa nâng ly rượu đã rót đầy chất lỏng lên, ánh mắt trầm tĩnh nhìn người lẫn trong đám người ồn ào vẫn thanh lãnh đoan trang như cũ.
"Đúng vậy. Cùng nhau không?"
Cô gái mặc váy dài màu trắng cầm một chai Whiskey ngồi xuống bên cạnh cô. Người con gái luôn luôn lạnh lùng nở nụ cười ôn nhu hiếm thấy với cô.
"Vô cùng vinh hạnh."
Hai người cứ như vậy ngồi ở cạnh quầy bar không biết uống vào bao nhiêu chai Whiskey và bia.
"Chị thật xinh đẹp."
Đoạn Mộ Thừa nằm ở trên quầy bar, mặt đẹp ửng đỏ, đôi mắt nhạt màu sáng lấp lánh nhìn người con gái cũng uống đến nằm nhoài kia.
"Sau đó thì sao?"
Giang Khuynh Ca cũng là mặt đẹp ửng đỏ như vậy, mắt phượng cố ý chớp chớp, giọng điệu mềm mại đến khó tả.
"Muốn hôn chị."
Đoạn Mộ Thừa nói như vậy, dĩ nhiên cũng làm như vậy. Lặng lẽ xích qua một chút, ngậm lấy cánh môi đỏ nhiễm mùi thơm của rượu.
Trong mũi tràn ngập hương thơm thanh nhã trên người cô ấy, làm cô không kiềm được mà làm sâu hơn nụ hôn này.
Thật lâu sau, môi răng tách ra, Đoạn Mộ Thừa cười như kẻ ngốc vậy, còn đi chép chép miệng.
"Cô sao có thể như vậy?" Giọng cô ấy nhỏ nhẹ, ánh mắt tràn đầy ôn nhu, hơi có chút thẹn thùng mà oán trách.
"Chúng ta đi thôi, chúng ta về nhà làm chuyện có ý nghĩa."
Đoạn Mộ Thừa dắt lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô ấy, bước chân vội vàng dẫn cô ấy đi ra phía bên ngoài.
"Về nhà không phải hướng bên này."
Giang Khuynh Ca mở to đôi mắt mê mang, chỉ ra lỗi sai của cô với vẻ mặt nghiêm túc.
Cô ấy mơ hồ nhớ rõ về nhà hình như cần phải có mười lăm phút đi xe. Không phải tiểu khu đối diện kia.
"Nếu không chúng ta đi qua đó đi, về nhà quá chậm, tôi chờ không kịp."
Đoạn Mộ Thừa giọng điệu mềm nhẹ nói, ngón tay thon dài mảnh mai chỉ về phía khách sạn lớn gần kế bên. Nhìn vào đôi đồng tử nhạt màu của cô lóe lên một ngọn lửa nhỏ..
"Tùy cô thôi."
Thật ra cô ấy không biết Đoạn Mộ Thừa có phải thật sự uống say hay không, bởi vì kỳ thật cô ấy vẫn còn có một chút ý thức. Điên cuồng, bất chấp đòi lấy như vậy, sức lực trên tay không biết nặng nhẹ, mức độ thô bạo ngang ngửa lần đầu tiên đối với cô ấy.
Một đường từ sô pha phòng khách, đến phòng ngủ lại đến phòng tắm, lặp đi lặp lại đi đi về về.
Cô ấy bị cô bức đến mất khống chế hết lần này đến lần khác, thậm chí có lần nghẹn ngào. Cô cũng không có bất kỳ ý định thu tay lại nào.
"Đủ rồi, Đoạn Mộ Thừa, đau quá."
Cô gái nói bằng giọng điệu mềm nhũn xin tha. Cặp mắt phượng thanh lãnh vừa yếu ớt lại vừa ủy khuất. Cô ấy cảm thấy ngày mai khả năng bản thân không xuống giường nổi.
"Nói. Chị là của tôi, chị yêu tôi nhất, vĩnh viễn sẽ không rời khỏi tôi."
Người nào đó chiếm cứ ưu thế chủ đạo không thuận theo thì không buông tha, rõ ràng thanh âm dữ tợn, trên gương mặt xinh đẹp lại mang theo tràn đầy tính chiếm hữu cùng bá đạo.
"Tôi là của em, tôi yêu em nhất, vĩnh viễn sẽ không rời khỏi em."
"Không được, không đạt, lần nữa." Đoạn Mộ Thừa như có điều suy tư mà cúi đầu suy nghĩ một hồi, ngay sau đó tròng mắt sáng lên. Cúi đầu hôn hôn gương mặt xinh đẹp của cô ấy, giọng nói khàn khàn.
"Còn phải cộng thêm một câu nữa. Chị vĩnh viễn sẽ không ly hôn với tôi."
"Rõ ràng là em muốn ly hôn. Tôi không làm, em tránh ra, đừng ăn vạ tôi trên giường."
Giang Khuynh Ca nghe được câu này sắp tức chết, quấn chặt chăn, đưa lưng về phía người nào đó, chỉ kém một cước đá Đoạn Mộ Thừa văng xuống giường.
"Được được được, là tôi sai, là tôi sai, vậy về sau chúng ta sống với nhau thật tốt đi."
Đoạn Mộ Thừa dường như cũng không nhớ sáng mai bọn họ sẽ phải đi làm thủ tục ly hôn.
"Em nói không giữ lời, tôi phải ghi âm lại mới được." Sáng mai tỉnh dậy em ấy liền không thừa nhận.
Giang Khuynh Ca đôi mắt mê mang lóe lên một tia sáng, bàn tay với lấy di động đầu giường, ý bảo Đoạn Mộ Thừa lặp lại hoàn chỉnh một lần nữa.
"Giang Khuynh Ca, em không muốn ly hôn với chị, chúng ta về sau phải sống với nhau thật tốt."
Rất tốt, yên tâm mà ấn nút lưu lại. Cô ấy vòng lấy cổ cô, nghênh hợp cô ôm hôn.
Bởi vì bức màn dày nặng bị kéo lên, bên ngoài ánh mặt trời lên cao, trong nhà vẫn là một mảnh tối tăm. Đồng hồ báo thức và chuông điện thoại vang lên vô số lần đều không có ai nghe.
Thẳng đến khi một cánh tay ngọc trắng như tuyết vươn ra khỏi chăn cầm lấy di động trên tủ đầu giường, đôi mắt nhạt màu mơ màng nhìn thấy thời gian thật to giữa màn hình khóa, trong nháy mắt tỉnh táo lại, lập tức ngồi thẳng người.
Đã 12 giờ trưa rồi, đồng hồ báo thức cô cài không có vang sao? Không phải 9 giờ bọn họ phải đi ly hôn sao?
"Chúng ta ngủ qua rồi." Đoạn Mộ Thừa nhẹ nhàng kéo kéo chăn người nọ, giọng điệu nhỏ nhẹ nói.
Cô cũng không hiểu tại sao lại ở khách sạn cùng với Giang Khuynh Ca, một chút ấn tượng đều không có.
"Làm sao vậy?" Giang Khuynh Ca mái tóc hỗn độn, mắt đẹp ửng đỏ, hiển nhiên là dáng vẻ ngủ không ngon, giọng nói cũng mang theo mềm mại khi mới tỉnh dậy.
"Không phải 9 giờ hôm nay chúng ta làm thủ tục sao? Bây giờ đã 12 giờ rồi."
So với Đoạn Mộ Thừa hoảng loạn, Giang Khuynh Ca ngược lại có vẻ vô cùng bình tĩnh. Mắt đẹp nhẹ liếc mắt nhìn qua di động đầu giường, lôi kéo tấm chăn màu trắng, giọng điệu mang theo một tia ý vị trêu chọc.
"Đoạn Mộ Thừa, em thật sự muốn ly hôn với tôi?"
Đây là lần đầu tiên cô ấy hỏi cô câu này, Đoạn Mộ Thừa nhất thời có chút ngẩn ra, chỉ là nhìn những dấu vết nông sâu trên làn da trắng nõn như ngọc của cô ấy, làm cô cực kỳ hổ thẹn, cũng nói không nên lời lừa dối.
Nếu không cô cảm giác chính mình quá cặn bã, đêm trước vừa ngủ với con gái nhà người ta, ngày hôm sau ngoài miệng còn nói muốn ly hôn.
"Không muốn, một chút cũng không muốn, em sợ chị cùng em ở bên nhau sẽ không hạnh phúc." Sợ em không phải là người để cho chị chân chính phó thác cả đời. Đây là suy nghĩ chân thật nhất của cô.
Cho nên cô nguyện ý một mình nhận lấy trái đắng mà mối tình này mang đến.
"Còn may em nói lời thật, bằng không thì..."
Cô gái bộ dáng lười biếng cầm di động, ấn xuống nút phát.
Giọng nói mềm nhũn của cô gái trong điện thoại ở trong căn phòng yên tĩnh nghe thấy đặc biệt rõ ràng, Giang Khuynh Ca còn cố ý điều chỉnh âm lượng đến mức lớn nhất.
"Sao chị lại có thể như vậy?"
Khuôn mặt trắng nõn của Đoạn Mộ Thừa 'bùm' một phát liền đỏ bừng, hận không thể tìm cái lỗ để chui xuống, mãnh liệt lên án việc làm xấu xa của Giang Khuynh Ca.
Cô ấy cười một cách tự nhiên mà ấn xuống nút tạm dừng, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng lay lọn tóc quăn do ngủ của Đoạn Mộ Thừa, giọng nói nhỏ nhẹ ôn nhu:
"Tôi có ép buộc em sao? Vả lại, là chính em không nói thật được không."
Quá đáng ghét rồi, người phụ nữ này. Đôi mắt nhạt màu của Đoạn Mộ Thừa hiện lên tia tối tăm, một phen ấn cô ấy xuống dưới thân, thanh âm vô cùng gợi đòn, nói.
"Tỷ tỷ, tối hôm qua có phải chị bị em làm khóc không, còn muốn thử lại lần nữa không?"
Đôi đồng tử nhạt màu thẳng tắp mà nhìn người phụ nữ dưới thân, khiêu khích nói không nên lời.
"Đoạn Mộ Thừa em, a ưm..."
Giang Khuynh Ca vừa muốn đứng lên phản kháng, nhưng lại bị cô ấn xuống hôn lấy.
Thế nhưng hình như em ấy lại gọi cô ấy là 'tỷ tỷ' rồi.
Tâm tình dần dần trở nên vui vẻ.
________________________
Editor: Giang tỷ chỉ 'mưu hèn kế bẩn' dùng ghi âm để dụ vào tròng cho chúng ta, chị em nhớ dùng. =)))
Cặp phụ cũng về với nhau rồi, chương sau là Hoàn chính văn, còn lại là phiên ngoại.