Edit: Thanh Hưng
"Cha, đây là Đinh Lạc Lạc. Lạc Lạc, đây là cha anh." Lúc Tả Sâm nói lời này thì suýt nữa cắn trúng lưỡi. Nói xong, anh liếc gương trên vách tường một cái, vạn hạnh vạn hạnh, tuy nói tác phong làm việc của mình hình như có lẽ càng ngày càng theo khuôn phép cũ, nhưng ít nhất, vẻ ngoài vẫn là nổi bật xuất chúng.
Tả Ấp quan sát Lạc Lạc: cái cô gái này, thế nào nhìn quen mắt như vậy. Thế nào gần đây, luôn có thể đụng phải cô gái nhìn quen mắt? Trần Môi là một, hôm nay một người nữa lại đến đây.
"Bác Tả khỏe." Đinh Lạc Lạc cúi xuống tạo thành thế đứng như lò xo, khom người chào. Đợi sau khi cô lần nữa đứng thẳng người, lúc này cũng mới quan sát Tả Ấp: "A, cháu đã thấy ngài, ở dưới lầu của “Trái phải địa sản”. Khi đó cháu đã cảm thấy ngài nhìn quen mắt, không trách được, thì ra ngài là ba của Sâm." Lần này Đinh Lạc Lạc lại cảm thấy không cần câu nệ như vậy.
"Oh? Các người đã gặp nhau rồi?" Tả Sâm nhìn bên này một chút, lại nhìn bên đó một chút.
"Ừ, ngày đó em ở dưới lầu “Trái phải địa sản” chờ anh, kết quả anh ngồi ở trong xe phát giận với em, phát giận xong thì anh lái xe đi, sau đó bác Tả tới chào hỏi em, chỉ là khi đó, em cũng không biết bác ấy chính là bác Tả." Đinh Lạc Lạc càu nhàu chân tướng.
"Sao cũng không thấy ai nhắc tới với anh." Tả Sâm lầu bầu.
"Bèo nước gặp nhau, không đáng giá nhắc tới." Lời này là Tả Ấp nói. Trải qua một lời nhắc nhở của Đinh Lạc Lạc, rốt cuộc ông cũng có thể nhớ ra gương mặt tỉ mỉ có thừa nhưng sinh động chưa đủ này của Đinh Lạc Lạc. Thì ra, đây chính là người phụ nữ chảy nước miếng với "Trái phải địa sản" bọn họ, người phụ nữ cảm khái con trai ông thật có tiền. Cô thật đúng là cao siêu, nhanh như vậy đã có thể tiến dần từng bước rồi.
Sáng sớm hôm nay, Tả Ấp còn đang đánh răng, Tả Sâm hứng thú bừng bừng chạy tới nói với ông muốn dẫn một người phụ nữ về nhà cho ông xem mặt, nói xong đã nhảy lên cộc cộc chạy ra cửa. Động tác đánh răng của Tả Ấp cứng lại: thật lâu chưa thấy bộ dáng con trai hả hê như vậy, mà mình cũng thật lâu không từng thất ý như vậy. Kỳ quái, không phải cả ngày lẫn đêm ông đều thúc giục con trai lấy vợ sinh con à, thế nào tình thế có điều phát triển, ông lại có điều sầu lo thế này? Có lẽ là bởi vì cùng con trai sống nương tựa lẫn nhau đã lâu, không có thói quen nhìn anh nhào vào vòng ôm ấp của người khác? Hoặc có thể là thất ý với mình già rồi mắt mờ, hoàn toàn không chú ý không biết con trai bảo bối đã đắm chìm trong bể tình từ khi nào rồi? Tóm lại, Tả Ấp nhìn chằm chằm mình trong gương, tự lẩm bẩm: mình già thật rồi, con trai không cần mình nữa rồi. Sau đó, chỉ thấy ông miệng đầy bọt kem đánh răng hòa lẫn nước miếng tích táp chảy xuống dưới.
Tả Ấp là cố ý không thay quần áo, cũng cố ý ở lại trong phòng ngủ. Động cơ của ông rất đơn thuần cũng rất ngây thơ: ta muốn cho người phụ nữ kia một đòn phủ đầu. Đại khái Tả Sâm đã bị cô mê hoặc đến thần (l^q^d) hồn điên đảo rồi, nhà họ Tả này không thể làm gì khác hơn là do Tả Ấp ta tới trấn giữ thôi.
Mà sau một lát, tư thái của Tả Ấp càng uy nghiêm hơn. Ông uy vũ chắp tay sau lưng, ánh mắt không chút kiêng kỵ tuần tra trên mặt Đinh Lạc Lạc, tình hình nghiêm trọng thế này đã cổ vũ chỉ số câu nệ của Đinh Lạc Lạc. Mà Đinh Lạc Lạc càng thận trọng thì Tả Ấp càng tự tin: Nhóc con, sớm muộn gì tôi cũng làm cho cô lộ cái đuôi hồ ly ra.
Tả Sâm không rõ chân tướng, còn cắm đầu cắm cổ dâng quà tặng: "Cha, đây là Lạc Lạc mua cho ngài."
Tả Ấp miễn cưỡng nhận lấy túi, tiếp theo thoáng nhìn vào bên trong, lập tức phát tác: "Thức ăn cho chó? Cô thế nhưng mua thức ăn cho chó cho ta?"
Bị Tả Ấp quát lớn như vậy, Đinh Lạc Lạc vô tội lui về phía sau ba bước nhỏ, dính vào trên cửa. Trời ạ, cô thậm chí còn không biết đến tột cùng trong túi quà tặng kia là cái gì, thức ăn cho chó? Sao Tả Sâm lại làm cô rơi vào tình cảnh lúng túng thế này hả? Mà Tả Sâm trừ vô tội, còn có khốn hoặc: "Đúng vậy mà? Có gì không ổn? Là ngài nói mà, gần đây bánh màn thầu và bánh bột mì có bệnh kén ăn, vị thịt gà thịt bò đều không ăn, cho nên con mới mua vị hải sản này, nhãn hiệu hải sản này rất có danh tiếng đấy."
Tả Ấp vừa nghe như vậy, ngược lại tiêu hết giận, nhưng lập tức, ông lại bắt được nhược điểm của một người khác: "Con nói đây là con mua? Thế vị Đinh tiểu thư này là thế nào? Hừ, tay không tới cũng coi như xong, lại còn nói dối."
"Cha, trước kia ngài cũng không phải là người tính toán xét nét như vậy." Tả Sâm dắt tay Đinh Lạc Lạc đi tới ghế sa lon trong phòng khách: "Ngồi đi." Thu xếp xong cho Đinh Lạc Lạc, Tả Sâm lại dĩ hạ phạm thượng nói: "Cha, hôm nay ngài định mặc áo ngủ?"
Tả Ấp hậm hực lại trở về phòng ngủ, giơ thức ăn cho chó vị hải sản trong tay lên, trong miệng chào hỏi: "Bánh màn thầu, bánh bột mì, ăn đi."
Đinh Lạc Lạc lo sợ: "Ba anh, hình như không thích em."
"Làm sao lại như vậy? Ông ấy chính là tính khí cổ quái như thế, giống như phần lớn người bình thường thời nay đều không có chút uy tín nào." Tả Sâm nói lời này cũng chột dạ: lão bình thường đối với phụ nữ gia tử kia đều là vừa bao dung lại cười đùa hí hửng, hoàn toàn như lão ngoan đồng, thế nào hôm nay thái độ khác thường, không nói cười tùy tiện thế? "Đi, anh dẫn em đi dạo xung quanh." Tả Sâm thấy Đinh Lạc Lạc như đứng đống lửa như ngồi đống than, đơn giản túm lấy cô.
Đinh Lạc Lạc đang lo lắng trùng trùng, bị Tả Sâm kéo một cái như vậy, trực tiếp nhào vào lồng ngực Tả Sâm: "Ưmh, anh nhẹ một chút."
Sau khi Tả Ấp vội vàng thay quần áo xong, núp ở cạnh cửa phòng khách, vừa đúng lúc bắt được một màn này. Ông liên tiếp chắt lưỡi: khá khen cho một cái biểu tình đơn giản này, trong đó bao hàm cả sức quyến rũ của phụ nữ. Trắng trợn như thế có mệt không, còn có mặt mũi nói nhẹ chút? Cô rất yếu đuối à?
"Có phải con có một người bạn hay không, tên là Trần Môi?" Trên bàn ăn, Đinh Lạc Lạc một mực cung kính ngồi ngay ngắn, mà Tả Ấp đã cầm đũa lên, ăn xong đồ ăn rồi, vả lại không chút để ý hỏi Tả Sâm một câu như vậy. Bàn ăn nhà họ Tả hình chừ nhật, Tả Ấp ngồi ở vị trí chủ nhân, mà Tả Sâm và Đinh Lạc Lạc ngồi cùng một bên. Đinh Lạc Lạc bị Tả Sâm cố ý sắp xếp cách hơi gần vị trí của Tả Ấp, ước nguyện ban đầu là vì để cho hai người bọn họ dễ dàng nói chuyện với nhau, nhưng kết quả, Tả Ấp lại coi Đinh Lạc Lạc như không khí, cách cô nhắc tên một người phụ khác với Tả Sâm.
"Vâng." Tả Sâm đang cầm chiếc đũa nhét vào trong tay Đinh Lạc Lạc, vừa nghe đến tên tuổi "Trần Môi", động tác của anh không tự chủ được ngừng lại một chút. Trần Môi, nếu như sớm hơn mấy ngày người khác (di.da.l.qy.do) mang cái tên này tới hỏi anh, đại khái anh cũng chỉ cho là giống như đã từng quen biết mà thôi, nhưng trải qua mấy ngày trốn tránh Đinh Lạc Lạc kia, anh lại có thể nhớ cái tên này. Đúng vậy, anh từng trốn tránh đến chỗ cô ta, mượn thân thể trắng nõn mềm mại cùng tính cách không kiêu ngạo không tự ti của cô ta để che giấu đắm chìm của mình với Đinh Lạc Lạc, nói như thế, anh thật đúng là có một chút thiếu cô ta.
Tả Sâm trừ "Vâng" cũng không nói nhiều hơn một chữ. Dù sao, Đinh Lạc Lạc cũng đang gần trong gang tấc.