Edit: Thanh Hưng
"Vậy chúng ta cũng không có cái gì tốt để nói." Hách Tuấn vừa nói, vừa nhét Vân Na vào trong xe.
"Này, rõ ràng anh là em trai của Âu Dương nhà tôi, thế nào không hòa ái có lễ phép giống Âu Dương nhà tôi mà ngược lại lại trong mắt không có người khác giống như Tả Sâm thế?" Nguyên Vi đã sớm quên chuyện Trịnh Âu Dương trước kia từng sập cửa trước mặt cô không còn một mống, cho nên bây giờ đại khái có thể hùng hồn tán dương Trịnh Âu Dương "có lễ phép".
"Họ Nguyên, hôm nay là tôi nể mặt mũi Lạc Lạc mới dẫn cô tới gặp Hách Tuấn, cô nói chuyện tích đức một chút đi. Hơn nữa, hôm nay người đàn ông của cô cũng không ở đây, cũng không có người làm chỗ dựa cho cô đâu." Tả Sâm quả thật muốn đe dọa.
"Hừ, có mẹ ắt phải có con, toàn gia đều là người dã man." Quả đấm của Hách Tuấn còn nắm chặt hơn Tả Sâm.
"Hách tiên sinh, lời nói không cần quá tuyệt tình." Nguyên Vi từ trước đến giờ không ăn cứng rắn: "Theo tôi được biết, anh và bọn họ đều là người một nhà nha."
"Nói đi, rốt cuộc các người có ý đồ gì." Hách Tuấn tựa vào trên cửa xe, hai tay nhét vào túi.
"Hách Tuấn, anh có thể khách khí với thần tượng của em một chút hay không?" Vân Na ở trong xe rốt cuộc không tình nguyện chỉ ấn cửa sổ xe xuống nữa mà dứt khoát đẩy cửa xe ra, sức lực to lớn, lại đụng phải Hách Tuấn nhào đầu về phía trước: "Nếu không em sẽ không khách khí với anh đâu." Sau đó, Vân Na cười (di,da,l,qy,do) khanh khách đến gần Nguyên Vi: "Cô đừng để ý, bình thường anh ấy không phải vô lễ như vậy đâu. Nói cho cô biết, công ty chúng tôi có không ít người mê sách của cô đâu, đúng rồi, cô có thể viết chuyện xưa của nữ tiếp viên hàng không hay không, yêu đương với người nước ngoài gì đó? A, tôi còn chưa có tự giới thiệu mình, tôi tên là Vân Na, là một nữ tiếp viên hàng không."
"Được, không thành vấn đề, ai bảo chúng ta là chị em dâu đâu." Nguyên Vi thoải mái nhận thân.
"Im miệng." Hách Tuấn đứng giữa Vân Na và Nguyên Vi: "Cô, nếu lại tiếp tục quấy rầy chúng tôi, tôi sẽ báo cảnh sát. Còn em nữa, lập tức lên xe trước cho anh."
"Em chính là phụ nữ có thai đấy, sao anh có thể để cho tâm tình của em không vui như vậy chứ? Ảnh hưởng đến sự khỏe mạnh của bảo bảo, anh lấy cái gì phụ trách?" Mà trong lúc Vân Na kêu gào những lời này thì Nguyên Vi cũng kêu gào: "Muốn cùng bác gái báo cảnh sát, không còn khả năng khác sao? Chẳng qua tôi nhắc nhở anh, trước lúc báo, tốt nhất anh nên hỏi ý kiến của bác trai một lần."
Tả Sâm xoa lỗ tai ông ông: "Trên phương diện âm thanh này, hai người các cô thật sự là chị em dâu."
Hách Tuấn mở cửa xe, tự mình ngồi lên, trước lúc đóng cửa ném cho Vân Na một câu nói: "Nếu em muốn ngồi xe của anh thì lập tức đi theo anh, hay là ở lại bên cạnh thần tượng của em, một lát nữa để cho cô ta tiễn em một đoạn đường?" Vân Na ưỡn bụng vô cùng bằng phẳng lên xe, phút cuối cùng cũng không quên khoát tay nói tạm biệt với Nguyên Vi. Mà trước lúc xe nghênh ngang rời đi, Nguyên Vi vừa đuổi theo vừa dốc hết toàn lực rống lên một câu: "Đi về hỏi hỏi bác trai, còn nhớ một Trịnh Nghi thanh xuân vườn trường không."
Xe như một làn khói lái đi, Nguyên Vi nhảy tới trước mặt Tả Sâm và Đinh Lạc Lạc, phủi phủi tay: "Tốt lắm, mục đích của tôi đã đạt được. Không làm trễ nải các người, các người có thể tự do hoạt động rồi."
Tả Sâm cũng không chậm trễ một giây đã lôi Đinh Lạc Lạc lên xe, mà tật cà lăm của Đinh Lạc Lạc lại lần nữa phát tác: "Thật, thật muốn sao? Em, em còn chưa chuẩn bị xong đấy." "Có cái gì mà chuẩn bị? Dù sao em cũng không có trang phục và đồ gì tốt, cũng sẽ không trang điểm, cứ tự nhiên như vậy cũng không có gì không tốt. Hơn nữa anh cũng đã giúp em mua xong một phần quà tặng rồi, đang để ở trong cốp sau, đợi lát nữa em gặp cha anh cứ nói em mua cho ông ấy là được." So sánh với việc Đinh Lạc Lạc thấp thỏm vì sắp bước lên cửa nhà họ Tả, Tả Sâm lại tự tại như cá gặp nước.
Đây là lần thứ hai Nguyên Vi đuổi theo xe trong hôm nay, cũng là lần thứ hai cô rống với khói xe: "Này, họ Tả, tôi cho phép các người tự do hoạt động, cũng không đại biểu anh có thể ném tôi ở bãi đậu xe mà, anh đưa tôi đến trạm xe bus đã chứ."
Nhà họ Tả cũng không khí phái như Đinh Lạc Lạc tưởng tượng, vốn dĩ cô nghĩ, phải là biệt thự lầu trên lầu dưới, vườn hoa chia làm tiền viện và hậu hoa viên, người làm chia làm quản gia, tài xế, đầu bếp, người làm nữ xếp hàng chờ đợi, nhưng kết quả, nhà họ Tả cũng chỉ là tầng cao nhất của một khu nhà trọ. Tòa nhà trọ này là một tầng hai hộ, Tả Sâm đả thông bức tường ở giữa, biến hai nhỏ thành một lớn, hợp thành "Tả trạch". Đây cũng na ná giống phòng của Tả Sâm và Đinh Lạc Lạc ở "Thiên Viên".
Nhà họ Tả chính xác là có vườn hoa, chẳng qua là vườn treo ở trên tầng thượng. Tả Ấp trồng trong đó đủ loại hoa hồng, hoặc nói chính xác hơn, Tả Ấp có mệnh người làm vườn trồng đủ loại hoa hồng trong vườn hoa. Mơ ước lúc ban đầu của ông là có thể dẫn người phụ nữ mình yêu mến về nhà, đưa đến đây, sau đó tự tay hái tặng cho giai nhân, nhưng trên thực tế, cho dù là ông, hay là Tả Sâm, cũng chưa từng có ý niệm mang phụ nữ về nhà. Dù sao, phòng ốc của bọn họ quá nhiều, thật sự không cần mang các cô ấy trở về "nhà".
Đinh Lạc Lạc có thể nói là bị Tả Sâm kéo xuống xe, tiếp theo kéo lên thang máy. "Giày của em cũng sắp bạc đi rồi." Đinh Lạc Lạc oán trách Tả Sâm. "Vậy em hãy ngoan ngoãn nhấc chân, đừng làm cho anh phí sức." Tả Sâm hoạt động bả vai.
"Không được, hôm nào thôi. Dù sao em cũng không thể đi một đôi giày hỏng đi gặp ba anh chứ?" Đinh Lạc Lạc mắt thấy thang máy một tầng lại một tầng đi lên trên, không chút do dự đưa tay nhấn một cái nút, lại bất đắc dĩ, thang máy nên đi lên vẫn là đi lên.
"Yên tâm, ông ấy không có đam mê kiểm tra đế giày của người khác đâu." Nói xong câu này, Tả Sâm ép tới gần Đinh Lạc Lạc, làm không gian vốn đã hẹp trở nên chật chội không chịu nổi: "Lạc Lạc, đừng trốn (L^Q^D) tránh có được không? Không cần sau khi anh thật vất vả dám đối mặt em lại bắt đầu trốn tránh. Ba anh ông ấy cũng không đáng sợ, ông ấy đã sớm mong đợi anh có thể mang bạn gái về nhà, tin tưởng anh, ông ấy đang mong đợi em đến. Đừng sợ. Được không?"
Thay thế Đinh Lạc Lạc trả lời, là một tiếng leng keng của thang máy. Nó đã tới đích, mở cửa.
Mà mở cửa phòng nhà họ Tả ra là người làm duy nhất của nhà họ Tả, một người phụ nữ trung niên, bà ấy vừa phải chịu trách nhiệm quét dọn vệ sinh, lại vừa phải ngẫu nhiên làm đầu bếp bên cạnh Tả Ấp. "Ba của tôi đâu?" Tả Sâm hỏi. "Vẫn còn ở phòng ngủ." Người phụ nữ trung niên đáp.
Tiếp đó, nghênh đón Đinh Lạc Lạc vẫn như cũ không phải Tả Ấp, mà là "cháu trai" Tả Sâm mua cho Tả Ấp, hai con chó mà Tả Ấp gọi là "Bánh màn thầu" và "Bánh bột mì". Đinh Lạc Lạc ngồi xổm người xuống, mỗi tay trêu chọc một con, mà Tả Sâm giới thiệu: "Lạc Lạc, đây là con trai của chúng ta." Đang lúc này, Tả Ấp từ phòng ngủ đi ra, toàn thân bao bởi một cái áo ngủ màu xanh dương, chân đạp lên một đôi dép màu đỏ thẫm, vả lại kèm theo hai tiếng ho khan vì muốn thu hút sự chú ý của người khác.