Edit: Thanh Hưng
"Chiến dịch ăn cơm dã ngoại" của Nguyên Vi và Trịnh Âu Dương vì Nguyên Vi đầu hàng vô điều kiện mà kết thúc. Ngày ấy, Trịnh Âu Dương ở đỉnh núi chờ không được Nguyên Vi, sau đó bắt đầu gọi vang tên của cô khắp núi đồi, rốt cuộc, trời cũng tối rồi, giọng nói cũng khàn, người xuống dưới chân núi, điện thoại di động cũng có tín hiệu, điện thoại của Nguyên Vi cũng gọi tới: "Em còn ở đó không ư? Ở nhà mà. Em đã sớm trở về rồi." Trịnh Âu Dương vừa nghe, giận đến suýt nữa ngất lịm: "Nguyên Vi, nháo đòi ra ngoài là em, không nói một tiếng di;enda.nl:equ.yd,on chạy trở về cũng là em, em trêu anh à?" Lúc này Trịnh Âu Dương vừa tức vừa mệt mỏi, thức ăn trong túi đeo lưng cũng không còn gì để ăn, coi như anh một thân bắp thịt cũng không tránh được bụng đói kêu vang.
Nguyên Vi đầu hàng, cô ở trước cửa nhà Trịnh Âu Dương nói hết lời hay, giả trang Tôn Tử, Trịnh Âu Dương mới mở cửa ra. Nguyên Vi một đầu nhào vào trên người của Trịnh Âu Dương: "Em sai rồi, em sai rồi, em là nhất thời hồ đồ, nếu em sớm biết cái người này yêu em như vậy, quan tâm em như vậy, em quyết sẽ không bởi vì anh đi quá nhanh mà tức giận quay về." Trịnh Âu Dương giống như xách gà con túm chặt Nguyên Vi: "Em như thế này mà gọi là xin lỗi? Em rõ ràng là vừa tố cáo anh đi rất nhanh, không đợi em, vừa tuyên bố anh yêu em nhiều bao nhiêu. Anh yêu em? Em đừng nằm mơ." Nguyên Vi lại nhào tới: ai nói tứ chi phát triển thì đầu óc đơn giản? Xem Âu Dương nhà chúng ta xem, đại não còn phát triển hơn bắp thịt Lúc Đinh Lạc Lạc nhận được điện thoại của Lương Hữu Tề thì cô đang vừa nhai bánh bích quy vừa chạy bản thảo. Nhớ ngày đó, khi Nguyên Vi chạy bản thảo thì cũng là một bộ vừa ăn vừa làm việc nghiêm túc như vậy, vậy mà hôm nay, Đinh Lạc Lạc cấu tứ chảy ra, Nguyên Vi lại ngồi trước máy vi tính ngủ gà ngủ gật. Ông trời rất công bằng, Tả Sâm thay đổi thất thường làm Đinh Lạc Lạc hóa đau thương thành sức mạnh, mà Trịnh Âu Dương nhanh chóng quy thuận lại làm Nguyên Vi trong lúc an nhàn chuyển thành lười biếng. Chỉ là, Đinh Lạc Lạc chạy bản thảo thì chạy bản thảo, phong cách cũng không giảm. Cô cẩn thận từng li từng tí đệm khăn giấy cầm lên bánh bích quy, lại bỏ bánh bích quy nguyên lành vào trong miệng, quyết không rơi tí xíu bột phấn nào, không giống Nguyên Vi, khe hở trên bàn phím gần như bị vụn bánh mì san bằng rồi.
Lương Hữu Tề nói: "Mộc tiểu thư, nể mặt đi ăn bữa cơm cùng tôi đi."
Đinh Lạc Lạc từ chối: "Thật xin lỗi, tôi không có thời gian."
"Thế nào? Bởi vì chuyện của tôi và Giang Tiêu, cô cũng không nhận thức người đại ca là tôi này rồi hả?" Lương Hữu Tề một lời nói trúng.
"Không phải, anh nhỏ tuổi hơn tôi, vốn dĩ cũng không phải là đại ca của tôi." Mặc dù ngoài miệng Đinh Lạc Lạc nói như vậy, nhưng thật sự trong lòng cho là: nếu không phải là anh không dứt Giang Tiêu, hôn nhân của Giang Tiêu và Viên Kiệt cũng không trở thành càng ngày càng nhấp nhô như thế. Xã hội ngày càng không ổn định, nam nữ ngày càng không tin tưởng tình yêu hoàn mỹ, cùng với khẩu vị của độc giả ngày càng "dị dạng", cái người thứ ba như này phải chịu toàn bộ trách nhiệm.
Nhưng Lương Hữu Tề không nghe được tố cáo không tiếng động của Đinh Lạc Lạc, cậu ta tội nghiệp nói: "Trong lòng tôi rất loạn, muốn tìm một người nói chuyện với tôi, cô không thể thương xót giúp đỡ tôi sao?"
Bụng Đinh Lạc Lạc ùng ục hai tiếng. Ai, thôi, dù sao mình vừa đúng lúc có nhu cầu mãnh liệt với “cơm", vậy thì đi ăn thôi. Hơn nữa, mình còn có thể thuận tiện khuyên nhủ cậu ta: thà phá mười ngôi miếu, không hủy một cuộc hôn nhân.
Lương Hữu Tề chọn phòng ăn ở lầu dưới của "Trái phải địa sản", vì thế, tim Đinh Lạc Lạc đập nhanh một chút. Trước tiên cô ngẩng mặt một lát nhìn "Trái phải địa sản" hùng vĩ một chút, rồi mới chậm rãi mà đi vào phòng ăn.
"Lương đại ca, anh gầy." Đinh Lạc Lạc nhìn chằm chằm Lương Hữu Tề đã gần như chỉ còn da bọc xương, không khỏi than thở nói: "Ai, anh cần gì chứ?" "Cô ấy có khỏe không?" Còn đây là câu tha.nhh.lqd.ưng nói đầu tiên của Lương Hữu Tề, mà cô ấy này, trừ Giang Tiêu không còn ai khác. Tinh thần trọng nghĩa của Đinh Lạc Lạc nhanh chóng chiến thắng cảm tính, cô hạ tâm sắt đá: "Cậu ấy có tốt hay không thì mắc mớ gì tới anh? Anh là tới tìm tôi thăm dò quân tình sao? Tôi đi đây." Lương Hữu Tề vội vã kéo Đinh Lạc Lạc: "Ai, em gái Mộc, cô đừng đi, tôi chính là thuận miệng hỏi thôi." Bỏ xuống một câu, Lương Hữu Tề lại nói: "Em gái Mộc, cô cũng gầy, cô nhìn cánh tay nhỏ của cô này, cũng sắp thành chiếc đũa rồi." Đinh Lạc Lạc cười khúc khích: "Cái người này sao lại khoa trương thế, không bằng tham gia cùng tôi là được."