Edit: Thanh Hưng
Đinh Lạc Lạc và Giang Tiêu đầu tiên là nhìn nhau, cuối cùng cười to, không khí lo lắng mới vừa rồi bị quét sạch. Cũng không phải nói các cô vui sướng khi người gặp họa, điều này thật sự là bởi vì Nguyên Vi giả bộ thái quá rồi. Tính khí tốt? Dễ dàng tha thứ? Người nhỏ sức yếu? Đinh (di.en.da.nl.eq.uy.do.n) Lạc Lạc và Giang Tiêu cười đến thở không ra hơi.
Đinh Lạc Lạc đứt quãng mở miệng: "Ha, anh ta, cái thân bắp thịt kia, không phải là như vậy, như vậy rèn luyện ra sao?"
Giang Tiêu tiếp lời: "Đúng, đúng, à. Không phải cậu rất thích cái thân bắp thịt kia sao? Ha ha."
Nguyên Vi dừng khóc, liếc mắt: "Tớ thật sự là chọn lầm bạn tốt mà." Nói xong, cô lấy điện thoại di động ra, quay số điện thoại. "Trời ạ, tại sao còn không có tín hiệu chứ? Chẳng lẽ anh ta vẫn còn ở trên đỉnh núi chờ mình sao?" Nguyên Vi một lòng nhào vào trên điện thoại di động, không để ý đến đang có hai cặp ánh mắt hâm mộ dính vào trên người của cô. Đúng, Đinh Lạc Lạc và Giang Tiêu đang vô cùng hâm mộ Nguyên Vi: cậu ấy và Trịnh Âu Dương ở giữa không vui là ngọt ngào như thế, cậu ấy không cần giấu giếm, không cần đấu trí đấu dũng, cậu ấy muốn khóc rống thì khóc rống, muốn chủ động xuất kích lập tức chủ động đánh ra. Đây mới là tình yêu, tình yêu vui vẻ.Hách Thế Uyên đã dùng bánh xe lăn thay thế đôi chân. Bệnh tới như núi sập, đi lại như kéo tơ, huống chi, là trúng gió cỡ này. Hách Tuấn tạm thời dừng bay, toàn tâm toàn ý vừa chăm sóc lão cha, vừa chuẩn bị hôn sự. Vân Na vẫn như cũ bay, cô ấy nói: "Lập tức sẽ gả cho anh, còn lập tức sẽ đời sau đầy đàn, trời ạ, em muốn cáo biệt tư thái thướt tha của em rồi. Em muốn nắm chặt cái đuôi thanh xuân, ôm nhiều thêm mấy ngày trời xanh mây trắng nữa."
Tả Sâm thay Hách Tuấn chọn được một phòng, mét vuông, có thể lập tức trang hoàng vào ở, khu vực mặc dù không phồn hoa nhưng lại ngay cạnh nhà họ Hách. Mà nhiệm vụ trang hoàng, dĩ nhiên là một tay Lương Hữu Tề gánh vác. Hách Tuấn dặn dò Lương Hữu Tề: "Tôi và Vân Na không thích xanh đỏ loè loẹt, cậu thu liễm một chút." Lương Hữu Tề vẫn sa sút như cũ: "Hiện tại trong mắt tôi đều là màu xám tro."
Tả Ấp và Tả Sâm theo Hách Tuấn đi thăm Hách Thế Uyên. Hách Thế Uyên ngồi trên xe lăn, tay cũng phát run, Tả Ấp trăm mối cảm xúc ngổn ngang cầm cái tay kia, cùng nhau run rẩy, hai người giống như bị điện giật. Hách phu nhân Lâm Tú Mỹ dâng nước trà lên: "Ai nha, hai người các ông đây là thế nào, thật là buồn nôn." Hách Thế Uuyên hàm hồ nói: "Năm tháng, năm tháng, không tha người." Lâm Tú Mỹ dùng khăn lụa lau khô nước miếng chảy xuống từ khóe miệng Hách Thế Uyên: "Tốt lắm, tốt lắm, đừng văn vẻ nữa."
Lâm Tú Mỹ nhìn về phía Tả Ấp: "Ông ấy à, như thế này cũng coi là vì họa được phúc. Nếu ông ấy không co quắp, con dâu của tôi không biết ngày nào mới có thể qua cửa, cháu trai kia của tôi càng không biết ngày nào mới có thể sinh ra được đấy."
Con mắt Tả Ấp lóe sáng mà nhìn về Tả Sâm: "Con bất hiếu, có phải con cũng chờ ta tê liệt hay không?"
Tả Sâm lầu bầu: "Dựa vào tinh thần này của ngài, tám phần là con sẽ tê liệt trước ngài."
Lâm Tú Mỹ ha ha cười một tiếng, vỗ lưng Tả Sâm một cái: "Muốn dì Lâm nói à, con dứt khoát kết hôn cùng Tuấn Tuấn là được, như vậy thì, coi như chú Tả không có hy vọng ôm cháu trai, vẫn là có hi vọng ôm cháu nuôi."
Lâm Tú Mỹ vừa dứt lời, mọi người tại đây đồng loạt vỗ tay khen hay, ngay cả Hách Thế Uyên cũng (th.an.hh.ưn.gl.qd) run rẩy nói: "Được, được, cháu nuôi." Tả Sâm rũ mắt: đây không phải là đến thăm bệnh đúng không? Đây là một vở kịch bức hôn đã được thiết kế sẵn thôi. Tả Sâm trả lại khuôn mặt tươi cười: "Ông Tả sống lâu trăm tuổi, sao lại không có hy vọng ôm cháu trai đây? Hơn nữa, con còn không có bạn gái đâu, kết hôn với ai ạ? Ha ha ha."
"Hừ." Tả Ấp xoay mặt: "Con không có bạn gái? Cái này giống như nói “Trái phải địa sản” chúng ta không có đất."