*尾声 (vĩ thanh, khúc hát cuối cùng): sự kết thúc của một bản nhạc, một chuyển động hoặc phần cuối cùng của một tác phẩm.
Thẩm Việt đứng trước gương, cẩn thận và căng thẳng quan sát bộ dáng của mình. Hắn nâng cằm lên, xác định bộ râu đã được cạo thật sạch sẽ rồi cúi đầu ngắm nghía kiểu tóc. Hôm nay hắn thả tóc mái xuống, lộ vẻ ôn hòa pha chút ngây ngô. Thẩm Việt cau mày nhìn hồi lâu, luôn cảm thấy chưa đủ, thế là cầm bình xịt định hình phun lên đầu thêm lần nữa.
Ninh Nặc Kỳ đứng bên cạnh thật sự nhìn không nổi, mở miệng phàn nàn, "Còn xịt nữa hả, cái đó xịt nhiều là rụng tóc đấy."
Thẩm Việt nhìn chằm chằm vào gương, nói, "Nhưng mà anh cứ thấy đằng trước xịt hơi ít, tại tóc vẫn còn rối lắm."
"Nào có nhiễu sự thế chứ," Ninh Nặc Kỳ trợn mắt, "Chỉ là tới gặp mẹ em thôi mà? Bà ấy không quan tâm tóc anh có rối hay không đâu, dù sao trong mắt bà ấy, đàn ông càng đẹp trai thì càng không đáng tin cậy."
Thẩm Việt nghe xong càng thêm khẩn trương, hắn quay đầu lại, nghiêm túc lo âu nhìn Ninh Nặc Kỳ, "Vậy trong mắt bác gái, anh chẳng phải là... Đặc biệt không đáng tin cậy sao?"
Ninh Nặc Kỳ cưỡng ép dằn xuống xúc động muốn đánh Thẩm Việt một trận, cười tít mắt nhìn hắn, trong lòng mặc niệm con người phải có lòng nhân ái và từ bi.
⊙︿⊙Cậu cùng Thẩm Việt lái xe đến căn biệt thự ở ngoại ô của Ninh Dật Phỉ. Ninh Nặc Kỳ sinh ra và lớn lên tại đây, mặc dù cậu đã bắt đầu ở chung với Thẩm Việt từ năm năm trước, nhưng nơi này mãi mãi là nhà của cậu.
Cậu vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng móng vuốt va chạm với mặt đất yếu ớt. Một chú chó sói màu trắng xám từ chỗ ngoặt lập tức nhảy ra, sau đó hưng phấn bổ nhào lên người Ninh Nặc Kỳ.
"Trà Xám!" Ninh Nặc Kỳ vừa trìu mến vuốt ve bộ lông dày của chú chó lớn, vừa bật cười né tránh chiếc lưỡi đang ra sức muốn liếm mặt cậu của nó.
"Thẩm Việt," Ninh Nặc Kỳ giơ chân trước của Trà Xám lên cho Thẩm Việt nhìn, cậu cười đến mặt mày xán lạn, "Anh xem nè, em trai của anh đó."
Thẩm Việt nghe được lời này cũng chỉ thận trọng mỉm cười một chút. Thậm chí hắn còn không nhận ra rằng vào lúc này mình vốn nên tranh luận với Ninh Nặc Kỳ, bởi vì hắn trông thấy Ninh Dật Phỉ từ cách đó không xa đang chậm rãi đi đến.
Ninh Dật Phỉ mặc chiếc váy dài màu đen, mái tóc đen được uốn gợn sóng, khuôn mặt trang điểm lộng lẫy, môi tô một lớp son bóng màu mận chín. Mặt mũi của Ninh Nặc Kỳ sinh ra rất giống bà, bất kể là dáng vẻ hay hành vi cũng như được đúc từ một khuôn. Trông bà vừa uy nghiêm vừa quyến rũ, năm tháng dường như không lưu lại quá nhiều dấu vết trên gương mặt bà, mà chỉ khiến bà ngày càng thành thục và say đắm lòng người.
Thẩm Việt nhìn bà từ tốn dạo bước đi tới, trịnh trọng cúi đầu chào Ninh Dật Phỉ, "Chào bác."
Ninh Dật Phỉ khẽ cười, gật đầu với hắn, "Vào trước đã."
Bà dẫn hai người họ vào trong, đồng thời lặng lẽ đánh giá cậu chàng cao lớn trước mặt. Bà từng gặp qua Thẩm Việt một lần, nhưng đó đã là chuyện của nhiều năm trước. Khi ấy Thẩm Việt có vẻ không cao to đến thế, cũng chẳng khỏe mạnh như vậy.
Hợp tác giữa hai nhà Thẩm - Ninh chẳng những không bị huỷ bỏ, trái lại còn bởi vì sự tùy hứng làm bậy của vãn bối mà dẫn tới ràng buộc chặt chẽ. Nhưng dù vậy, hai bên vẫn không hẹn mà cùng lựa chọn duy trì khoảng cách và thái độ khách sáo với nhau. Trước nay họ chưa từng là "thông gia" theo nghĩa truyền thống, mà chỉ là thử tích lũy theo thời gian, từng bước chấp nhận lẫn nhau, chấp nhận hiện thực.
Khi Ninh Dật Phỉ cho rằng Ninh Nặc Kỳ là dị tính luyến ái đã từng ở trong lòng suy nghĩ không biết bao nhiêu lần về tiêu chí chọn vợ của mình, bản thân bà đã là lãnh đạo, vì thế bà yêu cầu nửa kia của Ninh Nặc Kỳ cũng phải là một cô gái ưu tú và nổi bật. Theo quan điểm của bà, hôn nhân cần chú trọng môn đăng hộ đối, do đó, bạn đời của Ninh Nặc Kỳ tốt nhất nên có điều kiện và hoàn cảnh gia đình tương tự con trai bà.
Bà tin rằng tên đàn ông nào mà càng chú trọng vẻ bề ngoài thì càng dễ xốc nổi và không kiên định, dẫu sao chồng cũ của bà chính là người như vậy; nhưng ngoại hình của một người phụ nữ lại thể hiện thái độ và tiêu chuẩn đối với việc chau chuốt cho bản thân, vì vậy cô gái đó nhất định phải trông thật đoan trang và xinh đẹp.
Bà âm thầm đặt ra một đống quy tắc cho Ninh Nặc Kỳ, thế mà cuối cùng lại được mách rằng cậu từ đầu đến cuối chính là đồng tính luyến ái. Bà không phản đối tình yêu đồng tính, nhưng chẳng thể ngờ loại thân phận này sẽ buông xuống người con trai mình. Suy cho cùng bà cũng chỉ là một người mẹ bình thường, tất nhiên sẽ không hi vọng con trai bà thuộc quần thể số ít này. Bà đã nỗ lực can ngăn Ninh Nặc Kỳ, nhưng rồi phát hiện mình chỉ đang tranh cãi với một tấm gương. Người trong gương kiêu ngạo, bướng bỉnh và kiên cường giống hệt bà; đồng thời cũng bị ám ảnh bởi những ước muốn được ấp ủ từ lâu. Bà tính toán nêu gương cho Ninh Nặc Kỳ, rồi lại nhận ra chuyện tình cảm và hôn nhân của mình cũng đột ngột, không trọn vẹn như một mảnh vải bị xé ra từ giữa, hoàn toàn đổ nát.Thế là bà buông tay, như buông một cơn gió dù có nắm cũng giữ không xong. Bà đã đủ bất hạnh rồi, cớ gì lại bắt thế hệ sau cũng không được hạnh phúc giống bà?
Ninh Dật Phỉ bước tới chỗ ghế sô pha đơn, Thẩm Việt đi theo Ninh Nặc Kỳ ngồi xuống ghế sô pha dài.
Bây giờ suy nghĩ kỹ lại, ngoại trừ "không phải con gái" thì Thẩm Việt dường như đã đáp ứng đầy đủ tiêu chuẩn chọn vợ của bà.
Ninh Dật Phỉ nâng ấm trà trên bàn, đổ một ít Đại Hồng Bào vào ly của mình, sau đó nói với Thẩm Việt, "Nhà bác không có nhiều quy củ vậy đâu, muốn uống thì cứ rót đi, không cần khách sáo."
Thẩm Việt gật đầu, rót trà cho Ninh Nặc Kỳ và chính mình.
Ninh Dật Phỉ nhìn Thẩm Việt rót trà cho Ninh Nặc Kỳ trước, sau đó mới tới bản thân hắn, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng. Bà tạm thời không quan tâm Thẩm Việt có phải cố tình làm thế cho bà xem hay không, người nọ có tâm tư đó đã hơn hẳn rất nhiều tên đàn ông thô lỗ và đơn giản ngoài kia. Ninh Dật Phỉ không thể nói mình có đôi mắt nhìn người rất chuẩn, nhưng Thẩm Việt thật sự mang đến cho bà một loại cảm giác vững vàng và đáng tin.
"Thẩm Việt." Ninh Dật Phỉ nhẹ giọng gọi hắn.
Thẩm Việt nghe tiếng thì lập tức ngồi ngay ngắn, cung kính nhìn Ninh Dật Phỉ. Ninh Nặc Kỳ vẫn luôn im lặng, trông thấy cảnh này thì lặng lẽ trao đổi ánh mắt với Ninh Dật Phỉ, trong đó còn mang theo ý cười vui vẻ.
Ninh Dật Phỉ cũng cười nói, "Gần đây học tập thế nào?"
"Vẫn tốt ạ," Thẩm Việt đáp, "Tuy có hơi bận nhưng cháu vẫn có thể thu xếp được."
"Ừ, bác nghe Nặc Kỳ bảo, cháu theo ngành Kiến trúc, vậy là sau này cháu muốn... Tiếp tục sự nghiệp của gia đình mình sao?"
Thẩm Việt hơi gật đầu, "Vâng."
"Không tồi," Ninh Dật Phỉ cũng gật đầu, "Xây dựng bất động sản thành công thì sẽ là bát cơm sắt*, nhà cháu có tài nguyên, cháu còn là người kiên định, đây là chuyện tốt-- Tốt nghiệp xong cháu tính đi làm luôn hay học tiến sĩ?"
*铁饭碗 (bát sắt): công ăn việc làm ổn định.
"Cháu dự định sang năm học tiếp tiến sĩ," Thẩm Việt nghiêng đầu đánh mắt với Ninh Nặc Kỳ, "Hình như Tiểu Ninh cũng có ý định này."
"Đúng vậy," Ninh Dật Phỉ mỉm cười liếc nhìn Ninh Nặc Kỳ, "Nó nhỏ hơn cháu, kế hoạch của hai đứa lại giống nhau, khi nào có thời gian thì chỉ bảo cho em nó cũng hay. Nặc Kỳ nhà chúng ta ở mấy phương diện kia đều rất giỏi, chẳng qua có đôi lúc ương bướng, ngay cả người mẹ như bác cũng quản không nổi. Ngày thường làm phiền cháu rồi, còn phải mong cháu khoan dung hơn."
Thẩm Việt chân thành đáp, "Bác cứ nói đùa, cháu với Tiểu Ninh chăm sóc lẫn nhau, không hề phiền phức."
"Đúng đó," Lúc này Ninh Nặc Kỳ mới tiếp chuyện, trong giọng điệu có chút tự hào, "Phiền phức gì anh ấy chứ? Con thích anh ấy, ảnh mừng còn chưa kịp đâu."
Ninh Dật Phỉ lập tức trừng mắt liếc cậu, "Nói linh tinh gì đấy? Đừng có ỷ tính tình Thẩm Việt tốt mà bắt nạt người ta."
Thẩm Việt bèn cười xua tay, "Đâu có đâu có, được ở bên Tiểu Ninh, cháu thật sự mừng còn không kịp." Hắn nhìn vào mắt Ninh Dật Phỉ, chân thành và nghiêm túc nói tiếp, "Có thể được bác chấp nhận, cháu càng cảm thấy bản thân... Thật sự quá may mắn."
Ninh Dật Phỉ nghe thế thì hơi ngẩn ra, bà bị hai chữ "chấp nhận" trong phút chốc đâm xuyên tới tận trái tim. Bất luận điều gì liên quan đến xu hướng tính dục thì vĩnh viễn là thứ khó nói nhất trong thâm tâm bà. Kể từ giây phút biết tin Ninh Nặc Kỳ và Thẩm Việt quay lại với nhau, bà bắt đầu ép bản thân chấp nhận sự thật rằng nửa kia của con trai bà là một người đàn ông. Bà không ngừng làm mờ giới tính Thẩm Việt, nỗ lực xem hắn là người yêu con trai mình, hoặc coi hắn như một đứa con khác của bà.
Bà rủ mắt, vẻ tươi cười có chút mất tự nhiên, "Người trẻ tuổi giải quyết sự việc khó tránh khỏi thiếu sót, hai đứa có thể hỗ trợ lẫn nhau là tốt rồi."
Bà yên lặng suy tư, đột nhiên nghĩ đến ba mẹ Thẩm Việt. Lúc đó, sau khi chuyện của Ninh Nặc Kỳ cùng Thẩm Việt bị bại lộ, Thẩm Hưng Xuyên và Lý Y Linh so với bà càng vô phương đồng ý mối quan hệ này. Hiện giờ bà đã được khuây khỏa, nhưng chưa từng nghe nói hai người kia cũng chấp nhận buông bỏ.
Ninh Dật Phỉ dùng ngón cái được sơn màu móng nhẹ nhàng vuốt ve ly sứ, rồi sau đó mở miệng, "Ba mẹ cháu bên kia... Bây giờ đã chấp nhận chuyện giữa Nặc Kỳ với cháu chưa?"
Chấp nhận chưa sao? Thẩm Việt âm thầm tự hỏi bản thân.
Có lẽ cũng coi như chấp nhận rồi đi.
Thẩm Việt tự biết mình không có cách nào thay đổi được ba mẹ, cũng như Thẩm Hưng Xuyên và Lý Y Linh phải bó tay với ý định muốn khiến hắn đổi thay. Linh hồn tương cách vai vế và thời đại sau cùng vẫn chẳng thể đồng lòng với nhau, mà chỉ có thể dùng tình máu mủ ruột thịt để học cách thỏa hiệp.
Cuối cùng Lý Y Linh cũng nhượng bộ. Là một người phụ nữ, bà đã nhẹ dạ lại cảm tính; là một người mẹ, bà vừa vô tư vừa dũng cảm. Đối mặt với hạnh phúc của mình với hạnh phúc của Thẩm Việt, bà quyết định lựa chọn người sau. Bà yêu thương Thẩm Việt, cho nên nguyện vì hắn làm bất cứ chuyện gì. Bà giam cầm Thẩm Việt quá lâu rồi, trong đời người ròng rã hơn hai mươi năm, bà chỉ nhớ Thẩm Việt là con trai bà, lại quên mất hắn cũng là một người tự lập, đã biết ngoan ngoãn vâng lời, cũng biết ngỗ nghịch nổi loạn.
Bà có thể bao dung và thương yêu con trai mình, nhưng với Ninh Nặc Kỳ thì không. Bà không đủ rộng lượng để hoàn toàn xóa bỏ hiềm khích trong quá khứ với người đã phá hủy toàn bộ cuộc đời bà. Bà hận cậu, mặc kệ là hiện tại hay tương lai. Nhưng trăm ngàn căm ghét vẫn không thẳng nổi chấp niệm tình yêu. Vì Thẩm Việt, bà buộc phải chấp nhận cậu.
Bà không chỉ phải thuyết phục chính mình, mà còn cả chồng bà. So với Lý Y Linh, Thẩm Hưng Xuyên cố chấp và tàn nhẫn hơn nhiều. Ông nhất quyết muốn đuổi nghịch tử chống đối quy tắc ra khỏi nhà, cho đến khi nhìn thấy những giọt nước mắt đau khổ của Lý Y Linh.
Trăn trở bôn ba giữa cõi trần tục bụi bặm, vì bức bách mà bà phải tha thứ, buông bỏ; bà sinh ra vốn bình thường mà bảo thủ, cứng cỏi mà ẩn nhẫn, khi tiếp xúc với người mới, điều mới thì sẽ để lại nỗi đau cho phiên bản cũ của mình.
Thế gian này đã định sẵn rằng đã có người vui thì sẽ có người buồn. Hạnh phúc đủ loại, nói cho cùng chính là bởi những âu sầu đau thương tích tụ mà thành.
Thẩm Hưng Xuyên và Lý Y Linh ngầm chấp nhận sự tồn tại của người kia, nhưng lại nghiêm túc cùng Thẩm Việt đặt ra ba điều quy ước: Tuyệt đối không được dẫn Ninh Nặc Kỳ về Thẩm gia. Bọn họ không muốn nghe bất kỳ tin tức gì của người đó, cũng không muốn thấy bóng dáng cậu xuất hiện trước mặt; họ chỉ muốn xem Ninh Nặc Kỳ như con trai của một đối tác kinh doanh, vậy thôi.
Mọi nhượng bộ của họ đều xuất phát từ tình yêu, kể cả những bảo lưu* cũng do đó mà thành.
*Bảo lưu: để đó tạm thời chưa xử lý.
Thẩm Việt im lặng trong giây lát, rồi chợt cất tiếng, "Bác, cháu nói ra bác đừng tức giận. Mặc dù bây giờ ba mẹ đã đồng ý cho chúng cháu ở bên nhau, nhưng họ... Không thích Tiểu Ninh cho lắm. Có điều họ không nhắm vào Tiểu Ninh đâu, chỉ là vẫn chưa quen với việc cháu yêu người cùng giới thôi. Bác đừng lo, cháu tuyệt đối sẽ không để Tiểu Ninh phải chịu bất cứ sự tủi thân nào."
Ninh Dật Phỉ nghe thế thì nụ cười có hơi chua xót, "Thẩm Việt, cháu cũng đã nói ba mẹ cháu không chào đón Nặc Kỳ rồi, sao vẫn có thể cam đoan không để nó chịu bất cứ sự tủi thân nào chứ?"
"Mẹ," Ninh Nặc Kỳ xen vào, "Chỉ cần có thể ở bên Thẩm Việt, chút thiệt thòi này con tình nguyện tiếp nhận. Hơn nữa, con không thích lá mặt lá trái* cùng người ta nói lời khách sáo, không cần làm bộ làm tịch cũng rất tốt."
*Lá mặt lá trái: sự tráo trở, lật lọng, thay lòng đổi dạ của con người.
Thẩm Việt nghe vậy bèn nhìn về phía Ninh Nặc Kỳ, người nọ cảm nhận được tầm mắt của hắn nên quay đầu nở một nụ cười.
Lòng Thẩm Việt bỗng run lên. Được nụ cười ấy khích lệ, hắn trịnh trọng thề với Ninh Dật Phỉ, "Bác, cháu nhất định sẽ cố gắng giải quyết chuyện này, cho đến khi ba mẹ cháu hoàn toàn chấp nhận Ninh Nặc Kỳ."
Ninh Dật Phỉ quan sát gương mặt trẻ tuổi nhưng nghiêm túc của người đàn ông, phong thái bình đạm nói, "Đều làm cha làm mẹ, bác có thể hiểu được bọn họ. Sao bác lại không hi vọng con trai mình yêu người khác giới được cơ chứ? Nhưng hạnh phúc của các con vĩnh viễn quan trọng hơn những gì mà bậc cha mẹ chúng ta mong muốn."
Bà dừng một lát, nhẹ giọng thở dài, "Lúc hai đứa khăng khăng đòi ở bên nhau, hẳn là đã lường trước được tình huống như ngày hôm nay. Nếu ba mẹ cháu đã nhượng bộ, thì cháu đừng một mực muốn họ phải hoàn toàn chấp nhận Nặc Kỳ. Hai đứa không còn là thanh thiếu niên mười mấy tuổi nữa, cần học cách chịu trách nhiệm cho mọi hành vi cử chỉ của mình rồi. Cái thiệt thòi nào nên nhận thì phải nhận, sự tức giận nào đáng chịu thì phải chịu. Miễn sao hai đứa cảm thấy hạnh phúc mỹ mãn, vậy thì trưởng bối như bác cũng chẳng có lấy một lời oán thán."
Ninh Nặc Kỳ tiếp thu tất thảy những lời này, không tiếng động nhìn về phía Ninh Dật Phỉ. Cậu chợt nhận ra bản thân chưa bao giờ thật sự hiểu rõ mẹ mình. Ninh Dật Phỉ trong ấn tượng của cậu là một người vừa uy nghiêm vừa bá đạo, hoàn thành tốt chức trách của chủ gia đình. Trước đây cậu luôn cho rằng, việc Ninh Dật Phỉ cho phép cậu và Thẩm Việt ở bên nhau cần phải quy công cho sự ngoan cố nỗ lực của cậu, nhưng cậu chưa từng nghĩ tới, Ninh Dật Phỉ nhượng bộ là do tự nguyện.
Tại khoảnh khắc hiện tại, cậu lần nữa nhận ra mối quan hệ này đến thật không dễ dàng, hiếm khi trải nghiệm cảm xúc "biết ơn". Có rất nhiều người bị liên lụy bởi mối tình này, có người yêu cậu, có người hận cậu. Bất kể thân phận, dù thích hay ghét, mọi người đều ít nhiều góp phần thúc đẩy cho đoạn lương duyên phát triển và kéo dài.
Thẩm Việt còn đang cùng Ninh Dật Phỉ nói gì đó, nhưng Ninh Nặc Kỳ khó mà tập trung được lực chú ý. Cậu nắm lấy bàn tay ấm áp và khô ráo của Thẩm Việt, lập tức được đối phương giữ lại. Cậu cụp mắt, nhìn xuống mười ngón tay đan vào nhau, cảm nhận vô cùng rõ ràng sức lực kiên định và mãnh liệt của người kia.
⊙︿⊙Bọn họ đặt làm một cặp nhẫn.
Như vô số đôi tình nhân bình thường trên thế giới, họ đeo nhẫn trên ngón áp út của bàn tay trái.
Chiếc nhẫn được làm từ bạch kim, phía trong khắc tên viết tắt của đối phương. Nhưng thứ khắc sâu không chỉ có tên của họ, mà còn cả những ký ức buồn vui, cùng với tình yêu vĩnh cửu. Tình ý xuôi theo ngón tay hòa vào máu tươi, trở thành cội nguồn tạo nên động lực cho mỗi một nhịp đập của trái tim.
Bọn họ yêu nhau say đắm, không thể thoát được phong tục, nhưng lại tạo nên khác biệt so với người thường.
Ninh Nặc Kỳ và Thẩm Việt cùng nhau đi xăm, mọi chuyện diễn ra theo đúng kế hoạch lý tưởng.
Cậu xăm lên trái tim mình tên tiếng Anh của Thẩm Việt bằng kiểu chữ Spencer, Thẩm Việt cũng lấy tên cậu để in lên cơ thể hắn.
Cậu cúi đầu nhìn vết thương của mình, dùng đầu ngón tay khô nhẹ nhàng chạm vào làn da đang ửng đỏ và hơi sưng, trong miệng thỏ thẻ, "Khắc sâu vào tim, vĩnh viễn không quên."
Thẩm Việt âu yếm nhìn cậu, dịu dàng và trầm thấp đáp lời, "Kể cả không khắc cũng sẽ không quên."
Ninh Nặc Kỳ nghe vậy, ngẩng đầu đối diện với người yêu. Cậu chăm chú vào đôi con ngươi sâu thẳm của Thẩm Việt, sau đó bỗng nhiên bật cười.
"Thẩm Việt ngốc nghếch." Cậu vừa ngọt ngào vừa mềm mại mắng yêu, dang tay bổ nhào vào lòng Thẩm Việt.
""Vĩnh viễn" mà em bảo, là đời đời kiếp kiếp."
HOÀN CHÍNH VĂN.