Khắc sâu vào tim, vĩnh viễn không quên.
Bọn họ rất nhanh đã quấn quýt lấy nhau. Thẩm Việt đẩy Ninh Nặc Kỳ vào tường, đôi tay nâng đùi cậu lên. Ninh Nặc Kỳ kề người sát vách, toàn thân lơ lửng trên không, theo bản năng ôm Thẩm Việt thật chặt.
Nhưng ngay sau đó cậu buông lỏng ra, vì cậu biết Thẩm Việt sẽ giữ cậu vững vàng. Ninh Nặc Kỳ bợ má Thẩm Việt, cùng hắn đắm chìm trong nụ hôn dài lâu và ngọt lịm. Thẩm Việt muốn cạy mở hàm răng người nọ, nhưng bị cậu đổi khách thành chủ cắn vào môi dưới. Đầu lưỡi Ninh Nặc Kỳ nhanh nhẹn dò thám bên trong, mang tính xâm lược cùng hắn dây dưa quyến luyến. Bọn họ đã quen đấu tranh để phân rõ cao thấp, nhưng cuối cùng Thẩm Việt lại lựa chọn đầu hàng. Hắn cam tâm tình nguyện quỳ một gối về phía Ninh Nặc Kỳ, thành kính và chung thủy yêu thương người này.
Hắn là một con chó sói hung dữ nhưng ngoan ngoãn, sứ mệnh sinh ra chính là bảo vệ ánh trăng của mình.
"Bảo bối," Thẩm Việt dùng chất giọng trầm ấm đã khàn đặc gọi cậu, "Ninh Ninh."
"Đầu tóc chăm chút kỹ thế này, lát nữa thể nào cũng rối tung lên cho mà xem," Ninh Nặc Kỳ đưa tay nắm một nhúm tóc được dùng keo tỉ mỉ tạo kiểu của Thẩm Việt, khinh khỉnh nói, "Chẳng bằng bây giờ để em giúp anh luôn."
Thẩm Việt như ăn phải bùa mê thuốc lú, "Có thể, Ninh Ninh muốn làm gì cũng được hết."
Ninh Nặc Kỳ mỉm cười bắt chước, thanh âm tuy nhẹ nhàng nhưng đầy cám dỗ, ""Ninh Ninh" muốn cởi quần áo cho anh."
Cậu luồn vào trong lớp áo hoodie của Thẩm Việt, bàn tay lạnh lẽo chạm trúng cơ bụng căng cứng, cùng với mấy đường gân kéo dài, nổi lên từ phần bụng dưới.
Thẩm Việt thở dốc vì cái lạnh, nói với Ninh Nặc Kỳ, "Ôm chặt anh."
Ninh Nặc Kỳ dùng một tay vòng quanh hắn, Thẩm Việt bèn đỡ cậu đi tới phòng ngủ. Hắn đến nhà Ninh Nặc Kỳ chưa được mấy lần, thế là giữa đường rẽ nhầm chỗ, trực tiếp bế cậu vào thư phòng.
"Sao anh ngốc thế? Đường còn không biết," Ninh Nặc Kỳ cười cười nhéo mặt hắn, "Hay là anh muốn làm trong này?"
"Cũng đâu phải không được." Thẩm Việt hùa theo cậu.
Vậy mà Ninh Nặc Kỳ thật sự nghiêm túc suy xét một hồi, sau đó mới nói, "Lần sau nhé, bàn cứng như vậy, làm xong đau lưng lắm."
Cậu được Thẩm Việt đặt trên giường, đè ở dưới thân tỉ mỉ hôn môi. Cậu cởi chiếc áo hoodie giúp Thẩm Việt, tiện thể bám lấy cánh tay trái đầy cơ bắp rắn chắc của người đàn ông. Cậu dùng đầu ngón tay cẩn thận phác họa hình xăm màu lục lam uốn lượn trên đó, nói với hắn, "Anh còn muốn xăm không?"
Thẩm Việt thắc mắc, "Sao tự nhiên lại hỏi cái này?"
"Tại em muốn xăm, muốn cùng anh xăm hình đôi," Ngón tay cậu chọt vào nơi ngực trái Thẩm Việt, "Ngay tại đây."
"Xăm gì nào?"
"Em xăm tên anh, còn anh xăm tên em, khắc sâu vào tim, vĩnh viễn không quên."
"Được." Thẩm Việt khẽ đáp, cúi người đặt một nụ hôn giữa lông mày đối phương.Quần áo Ninh Nặc Kỳ bị cởi ra, đáng thương nằm lẻ loi một bên, cuộn thành hình quả bóng. Cơ thể người này vẫn luôn mềm mại trắng muốt, chỉ cần đầu ngón tay chạm nhẹ cũng sẽ để lại dấu vết. Cậu gầy lắm, lúc nằm xuống bụng hóp lại, xương sườn và hông gồ lên, dường như rất dễ bắt nạt.
Tính cách cậu vừa kiên cường vừa độc đoán, như thể đang ỷ vào túi da* thuần khiết và vô hại của mình mà làm xằng làm bậy. Thế nhưng trên thế giới này, chỉ có cậu và Thẩm Việt mới biết cậu khao khát được chở che và cưng chiều đến nhường nào. Cậu ích kỷ và tham lam, muốn Thẩm Việt trao trăm phần trăm yêu thương cho cậu.
*皮囊 (túi da, cái xác): chỉ một chiếc túi làm bằng da, và cũng là một đối tượng vật lý.
Trong Phật giáo, thân thể con người thường được so sánh với một "túi da hôi hám", nhằm nhấn mạnh thân thể chỉ là tạm thời và bề ngoài, trong khi linh hồn mới quan trọng. Thân thể con người bị gọi là "túi da hôi hám" vì đặc tính sinh lý và tính tất yếu của cái chết.
Thẩm Việt nắm lấy mông thịt của người nọ, những ngón tay đã được bôi trơn dễ dàng tiến vào miệng huyệt.
Ninh Nặc Kỳ ôm cổ Thẩm Việt, há miệng cắn lên đó ngay khi có vật thể lạ xâm nhập. Vào những lúc thế này cậu cực kỳ giống loài mèo, khi cảm nhận được mối đe dọa sẽ theo phản xạ mở miệng cắn người, đến lúc phát hiện đối phương là ai mới từ từ nhả ra, dùng đầu lưỡi liên tục liếm láp, muốn xoa dịu những dấu răng mà mình đã để lại trên cơ thể chủ nhân.
Hôm nay động tác của Thẩm Việt vô cùng gấp gáp, tựa như đang nỗ lực thể hiện tình yêu mà hắn dành cho Ninh Nặc Kỳ. Hắn hơi gập ngón tay, lập tức khiến lưng Ninh Nặc Kỳ cong thành hình vòng cung, suýt thì bật dậy khỏi giường.
Hắn cảm thấy phản ứng của Ninh Nặc Kỳ hết sức thú vị, thế là càng thêm dùng sức xoa vào nơi nhạy cảm ấy, đồng thời không quên ấn eo cậu trở lại trên giường.
Thẩm Việt vốn tưởng rằng Ninh Nặc Kỳ sẽ chống cự, nào ngờ đối phương chẳng hề có bất kỳ sự phản kháng nào ngoại trừ né tránh theo bản năng. Rõ ràng chịu không nổi, nhưng lại ngầm đồng ý để Thẩm Việt tiếp tục.
Thẩm Việt vừa đâm rút trong cái lỗ mềm mại, vừa thỏ thẻ bên tai cậu, "Bé ngoan, có thoải mái không nào?"
"Thẩm Việt... Anh ảo tưởng vừa thôi," Ninh Nặc Kỳ nheo mắt, mạnh miệng giễu cợt, "Chỉ bằng chút kỹ năng này mà đã muốn làm em thoải mái sao?"
Giọng điệu khinh thường của cậu đã hoàn toàn khơi dậy bản năng ham muốn chinh phục của người đàn ông, khiến Thẩm Việt khó tránh khỏi thất thủ, rơi vào chiêu khích tướng do cậu bày ra. Thẩm Việt nóng lòng muốn làm cho Ninh Nặc Kỳ khóc đến khàn giọng, không thể thốt ra một câu trào phúng nào nữa, để cậu nhận rõ cái giá của việc không biết tốt xấu.
Hắn không nói gì, rút mấy ngón tay đẫm nước của mình ra. Hắn biết Ninh Nặc Kỳ chưa sẵn sàng, nhưng vẫn đỡ lấy dương cứng, mạnh mẽ cắm vào.
Ninh Nặc Kỳ thở gấp, tay đặt lên eo Thẩm Việt, "Anh——"
"Thế này thì sao?" Thẩm Việt làm tổ trong cơ thể ấm áp và ẩm ướt, nặng nề thở hổn hển hỏi, "Đã đủ chưa?"
Ninh Nặc Kỳ nhíu mi, bị vật cứng đột ngột xâm nhập nói không nên lời. Từ mang tai tính cả cái gáy đều đã ửng đỏ một mảng, đầu ngón tay khảm vào da thịt Thẩm Việt. Nước mắt lưng tròng, cậu vội vàng thở gấp mấy lần, lát sau mới có thể run rẩy nói, "... Chưa đủ."
Thẩm Việt khẽ cười, tiếng cười sâu lắng, hồn hậu truyền vào trong cơ thể Ninh Nặc Kỳ đang đắm chìm dưới nước, không ngừng rung chuyển và vang vọng. Hắn kiềm lại cần cổ mảnh khảnh của Ninh Nặc Kỳ, cố định cậu tại chỗ, chợt bị cậu bắt lấy cánh tay.
Thẩm Việt bắt đầu cử động, mỗi lần di chuyển, bụng dưới đều sẽ tàn nhẫn va chạm với cặp mông mềm mụp.
Ninh Nặc Kỳ rốt cuộc không nhịn nổi nữa, rùng mình liều mạng chống cự Thẩm Việt. Lúc này cậu mới nhận ra hậu quả của việc khiêu khích Thẩm Việt, nhưng đã quá muộn. Lối vào chưa được nới rộng trọn vẹn, vô cùng chật chội và trúc trắc, tham lam hấp thụ bộ phận sinh dục to lớn. Chân cậu hoàn toàn bị Thẩm Việt tách ra, hai tay kê trên bụng hắn, đầu ngẩng cao, chiếc cổ duỗi thành một đường cong đẹp mắt. Thẩm Việt chơi cậu rất ác liệt, phá hủy hết thảy lớp ngụy trang cùng sự cậy mạnh của cậu, ngoại trừ nước mắt và tiếng thở dốc, cậu không thể cho hắn thêm thứ gì nữa.
Tính cách cậu cứng rắn bao nhiêu thì cơ thể lại mong manh chừng ấy. Ninh Nặc Kỳ bị thô bạo buộc phải bật khóc, cắn môi dưới đến mức trắng xanh.
Thẩm Việt đặt ngón cái lên cằm Ninh Nặc Kỳ, ép cậu phải mở miệng ra. Hắn cụp mắt nhìn cậu, động tác bên dưới thoáng chậm lại, từ từ cất tiếng, "Bây giờ đã đủ hay chưa?"
"Nói... Nói nhảm lắm quá..." Ninh Nặc Kỳ đáp lại đứt quãng.
Thẩm Việt cau mày, dường như không hài lòng với câu trả lời này, cho nên tiếp tục đẩy dương thô nóng của mình vào trong cơ thể mong manh và mềm mại ấy. Ninh Nặc Kỳ vừa đau vừa sướng khóc một trận, gắt gao túm chặt cánh tay Thẩm Việt. Cậu bị sự va chạm rõ ràng và kịch liệt ấy từng bước làm tiêu mòn lý trí, gần như ngay tức khắc phải mở miệng xin Thẩm Việt tha cho.
"Đủ rồi chứ? Hửm?" Dường như Thẩm Việt rất cố chấp đối với vấn đề này, "Bảo bối."
Thân thể Ninh Nặc Kỳ khẽ run, biểu tình chật vật, ánh mắt đã chất chứa vẻ sợ hãi, lại không cam lòng nhìn người phía trên.
Cậu mím môi ngập ngừng một lát rồi mới cất giọng nói nhỏ xíu, "Đủ..."
Thẩm Việt cúi xuống hôn cậu, trầm giọng dỗ dành, "Ngoan quá."
Trên chóp mũi thẳng tắp xinh xắn của Ninh Nặc Kỳ lấm tấm mồ hôi, gò má toát ra sắc hồng tình dục ái muội. Trông cậu vừa khó chịu vừa đáng thương, nhưng buộc phải thừa nhận sự xâm nhập không có điểm dừng của Thẩm Việt. Trong lòng cậu dùng vô số lời nói không hay mắng Thẩm Việt, lại không dám chân chính nói ra, bởi vì sợ hắn sẽ bắt nạt cậu càng thêm hung dữ.
Thẩm Việt đỡ đầu gối Ninh Nặc Kỳ, gập lại áp lên bụng dưới cậu, thuận tiện cho hắn tiến vào. Hắn tự biết mình vẫn chưa xâm nhập người này tới mức cực điểm, bởi vì Ninh Nặc Kỳ vẫn đang kìm nén, không chịu khóc to thành tiếng.
Hắn nhìn đôi mắt khép hờ của Ninh Nặc Kỳ, đột nhiên muốn dò la một lần, xem xem cực hạn của cậu rốt cuộc nằm ở đâu. Hắn vững vàng đâm rút bên trong, tuy tần suất không nhanh nhưng đi vào rất sâu.
"Nhẹ, đừng, đừng sâu như thế." Ninh Nặc Kỳ nhỏ giọng nức nở.
Thẩm Việt duỗi tay xoa bóp phần thịt mềm mại trên eo người nọ, cất lời dụ dỗ, "Ninh Ninh, gọi tiếng "ca ca" đi nào?"
Ninh Nặc Kỳ phảng phất như nghe được điều gì đó cực kỳ vô lý, cậu biểu lộ vẻ mặt không thể tin được, trong tiếng thở dốc khó khăn đáp lời, "Nằm... Nằm mơ."
Cậu vốn không muốn để lộ sự yếu đuối của mình trước mặt Thẩm Việt, sao có thể hạ thấp địa vị gọi hắn là "ca ca"? Ninh Nặc Kỳ mím môi, không tài nào nhịn nổi nữa, giơ tay muốn tặng Thẩm Việt một cái tát.
Nhưng động tác của cậu quá chậm, bị Thẩm Việt nhạy bén bắt lại cổ tay.
"Khốn nạn, muốn làm thì làm đi, không làm thì——"
Ninh Nặc Kỳ bỗng không thể nói tiếp được nữa, vì Thẩm Việt vừa nhanh vừa vội thọc vào rút ra. Cậu tóm lấy tấm chăn bên cạnh ngậm trong miệng, dùng hàm răng không mạnh không nhẹ cắn rách vải dệt, từ cổ họng như phát ra tiếng rên rỉ tan vỡ. Thẩm Việt làm cậu quá đau đớn, cũng quá thoải mái, khiến cậu không còn cách nào tự kiềm chế chính mình.
"Ninh Ninh, gọi "ca ca"."
Giọng nói Thẩm Việt vừa trầm thấp vừa dịu dàng, tựa như đang thổ lộ những lời đường mật, nhưng Ninh Nặc Kỳ biết rất rõ, Thẩm Việt không hề có ý định dỗ dành cậu. Hắn là đang ép bức cậu, dùng sức mạnh áp đảo buộc cậu phải khuất phục.
Ninh Nặc Kỳ khóc đứt cả hơi, khắp mặt đều là những vệt nước mắt đáng thương, nhưng cậu vẫn cố chấp không chịu mở miệng. Hai bắp đùi cậu run lên, đầu óc cũng dần trở nên trống rỗng. Cậu biết mình sắp bắn, bèn nắm chặt bàn tay to nóng như lửa đốt với từng khớp xương rõ ràng của Thẩm Việt. Thẩm Việt thở hổn hển, ngắm nhìn dáng vẻ mơ màng quyến rũ của Ninh Nặc Kỳ khi đang trên đà cao trào, dưới thân đâm vào ngày càng hung ác.
Ninh Nặc Kỳ xuất ra trong tần suất đáng sợ ấy, cậu chẳng thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ có thể căng chặt cơ thể, không ngừng run rẩy co rút. Móng cậu đâm vào mu bàn tay Thẩm Việt, như thể muốn cho hắn cùng cảm nhận sự sung sướng đến nỗi mất kiểm soát của chính mình. Cậu bắn lên cơ thể Thẩm Việt, Thẩm Việt chạm vào tinh nhạt màu, bôi nó trên bụng cậu.
Cậu tưởng Thẩm Việt sẽ dừng lại, rồi dịu dàng giúp cậu hồi sức như thường lệ, thế nhưng dường như Thẩm Việt không hề có ý định kết thúc tại đây. Hắn vẫn hung ác cậu, tóc mái hơi dài trên trán không ngừng đung đưa theo chuyển động, mồ hôi nóng hổi rơi xuống eo Ninh Nặc Kỳ.
Không ai có đủ sức để chịu đựng cơn đau do bị cưỡng ép cực khoái mang đến, Ninh Nặc Kỳ như muốn phát điên, ngay cả tiếng rên rỉ cũng không phát ra nổi, không ngừng hướng về phía trước giãy giụa, ý đồ thoát khỏi sự xâm nhập của Thẩm Việt. Nhưng cậu lại bị Thẩm Việt bắt được vòng eo, mỗi khi di chuyển được một chút hắn đều sẽ dùng sức cắm càng mạnh càng sâu, kéo cậu trở về.
"Dừng——" Ninh Nặc Kỳ hoảng sợ thốt ra một tiếng từ trong cổ họng, lung tung tóm lấy cánh tay Thẩm Việt.
Thẩm Việt cố tình chờ đến khoảnh khắc này, hơi thả chậm tốc độ, bình tình nói điều kiện với cậu, "Gọi "ca ca" đi rồi anh tha cho."
Đôi môi Ninh Nặc Kỳ đỏ mọng run rẩy, khàn giọng rên rỉ vô nghĩa, đến cả nước mắt đang không ngừng tuôn ra cũng tràn ngập hơi thở tình dục.
Cậu vừa hờn vừa sợ nhìn Thẩm Việt, chậm chạp không chịu nói ra hai chữ kia.
Thẩm Việt thấy cậu không ngoan, thế là lại hung hăng cắm rút.
Cuối cùng Ninh Nặc Kỳ không nhịn được nữa, hoảng loạn khóc kêu, "Ca ca—— Ca ca!"
Cậu nhục nhã muốn chết, khuôn mặt nóng như sắp bị bỏng, rất nhanh đã vừa thẹn vừa bực mà cắn môi dưới. Lúc này Thẩm Việt mới chịu dừng lại, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không rút ra. Hắn nhéo má Ninh Nặc Kỳ, cùng người bên dưới dây dưa môi hôn một lúc lâu.
Thẩm Việt chợt kéo cậu vào lòng, giúp cậu lau đi dòng nước mắt như chuỗi hạt cườm.
Ninh Nặc Kỳ choáng váng nửa ngày, thật lâu sau mới hồi phục được. Cậu trở nên cực kỳ ngoan ngoãn và nghe lời trong dư vị cực khoái, chấp nhận hết thảy sự đùa nghịch của Thẩm Việt.
Một lúc qua đi, đôi mắt cậu từ trong mơ màng dần trở nên trong trẻo, rồi chậm rãi đối diện với tầm nhìn của Thẩm Việt.
"Thẩm Việt..." Ninh Nặc Kỳ chỉnh đốn lại cảm xúc, nhỏ giọng nói với Thẩm Việt. Thanh âm khàn đặc đáng thương, nghe như là hậu quả của việc sử dụng quá độ.
"Hửm?" Thẩm Việt nhanh nhẹn đáp lại.
Ninh Nặc Kỳ nhịn không nổi nữa, dùng sức giơ tay chỉ vào bên ngoài giường, "Lăn xuống giường cho bố!"
Việc này chưa xong, việc khác đã đến.
Thẩm Việt vừa mới thành công xoa dịu sự tức giận của Ninh Nặc Kỳ, sau đó lại dùng tốc độ nhanh như chớp khiến cậu nổi cơn tam bành. Hắn còn chưa làm xong, cả ý định muốn xuất tinh cũng không có, nhưng Ninh Nặc Kỳ lại bảo rằng không cho hắn tiến vào thêm lần nữa. Hắn không ngừng dỗ dành hồi lâu, cuối cùng mới xin được Ninh Nặc Kỳ dùng tay giúp hắn bắn ra.
Thẩm Việt cảm thấy chính mình thật sự quá thê thảm, nhưng hắn một chút cũng không hối hận.