Cũng may là đoạn đối thoại này không duy trì được bao lâu, bởi vì Kỳ Tích hỏi tiếp: “Vậy anh xem những bộ anime nào?”
Vạn Sơ Không nhanh chóng trả lời: “Bọt Biển Tinh Nghịch, Người Nhện.”
Kỳ Tích cứng họng.
Cậu rất ít khi xem hoạt hình Hollywood cho nên không biết đáp lại như thế nào.
Nhưng dù sao, ánh mắt Kỳ Tích nhìn Vạn Sơ Không có vẻ háo hức hơn rất nhiều, không còn gò bó như trước nữa.
Tô Miễn Siêu gọi điện thoại hỏi người đâu, Kỳ Tích thành thật trả lời: “Tao đang về nhà.”
Tô Miễn Siêu vô cùng đau đớn: “Bảo mày đi tạo quan hệ với Vạn Sơ Không mày không đi, lén lút chạy về nhà là thế nào? Người kia đâu?”
Kỳ Tích do dự, thì thào vào điện thoại: “Đang bên cạnh tao.”
Trong xe có ba người, cho dù yên lặng đến đâu vẫn có thể nghe thấy tiếng của cậu.
Tô Miễn Siêu: “Hai người quen nhau từ khi nào vậy? Thật sự là lén lút gặp nhau sau lưng người khác đấy hả?”
Kỳ Tích trực tiếp cúp máy, cầm điện thoại quay đầu cười trừ với Vạn Sơ Không, cầu mong người bên cạnh không nghe thấy gì.
Vạn Sơ Không cũng mỉm cười với cậu.
Hai người cứ nhìn nhau cười như vậy, Kỳ Tích là người thua trước tiên. Cậu mở miệng: “Đã phiền anh phải chạy đường vòng rồi.”
“Không sao, nhà tôi cũng về đường này.” Vạn Sơ Không nhịp nhịp ngón tay trên đùi mình, nghiêng người lịch sự hỏi: “Gần đây cậu không có lịch trình sao? Tôi nghĩ thần tượng phải bận lắm chứ.”
“Bởi vì mới ghi hình với nhóm xong cho nên được nghỉ hai ngày, ngày mai tôi sẽ đi chụp tạp chí.” Kỳ Tích đối với chuyện này cũng rất quen thuộc. Hai người không quen thì có thể nói chuyện gì được, không thể nói về cuộc sống riêng tư, cho nên đành nói về công tác.
Vạn Sơ Không gật đầu, Kỳ Tích lại hỏi: “Còn anh thì sao?”
Vạn Sơ Không giậm chận về phía trước, quay đầu trả lời: “Tôi vừa mới quay xong một bộ phim truyền hình. Sáng nay mới bay từ thành phố A về.”
Kỳ Tích sửng sốt: “Vậy anh có định nghỉ ngơi không?”
“Vốn dĩ tôi định nghỉ ngơi nhưng có chút chuyện cho nên không thành. Nhưng mà không sao, giờ phút này cũng không tệ.” Bầu trời bên ngoài cửa xe tối đen, xuyên qua lớp kính màu xám còn tối hơn nữa. Vạn Sơ Không vừa đáp vừa dùng tay gãi vào cạnh hơi nhọn của chiếc điện thoại. Anh hay vứt điện thoại lung tung, hơn nữa còn chưa bao giờ dùng ốp lưng cho nên nhìn điện thoại vô cùng te tua.
“Tôi có một vấn đề vô cùng tò mò, không biết trực tiếp hỏi liệu có xúc phạm đến cậu không.” Vạn Sơ Không lại mỉm cười hỏi Kỳ Tích.
Trợ lý toát mồ hôi giùm cho Kỳ Tích đằng sau. Mỗi lần ông chủ của cậu ta nói như vậy thì chắc chắn chẳng có gì tốt đẹp cả.
“Chuyện gì?” Kỳ Tích hỏi.
“Làm thần tượng thật sự không thể yêu đương sao?”
Kỳ Tích chớp chớp mắt, thay vì đưa ra câu trả lời, cậu lại hỏi ngược: “Anh yêu ai rồi hả?”
Bầu không khí đóng băng trong vài giây.
Vạn Sơ Không: “Không phải, tôi chỉ tò mò thôi.”
Kỳ Tích nói: “Đúng vậy.”
“Vậy nếu cứ yêu đương thì sao?”
Kỳ Tích mở miệng, ngoại trừ việc Vạn Sơ Không và một nữ thần tượng nào đấy yêu nhau, cậu không thể nghĩ ra lí do nào khác lại khiến đối phương hỏi một câu như vậy.
“Thì tự chịu trách nhiệm.” Kỳ Tích nói.
Vạn Sơ Không có vẻ rất hài lòng với câu trả lời này, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.”
Kỳ Tích ngẩn ra: “Cảm ơn cái gì?”
Nụ cười của Vạn Sơ Không hết sức vô hại. Trước đây giáo viên dạy anh diễn xuất đã khen Vạn Sơ Không có thể thích nghi diễn nhiều loại hình. Dù đóng vai chính diện hay phản diện, chỉ cần ánh mắt của Vạn Sơ Không khẽ biến đổi là có thể tạo nên một khí chất hoàn toàn khác.
Khi xe chạy đến cổng chung cư, Kỳ Tích đội mũ lên, Vạn Sơ Không đột nhiên nói: “Cậu có muốn thêm wechat không?”
Kỳ Tích lấy điện thoại ra quét mã, Vạn Sơ Không nhìn thấy con mèo trên mũ cậu: “Cậu thích mèo lắm hả?”
“Ừm, tôi rất thích.” Kỳ Tích thoải mái thừa nhận, sau đó vẫy tay lịch sự, “Cảm ơn anh đã đưa tôi về.” Sau đó cậu quay đầu nói với trợ lí, “Cảm ơn anh. Anh có cần… kí tên không?”
Trợ lí nhìn sắc mặt ông sếp nhà mình, vội nói: “Lần sau cũng được. Làm phiền anh Kỳ rồi.”
Kỳ Tích gật đầu, quay người xuống xe.
Cánh cửa đóng lại sau lưng, tiếng đóng cửa lần này nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Kỳ Tích quẹt thẻ đi vào khu chung cư, xe mới bắt đầu chậm rãi nổ máy.
Trợ lí nơm nớp lo sợ hỏi: “Sếp, chúng ta đi đâu đây?”
Vạn Sơ Không bật điện thoại về chế độ có tiếng, nhìn trên màn hình có bốn cuộc gọi nhỡ, một lúc sau mới nói: “Đi vòng qua cửa Nam rồi dừng lại.”
Trợ lí đang định thở phào nhẹ nhõm thì điện thoại của Vạn Sơ Không lại đổ chuông.
Người đàn ông nhìn thấy một chuỗi con số, không ngần ngại bắt máy: “Alo.”
Giọng nữ đầu dây bên kia cất lên: “Em nhắn tin cho anh thì không bao giờ trả lời, sao gọi thì lại bắt máy nhanh thế.”
Vạn Sơ Không cụp mắt xuống. Lông mi đen và rậm như lông quạ, kết hợp với nốt ruồi nhỏ bên mũi, không có gì lạ khi anh ngay lập tức thu hút rất nhiều sự chú ý của fan nhan khống, suốt ngày gọi bậy “ông xã, ông xã” dưới weibo của anh.
“À, bởi vì vừa rồi tôi đã hỏi cụ thể một tiền bối của cô, cậu ấy đã đích thân nói với tôi rằng thần tượng không thể yêu đương. Một khi yêu đương thì phải gánh lấy hậu quả tương ứng. Cho nên vì tương lại của mình, từ nay về sau, cô đừng gọi cho tôi nữa được không?”
“…”
Cả xe im phăng phắc.
Đầu dây bên kia cũng im lặng.
Sau vài giây, giọng nữ mới tiếp tục: “Ai mà lại lo chuyện bao đồng vậy?”
“Có bao đồng hay không thì tôi không biết, nhưng tôi biết ơn cậu ta rất nhiều.” Vạn Sơ Không nhìn từng tòa nhà trước mắt dần lui về sau, di động bên tai lại rung một chút, anh nâng tay nhìn màn hình, mặc kệ lại tiếp tục nói: “Và hình như cô nhầm trọng điểm rồi, trọng điểm là đừng có gọi cho tôi nữa.”
Giọng nữ lập tức lạnh xuống: “Vậy anh sẽ không nói thẳng chứ?”
“Lần trước tôi đã nói rồi, cô lại làm như không nghe khiến tôi cảm thấy mình dùng từ chưa đủ uyển chuyển thì phải. Lần này đã lịch sự lắm rồi.” Vạn Sơ Không nói, “Chúng ta chỉ đang quay phim cùng nhau thôi.”
Lần này thì bên kia lập tức cúp máy, Vạn Sơ Không che giấu vẻ mệt mỏi trong đáy mắt, ngẩng đầu nở nụ cười hoàn mỹ: “Cậu có nhận xét gì cách xử lí của tôi không?”
Trợ lí không dám thở mạnh: “Không ạ… Đã đến nơi rồi thưa sếp.”
Vạn Sơ Không thở ra một hơi: “Nhanh như vậy sao?”
“Vâng…” Không phải chỉ là khoảng cách cửa trước cửa sau thôi sao, có thể xa đến mức nào được?
“Tôi đột nhiên thay đổi quyết định.” Trên màn hình di động của Vạn Sơ Không xuất hiện thêm một cuộc gọi nhỡ, cho thấy đó là từ cùng một người. “Về căn hộ của tôi đi.”
Từ ngày làm trợ lí cho Vạn Sơ Không, vị trợ lí này thường xuyên nhớ tới ngôi sao kiêu căng mà mình đi theo trước đó. Vạn Sơ Không không kiêu căng, anh ta chỉ có bệnh thôi, suốt ngày nắng mưa thất thường không ai theo kịp.
–
Một tuần mới. Một công việc mới.
Ở ngày thứ năm trong lịch trình dày đặc của mình, Kỳ Tích nhận được một tin nhắn từ Vạn Sơ Không.
Lúc đó cậu đang quay quảng cáo. Sáu thành viên trong nhóm đứng thành hàng, lần lượt ló đầu ra đọc khẩu hiệu vô cùng xấu hổ. Kỳ Tích đặt bộ não của mình ở chế độ im lặng, giả vờ rằng giọng nói nhiệt tình kia không phải do mình tạo ra, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi sau khi đã quay tận lần.
Cậu quay lại phòng chờ, mở điện thoại di động, từ từ kéo xem đống tin nhắn + trên wechat, nhìn thấy ba tin nhắn do Vạn Sơ Không gửi đến, bối rối mở ra.
Hai trong số đó là hình ảnh, tin còn lại là tin nhắn: [Một con khác trốn đâu mất không chụp được.]
Kỳ Tích ngạc nhiên đến mức trượt khỏi ghế, cúi nhìn màn hình, phóng to ra một lần nữa.
Là mèo!!
LÀ MÈO KÌA!!
Buổi sáng mệt mỏi của Kỳ Tích đã được chữa lành bởi hai con mèo có bộ lông dày và thân hình bụ bẫm. Cậu vui vẻ trả lời: [Béo quá.][Mèo vui vẻ.jpg]
Niềm vui chưa được bao lâu, nhân viên công tác gõ cửa bước vào: “Kỳ Tích, đạo diễn nói không được, phải quay thêm lần nữa.”
Kỳ Tích đặt điện thoại xuống: “Được ạ. Em tới ngay.”
Vạn Sơ Không không trả lời tin nhắn của cậu. Sau nhiều ngày trôi qua, anh ta không gửi thêm con mèo nào nữa. Tin nhắn ngày đó giống như đột nhiên thấy một bức ảnh muốn chia sẻ cho Kỳ Tích xem vậy.
Kỳ Tích mỗi ngày nhận được rất nhiều tin nhắn công việc và tin nhắn của nhóm, tin nhắn của Vạn Sơ Không chìm trong đống này, cậu cũng không quan tâm.
Định mệnh của cậu và Vạn Sơ Không là hai đường thẳng song song. Cho dù có đang ở trong một vòng trong luẩn quẩn nhưng chẳng cần giao nhau. Cho dù những câu chuyện trên mạng có viết ra những cuộc gặp gỡ đẹp đẽ như thế nào thì thực tế là ngay cả khi hai người đã gặp nhau, nói xin chào, thêm wechat thì họ vẫn là những người xa lạ.
Vậy thì… khi nào nhiệt mới giảm xuống??!!
Tại sao xếp hạng của siêu thoại lại tăng rồi??!!!!
Kỳ Tích bối rối nhìn điện thoại.
Phó Sương rất nhiệt tình: “Anh Lục, để em nói cho anh nghe, ông xã của anh…”
Kỳ Tích bất lực thở dài, sửa miệng: “Đã nói không phải ông xã của anh rồi mà.”
“Em quen miệng. Hehe… Xin lỗi anh.” Phó Sương chẳng có tia ăn năn hối hận gì, tiếp tục kéo điện thoại: “Anh cũng biết là anh ấy đang quay một bộ phim truyền hình đúng không. Anh ấy với nữ chính, anh cũng biết luôn, cái người mà lần trước đứng chung sân khấu với chúng ta á.”
Kỳ Tích tìm kiếm thông tin trong đầu: “Thạch Hạ Nhị?”
Phó Sương giơ ngón cái: “Quả nhiên là anh, ngay cả tên tình địch cũng nhớ được.”
Kỳ Tích: “?”
Kỳ Tích: “Đã bảo là anh có trí nhớ tốt rồi mà.”
“Không quan trọng.” Phó Sương tiếp tục kéo điện thoại, cuối cùng tìm thấy một bức ảnh, tuy khá mờ nhưng có thể thấy đó là một nam một nữ, cô gái đang khoác tay chàng trai.
Kỳ Tích bối rối: “Làm sao vậy? Đây là ai?”
“Đó là ông xã và tình địch của anh.”
Kỳ Tích: “…”
Phó Sương nhanh chóng an ủi: “Nhưng anh à, không sao đâu. Cả người hâm mộ hai bên đã làm rõ ràng rồi. Cả hai đang mặc trang phục của chương trình. Chỉ là đang quay phim thôi.”
Nhưng Kỳ Tích đột nhiên nghĩ đến những gì Vạn Sơ Không đã hỏi mình vào tối hôm đó.
Là cô ấy sao?
Vạn Sơ Không đang yêu cô gái này?
“Liên quan gì đến anh đâu.” Kỳ Tích nói xong, ánh mắt vô thức đảo đi chỗ khác, cảm thấy bản thân như phát hiện ra một bí mật khó tin nào đó.
“Cho nên đó chính là lí do. Hai người kia giống như đã đụng đến fan cp, họ không ngừng sìn hàng, vẽ tranh, chỉnh ảnh. Còn có, bọn họ cắt ghép trailer phim mới của Vạn Sơ Không với anh thành chuyện tình dân quốc có hai phiên bản HE và BE nữa nè. Anh, anh xem không?”
Kỳ Tích còn đang đắm chìm trong sự bàng hoàng khi phát hiện ra bí mật, tùy tiện lắc đầu.
“Để em gửi cho anh.”
Lần này thì Kỳ Tích nghe rõ. Cậu đè tay Phó Sương lại: “Đừng gửi cho anh, cũng đừng gửi lên nhóm.”
“A?” Vẻ mặt Phó Sương vô cùng tiếc nuối, “Sao anh không nói sớm? Buổi sáng em gửi lên nhóm rồi, anh không thấy hả?”
“…”
Kỳ Tích lập tức mở điện thoại vào nhóm chat sáu người, tên nhóm là [Ít nói thì ít bị mắng]
Phó Sương: [Liên kết web]
Khâu Diệc: Đã xem.
Lâm Sam: Đã xem.
Hạ Ngũ: Đã xem.
Nhậm Tư: Xem cái đm!!
Nhậm Tư: Anh vừa mới mở lên đã bị chị Hà bắt gặp. Đừng có mà gửi những thứ này vào nhóm nữa!!
Lâm Sam: Đội trưởng không hỏi cảm xúc của chị Hà khi nhìn thấy hả?
Nhậm Tư: Anh còn chưa muốn chết.
Phó Sương: À chị Hà cũng biết á. Trong siêu thoại chị ấy lên level luôn rồi.
Lâm Sam:?
Hạ Ngũ:?
Kỳ Tích:?
Khâu Diệc:?
Sau khi đọc tin nhắn, Kỳ Tích quay đầu hỏi Phó Sương: “Em nói chị Hà…?”
Phó Sương nhún vai: “Thật mà. Chị ấy đăng nhập với đăng bài mỗi ngày luôn. Nhưng anh đừng lo, không lộ ra bên ngoài đâu. Quản lí của chúng ta khá tin cậy.”
Kỳ Tích: “Ủa chứ không phải lí do chính khiến tin tức chưa bị lộ ra ngoài là bởi vì anh hoàn toàn không quen biết Vạn Sơ Không sao?”
Phó Sương vỗ tay: “Đúng vậy, em cứ quên mất.”
“Cái này có gì mà quên??!!”