Tô Xảo Xảo bị người quen kéo đi nói chuyện, vừa ngẩng đầu lên thấy Tô Miễn Siêu đang bước tới, trên mặt nở nụ cười xấu xa: “Ủa không phải anh nói đi tìm Kỳ Tích sao? Người đâu rồi?”
Tô Miễn Siêu chỉ về phía sau lưng mình: “Đang nói chuyện với Vạn Sơ Không.”
Tô Xảo Xảo: “…”
Người ngoài có thể không biết Kỳ Tích, nhưng Tô Xảo Xảo đã biết cậu được một năm rưỡi.
Trước khi quen Kỳ Tích, ấn tượng của cô về Lullaby chỉ đọng lại ở việc đường phố phát đầy bài hát của nhóm nhạc này. Nổi tiếng thì nổi tiếng thật đó nhưng cách thức thì có hơi lạ, là loại vũ đạo yêu thích của các bác gái múa quảng trường.
Cho đến khi Tô Xảo Xảo nhìn thấy Kỳ Tích, cô mới thấy rằng người thật ngoài đời khác xa với trên màn ảnh. Không còn lớp trang điểm bỏng bẩy và trang phục sân khấu nữa, Kỳ Tích giống như một người em trai nhà bên vậy, nhẹ nhàng thanh thuần. Ánh mắt cậu ta nhìn mọi người có vẻ như thoáng qua nhưng lại làm người ta không có cảm giác mình bị xem nhẹ.
Sau này khi đã quen rồi, Tô Xảo Xảo lại phát hiện thời lượng mà Kỳ Tích nói chuyện với mọi người giống như một cục pin vậy, càng lâu thì pin cạn dần. Những bữa tiệc phải thường đến giữa khuya thì mới là thời khắc cho mọi người cuồng loạn, còn Kỳ Tích tới thời điểm đó thì lại như một cục pin hết năng lượng đang thu mình nằm trên một diện tích nhỏ tí xíu không muốn nói một lời.
Những ồn ào của thế giới này không liên quan đến cậu, mặc kệ những ánh đèn đầy màu sắc nhảy nhót trên mí mắt, Kỳ Tích chỉ muốn đi ngủ.
Trông vô cùng tội nghiệp.
Mà cố tình Tô Miễn Siêu lại rất hay kéo Kỳ Tích ra ngoài khiến những người không quen thuộc với Kỳ Tích nghĩ rằng cậu ta rất ham chơi.
Thật ra nếu có ai nói chuyện với Kỳ Tích thì sẽ biết cậu ta là lười biếng từ trong xương cốt, giống như không đặc biệt thích cái gì, cũng không ghét cái gì. Tính tình thì dễ nói chuyện, căn bản sẽ không từ chối người khác. Đây cũng là lí do tại sao mà trong mười lần thì Tô Miễn Siêu có thể kéo Kỳ Tích ra khỏi túp lều của mình tám lần.
Kỳ Tích thực sự không phù hợp với giới giải trí.
Nhưng ngoại hình của Kỳ Tích đặc biệt thích hợp để đứng trên sân khấu.
Tô Xảo Xảo biết suy nghĩ của Tô Miễn Siêu. Cp “Sơ Kỳ Bất Ý” thực sự là một chuyện bất ngờ trên mạng. Không ai biết nhóm người này đang nghĩ gì. Có thể là ban đầu thoạt nhìn thì cũng vui đấy, gán ghép hai người chưa từng gặp với nhau từ từ nảy sinh tình cảm, chờ đợi hai người có thể thực sự nhìn thấy nhau.
Mà hiện tại đã gặp mặt rồi, hai đương sự đang có những suy nghĩ riêng của mình.
Chờ cho tách khỏi đám người kia rồi, Kỳ Tích mới nhận ra hai người càng lúc càng đi xa hội trường tổ chức tiệc, trong lòng không khỏi mong đợi- chẳng lẽ anh ta muốn chuồn sao?
Tốt nhất là vậy.
Vì Kỳ Tích cũng thế.
Ngay từ khi hai người bắt đầu cuộc trò chuyện, Kỳ Tích đã nhận thấy rất nhiều ánh mắt xung quanh đổ dồn về phía họ. Mọi người trên thế giới đều thích buôn chuyện, ngay cả những người nổi tiếng cũng không ngoại lệ.
Sau khi cp “Sơ Kỳ Bất Ý” nổi lên, Kỳ Tích bị những người xung quanh hỏi thăm rất nhiều, ngay cả bạn học cấp Hai đã lâu không liên lạc cũng gọi điện thoại cho cậu: “Cậu khai thật đi, có phải hồi cấp Hai hai người quen nhau mà giấu mọi người không hả?”
Kỳ Tích oan uổng nói to: “Tớ với anh ta không học cùng lớp, cậu quên trường chúng ta có bao nhiêu người sao?”
“Càng nói càng nghi ngờ! Làm sao cậu lại nhớ người hai người không cùng lớp? Đã lâu như vậy rồi!”
“…Nếu nói thế, tớ còn nhớ rõ tên với số học sinh của cậu đây này.”
Quả nhiên, câu tiếp theo của bạn học: “Cậu nhớ số học sinh của tớ làm gì? Chẳng lẽ cậu thầm mến tớ à?”
Kỳ Tích cúp máy.
Cậu còn có thể làm gì?
Đơn giản vì cậu có một trí nhớ tốt thôi!!
Trong sáu tháng qua, chỉ vì cái cp trời ơi này mà Kỳ Tích đã nhận được rất nhiều câu hỏi không thể giải thích được, mà câu hỏi thường xuyên nhất là— hai người thật sự chưa gặp nhau sao?
Trước kia thì Kỳ Tích còn hợp tình hợp lí mà nói chưa gặp, còn sau hôm nay thì sao đây?
Kỳ Tích nhìn người bên cạnh, Vạn Sơ Không luôn duy trì một tốc độ để cậu có thể theo kịp.
Tới cửa thang máy, Kỳ Tích thở phào nhẹ nhõm.
Vạn Sơ Không quay đầu lại nói: “Xin lỗi, tôi trước tiên còn có việc phải rời đi. Nếu cậu…”
“Tôi cũng đi.” Trong đầu Kỳ Tích bây giờ đang hô to tự do vạn tuế, hoàn toàn không nghe ra được ngụ ý của Vạn Sơ Không là, bây giờ chúng ta tách nhau ra đi.”
Vạn Sơ Không hơi dừng lại, gật đầu: “Được, vậy cậu định đi như thế nào?”
Anh lịch sự hỏi.
Lại không ngờ, Kỳ Tích trả lời vô cùng nghiêm túc: “Đi tàu điện ngầm.”
Vạn Sơ Không: “…”
Anh hít một hơi thật sâu, cười nói: “Tôi có gọi trợ lí lái xe tới đây, bằng không cùng đi đi.”
“Không cần, chắc là không tiện đường đâu. Như vậy sẽ rất phiền phức.” Kỳ Tích vô cùng quen thuộc lập tức từ chối.
Kết quả Vạn Sơ Không lại tiếp tục nói: “Không sao đâu. Dù gì tôi cũng kéo cậu ra rồi, cậu từ chối như vậy sẽ khiến tôi áy náy.”
Chủ yếu là vì anh không muốn hotsearch ngày mai sẽ là Kỳ Tích sau khi chia tay Vạn Sơ Không ở khách sạn thì một mình đi tàu điện ngầm về nhà
Mặc dù có thể không chụp được ảnh của Vạn Sơ Không, nhưng nếu là hotsearch Một Mình Kỳ Tích đi tàu điện ngầm về nhà thì lại quá đáng thương.
Vạn Sơ Không không đến nỗi vô tình như thế, huống chi anh còn lấy Kỳ Tích làm cớ để chuồn khỏi bữa tiệc.
Kỳ Tích lúc này không biết phải từ chối thế nào. Cửa tháng máy vừa lúc mở ra, Vạn Sơ Không bước đi khiến Kỳ Tích không có cơ hội mở miệng, nghĩ xong muốn nói thì lại không thích hợp cho nên dùng dằng đến bãi đỗ xe.
Trợ lí lái chiếc xe van, chớp đèn hai lần, Vạn Sơ Không hơi vung tay lên, xe đã dừng trước mặt hai người.
Vạn Sơ Không mở cửa xe, nghiêng đầu nhìn Kỳ Tích. Da đầu Kỳ Tích tê dại, nhanh chân bước lên vì sợ làm trễ thời gian của người khác.
Mà trợ lí từ lúc nhìn thấy Kỳ Tích đã muốn mở miệng, vừa định nói “Sếp, rốt cuộc anh không trốn nữa sao?” thì quay đầu nhìn thấy nụ cười ẩn chứa hàng ngàn lưỡi dao của Vạn Sơ Không bèn biết điều nuốt lời vào trong bụng.
“À thì… Xin chào, Lullaby ngưỡng mộ đã lâu, tôi là fan của cậu đó, tí nữa có thể kí tên cho tôi không?”
Khóe miệng Kỳ Tích giật giật, muốn nói “thật ra còn thiếu số nữa” nhưng lại im lặng, chỉ gật đầu, bảo trì nụ cười cơ bản, cố gắng chui vào trong xe.
“Lái xe của cậu đi.” Cửa xe đóng “rầm” một tiếng, ngữ khí Vạn Sơ Không ấm áp nhắc nhở trợ lí.
Ý muốn nói: Đừng nói những điều không nên nói.
Trợ lí nghe lời yên ổn lái xe thì nghe thấy một giọng nói vang lên từ băng ghế sau.
“Sao cậu cách tôi xa vậy? Sợ tôi sao? Lúc nãy tôi có nói qua, về mặt bối phận, cậu là tiền bối của tôi mà.”
“Không có, tôi ra mắt muộn hơn anh rất nhiều. Anh lúc nhỏ…”
“Lúc nhỏ không tính.”
“Tại sao? Lúc đó anh diễn cũng rất tốt…”
Trợ kí cảm thấy mình chẳng đang lái xe van nào cả, đang lái tàu siêu tốc thì có.
Cậu ta không hiểu Kỳ Tích thực sự không biết hay cố tình mà lại nói chuyện quá khứ của Vạn Sơ Không.
Đó là nguyên một bãi mìn của Vạn Sơ Không đó.
Thường thì ai mà nhắc đến nhất định sẽ không sống sót. May bây giờ xe đang chạy trên đường, nếu như còn ở trong bãi đỗ xe, nhất định vị nhà mình sẽ nắm cổ áo của Kỳ Tích rồi bảo cậu ta mau cút xa ra.
Ông trời quả là ưu ái Kỳ Tích.
Trợ lí yên lặng làm động tác chữ thập trong lòng – Amen.
Sự kiên nhẫn của Vạn Sơ Không sắp cạn kiệt, nhưng dáng vẻ tự nhiên của Kỳ Tích khiến anh cảm thấy đó không phải là giả vờ.
Cậu ta có khoảng cách xã giao của riêng mình, cách xa người khác, và ngại nói chuyện với anh.
Sau khi Vạn Sơ Không quan sát cho ra được kết luận, tạm thời tha cho Kỳ Tích một mạng.
“Nhà cậu ở đâu?” Vạn Sơ Không mở miệng. Anh nhìn thấy Kỳ Tích lại lâm vào tình trạng thất thần cảm thấy có chút buồn cười. Mình có ăn thịt cậu ta đâu, cậu ta sợ cái gì nhỉ?
Thật ra Kỳ Tích chỉ đang suy nghĩ tìm từ để trả lời. Chung cư của cậu khá đặc biệt. Nó nằm trong một khu biệt thự riêng biệt, nhưng cách khu đó rất xa.
Khu biệt thự vô cùng đắt đỏ.
Ba năm qua cậu không kiếm được nhiều tiền lắm, cho nên chỉ có thể ở tại khu chung cư. Nhưng mà mỗi lần cậu nói địa chỉ thì người ta lại tưởng cậu ở khu biệt thự cho nên chạy thẳng ra cửa khác, cách nhà cậu tận mười phút.
Đi bộ mệt lắm.
Không muốn đi.
Kỳ Tích đang cố gắng để bản thân không cần đi bộ, nói ra một chuỗi địa chỉ, còn cố ý nói: “Phiền anh chạy tới cửa Tây giùm tôi.”
Lúc nghe thấy địa chỉ, Vạn Sơ Không khẽ nhướng mày, còn trợ lí thì tỏ vẻ ngạc nhiên: “…Hahaha, trùng hợp thật đấy.”
Kỳ Tích nghiêng đầu: “Anh cũng sống ở đó hả?”
Trợ lí: “Hahaha… Không.”
Vạn Sơ Không không nói chuyện.
Một lúc sau, Kỳ Tích hỏi: “Nhà anh có nuôi mèo đúng không?”
Vạn Sơ Không muốn trả lời là “không”, nhưng nhận thấy ánh mắt của Kỳ Tích đang nhìn mình, cho nên anh cúi đầu nhìn xuống quần áo, lập tức hiểu ra.
Áo khoác đen của anh đang dính đầy lông mèo.
Nhưng nhà Vạn Sơ Không lại không nuôi mèo.
Vạn Sơ Không tùy ý nhặt những sợi lông trên người mình ra, “Ừ” một tiếng.
Mí mắt trợ lí giật giật.
Sau đó Vạn Sơ Không hỏi: “Cậu cũng nuôi sao?”
Kỳ Tích lắc đầu, “Không nuôi. Tôi không có nhiều thời gian.”
Sau đó, sự im lặng lại bao trùm cả xe.
Cậu đúng là kẻ hủy diệt đề tài.
Một lúc sau, Vạn Sơ Không mở miệng: “Mèo đúng là không dễ nuôi.”
Kỳ Tích gật gật đầu: “Đúng vậy.”
Cuộc nói chuyện lại kết thúc.
Vạn Sơ Không đột nhiên xắn tay áo, chỉ cho Kỳ Tích xem những vết xước trên cánh tay: “Bị mèo cào.”
Màu cánh tay của Vạn Sơ Không đậm hơn Kỳ Tích vài phần, Kỳ Tích dựa gần lại xem, sự tương phản càng thêm rõ rệt.
Kỳ Tích nhìn những vết xước trên tay Vạn Sơ Không, nghĩ ngợi tìm từ trả lời: “…Chắc là đau lắm.”
Vạn Sơ Không mỉm cười: “Không việc gì. Nó cào xong còn bỏ chạy, cây ngay không sợ chết đứng chẳng có chút chột dạ nào.”
Kỳ Tích suy nghĩ: “Chắc là sau đó nó sẽ bồi thường chứ.”
“Bồi thường cái gì?”
“Ví dụ như đột nhiên chạy đến cọ cọ anh hay là sao đó…”
Vạn Sơ Không cũng nghĩ một chút: “Hình như là có.”
Kỳ Tích cuối cùng cũng nở một nụ cười chân thành nhất trong tối nay: “Tôi biết mà.”
Đến đây phải nhắc lại một lần, Vạn Sơ Không không thể xem Kỳ Tích như một người ngang hàng được, cũng không thích nụ cười đơn giản đến mức gần như ngu ngốc của cậu ta.
Tốt hơn hết là cậu cứ giả vờ như vậy đi.
Vạn Sơ Không thầm nói trong lòng như vậy, sau đó lại mỉm cười: “Nếu vậy thì xem ra nó rất thích tôi rồi.”
Kỳ Tích bật cười. Nụ cười của cậu không hề ngớ ngẩn, ngược lại rất tươi sáng và thoải mái.
Cậu là một thần tượng cho nên bản thân Kỳ Tích biết cách làm thế nào để nở nụ cười đẹp nhất trước mặt mọi người cho dù phía trước có chói mắt đến đâu. Bởi vì cậu không biết lúc nào máy quay sẽ nhắm đến mình cho nên từng lời nói, cử chỉ cơ thể và khuôn mặt phải luôn duy trì bộ dáng tươi tắn nhất.
Đôi khi Kỳ Tích không phân biệt được đâu mới là con người thật của cậu, có thể là cả hai, hoặc chẳng có ai cả.
Có khởi đầu này, việc nói chuyện trở nên dễ dàng hơn. Kỳ Tích tiếp tục hỏi: “Anh có chơi game không?”
Trên diễn đàn nói anh chơi game và xem anime.
Nếu là thật thì quá tốt rồi.
Vạn Sơ Không quả thật gật đầu.
Hai mắt Kỳ Tích sáng lên: “Vậy anime thì sao?”
“Cậu đang nói về phim hoạt hình hả?” Vạn Sơ Không suy nghĩ một chút, “Ừm, có xem.”
Chiếc radar trong đầu Kỳ Tích như dò trúng sóng.
Còn người trợ lí của Vạn Sơ Không còn đang suy nghĩ là sếp nhà mình lấy đâu ra thời gian để chơi game và xem anime vậy…
Sếp nhà mình và Kỳ Tích thực sự quen nhau từ trước à? Hay Vạn Sơ Không đơn phương Kỳ Tích?
Hay là cả hai…