Những người còn sót lại nào ngờ rằng Linh Diên lại dứt khoát đến nước này, một lời không hợp liền trục xuất khỏi gia tộc chứ? Đây chính là trục xuất khỏi gia tộc đó, hơn nữa bọn họ đều là dòng chính của Mặc tộc, nàng nói trục xuất là trục xuất, sao có thể như vậy được?
Nhưng bọn họ phản kháng có tác dụng không?
Hiển nhiên là sẽ vô dụng thôi, trước kia ít nhiều gì còn có một trưởng lão đường, nhưng bây giờ trưởng lão đường đã bị bọn họ tiêu diệt, thần nữ đời trước và tộc trưởng Long tọc ở đây đè ép, cho dù bọn họ muốn gây chuyện cũng phải có vốn liếng chứ đúng không?
Đột nhiên bọn họ có chút hối hận vì sự bốc đồng của mình.
Thường nói không nỡ bỏ con thì không bắt được sói, nếu đánh mất thân phận hôm nay thì còn nói tương lai gì nữa? Tương lai của bọn nhỏ phải tính toán thế nào?
Mà thôi mà thôi, chuyện đã đến nước này, bọn họ không cúi đầu còn có thể làm gì được nữa?
Thế nhưng khiến những người này bất ngờ chính là lúc bọn họ đang muốn tiến lên tiếp tục bỏ phiếu, thùng phiếu đã bị cất đi, mà hai tỷ muội Linh Diên thậm chí không thèm nhìn bọn họ đã bước xuống bục chủ trì, đi ra ngoài, căn bản không để ý tới bọn họ.
Càng khiến bọn họ cảm thấy bàng hoàng chính là sau khi hai tỷ muội rời khỏi, Mặc Tử Hoàng và Long Diệc cũng đuổi theo sát phía sau, để lại hai huynh đệ Mặc Ngân và Mặc Uyên tiện tay đã gọi người tới bao vây bọn họ.
Mấy gia đình lấy trưởng phòng, nhị phòng cùng với tam cô nãi nãi, tử cô nãi nãi dẫn đầu nháy mắt biến sắt.
“Các ngươi muốn làm gì?”
Mặc Ngân mặt không thay đổi lướt qua vẻ mặt cố gắng chịu đựng của bọn họ, cười khinh.
“Làm gì? Tất nhiên là đưa các vị quay về viện tử của mình, thu dọn đồ dùng thường ngày, rời khỏi!”
“Nghe rõ đây, là đồ dùng thường ngày, những thứ khác thuộc về Mặc gia các ngươi đừng hòng mang đi dù chỉ một hạt bụi.
Muội tử nhà ta đã kiểm tra toàn bộ các ngươi từ đầu tới đuôi rồi, nên niêm phong cũng đã niêm phong, các ngươi muốn mang đi chỉ sợ không dễ dàng như vậy đâu.
Sao? Đang hối hận hả? Đáng tiếc không còn cơ hội thay đổi nữa, bây giờ cho dù các ngươi quỳ trước mặt muội tử cũng chưa chắc muội ấy sẽ liếc mắt nhìn cái ngươi.
Vì vậy mấy phòng của các ngươi nhất định sẽ bị loại trừ khỏi gia phả Mặc gia!”
Mặc Uyên chưa bao giờ hả giận giống hôm nay.
Hắn ta đã sớm biết sức bùng nổ của Linh Diên mạnh, không ngờ rằng sau khi nàng tỉnh dậy vậy mà bật hết hỏa lực, ép sát từng bước, thoáng cái đã trừng trị xong mấy lão thất phu, thật sự là quá thần kỳ!
Đương nhiên, hắn ta cũng biết trong chuyện này nàng đã mượn thế của người cha hời kia không ít, nếu không có lẽ nàng đã không giải quyết dứt khoát như vậy, đám người này cũng không phản chiến nhanh đến thế.
Về phần những kẻ trước mắt, xem như đá trúng tảng đá lớn rồi, nha đầu kia rất xảo quyệt, dừng lại đúng lúc, không cho bọn họ chút xíu cơ hội để hối hận.
Chỉ cần hôm nay bọn họ thuận lợi đuổi người của mấy phòng này đi, vậy tương lai Mặc tộc được đảm bảo rồi.
“Mặc Ngân, Mặc Uyên, lão tử xem các ngươi ai dám động vào ta!”
Hai huynh đệ nhanh chóng trao đổi ánh mắt, vỗ tay một cái, đám hắc y nhân bao vây bọn họ nháy mắt đã giao thủ với bọn họ.
“Nếu các thúc bá không muốn tự mình ra tay, vậy thì người của bọn ta sẽ làm thay.
Giúp bọn họ thu dọn đồ đạc, ném hết bọn họ ra khỏi Mặc tộc, một tên cũng không chừa lại!”
Quản gia vội vã chạy tới, hơi khó xử nhìn người của mấy phòng này, thấp giọng hỏi hai huynh đệ.
“Hai vị thiếu gia, người của mấy phòng này còn có người ở lại Mặc gia, các ngài xem là diệt cỏ tận gốc tốt, hay là vạch rõ giới hạn với những người trước mắt?”
Mặc Ngân đảo mắt nhìn qua, trong lòng đã có tính toán, “Không cần làm khó những người kia, nếu lúc trước bọn họ đã phản bội, vậy chứng minh bọn họ không đồng lòng với người của mấy phòng này.
Bây giờ bọn họ đã có cơ hội thay đổi số phận của mình thì sao lại từ bỏ chứ? Tạm thời giữ lại quan sát, tóm lại đây là vòng đại thanh trừng đầu tiên, sau này còn có thể điều tra thêm.”
Hắn ta có thể thấy được nha đầu kia quyết tâm muốn ném gánh nặng này cho hai huynh đệ bọn họ.
Nha đầu chết tiệt kia vậy mà hỏi cũng không thèm hỏi bọn họ một câu, đúng là đủ vô tình.
Mà thôi, tóm lại hắn ta và Mặc Uyên là huynh trưởng, lại là nam nhân, đương nhiên phải chấp nhận gánh nặng gia tộc như vậy.
Muội muội muốn đi, muốn thoát thân, mặc dù bọn họ cũng không muốn tiếp nhận áp lực này nhưng theo tình hình hiện tại của Mặc tộc thì không có ai thích hợp hơn hai huynh đệ bọn họ.
Đợi tương lai bọn họ tìm được người thừa kế rồi có lùi lại cũng không muộn.
Nghĩ thông điểm này, hai huynh đệ cũng bình thường trở lại, chuyện nên làm càng không cố kỵ, cho dù đám thúc bá thím đại nương cô cô cô phụ gì đó có quậy lớn chuyện hơn, cuối cùng không phải cũng bị bọn họ quẳng cả người lẫn hành lý ra ngoài ư?
Trước khi đi ngoại trừ đồ dùng bình thường ra, mỗi người được cho một ngàn lượng tiền nghỉ việc, sau đó là công hàm trục xuất khỏi gia tộc.
Bọn họ đứng bên ngoài kháng nghị không chịu đi, Linh Diên cũng mặc kệ, trực tiếp sai người gửi công hàm trục xuất cho hoàng tộc và các đại gia tộc.
Có mấy cái công hàm này, cho dù bây giờ ngươi có giãy giụa lợi hại hơn cũng như châu chấu đá xe.
Trở lại viện tử của mình, Linh Diên cũng không chịu nghỉ ngơi, không chút khách sáo nói với Long Diệc.
“Muốn con nhận ngài không?”
Trên gương mặt anh tuấn của Long Diệc lập tức hiện lên một vệt đen, nhưng ở trước mặt con gái mình, người làm cha như hắn thật sự vô cùng chột dạ.
“Dĩ nhiên muốn, nằm mơ cũng muốn.
Con gái có gì dặn dò cứ việc nói, chỉ cần phụ thân làm được, ta đều ủng hộ con tới cùng.”
Linh Diên không khách sáo chỉ ra: “Rất đơn giản, con muốn ngài giúp con chỉnh đốn Mặc tộc một chút.
Ừm, đến mức không có một con ruồi đi!”
“Sau đó thì sao?” Theo biểu hiện hôm nay của nữ nhi hắn, hắn không tin chỉ chút yêu cầu này nàng cũng tới làm phiền hắn.
Linh Diên khẽ cong môi, “Nói chuyện với người thông minh đúng là thoải mái.
Ngoài ra là để con và tỷ tỷ thuận lợi vứt bỏ thân phận này.
Bọn con không thuộc về nơi này, bọn con không muốn ở chỗ này, một khắc cũng không muốn ở, nhưng vì hy sinh năm đó của mẫu thân nên dù bọn con không muốn cỡ nào cũng phải sống qua mấy ngày này.
Vì vậy người phải giúp bọn con, bất chấp việc trốn thoát.
Chỉ có như vậy ngài và nương con mới có thể song túc song phi rời khỏi nơi này, trở lại Long tộc của hai người.
Nương, đúng không?”
Sắc mặt Mặc Tử Hoàng thoáng cái đỏ bừng, giận dỗi nhìn Linh Diên, “Nha đầu nhà con nói cái gì đó?”
“Con có thể cho hai người suy nghĩ.
Ừm, con đã nghĩ kỹ rồi, Mặc tộc thì sao, tương lai liền để lại cho Mặc Ngân ca ca.
Về phần Mặc Uyên ca ca, con cảm thấy nhất định phụ thân đã sớm có dự tính rồi nhỉ?”
Long Diệc kinh ngạc nhìn khuê nữ nhà mình, “Con thật sự mới tỉnh lại đó hả?” Có cần tinh như vậy không?
“Tuy rằng con hôn mê nửa năm nhưng sau khi tỉnh lại cũng không nhàn rỗi.
Trong lòng ngài tính thế nào, con rõ hơn bất kỳ ai.
Hơn nữa con cũng hiểu suy nghĩ đó của ngài rất tốt, nói không chừng có thể nhân cơ hội này hoàn toàn vạch ra tương lai của bốn huynh muội bọn con.
Về điểm này thật ra con không có ý kiến gì, chỉ cần không kêu bọn con làm thần tư và thần nữ gì đó thì muốn bọn con làm gì cũng được.
Hai người họ Mặc, hai người họ Long, thế nào?”
Lần này Long Diệc hoàn toàn kích động, “Con bằng lòng theo họ Long của ta sao?”
Linh Diên liếc hắn, ánh mắt hơi lạnh, “Sao lại là con mà không phải tỷ tỷ? Ngài chê tỷ tỷ của con hả?”
Sắc mặt Long Diệc cứng đờ, gương mặt anh tuấn khí thế bức người từ trước tới nay ở trước mặt khuê nữ nhà mình lại có vẻ cực kỳ yếu ớt.
Đặc biệt là còn bị con gái không nể mặt trừng mắt trước mặt mọi người, hắn càng thêm lúng túng.
“Sao, sao lại như vậy chứ? Không phải ta đang thương lượng với con ư? Con xem, bốn huynh muội các con, lớn ở lại Mặc tộc, nhỏ cùng ta quay về Long tộc.
Như vậy rất tốt mà, con nói có phải không?”
Nói xong, hắn không quên nhìn Công Tử Diễn cầu xin tha thứ, “Nhan Nhi à, không phải phụ thân có ý ghét bỏ con.
Con xem, bất kể con họ Long hay họ Mặc không phải tương lai đều phải lập gia đình sao? Các con muốn ở đâu cũng là con gái của ta và nương con, sao bọn ta lại ghét bỏ con mình được? Họ Long và họ Mặc không liên quan chút nào, chúng ta là người một nhà cắt xương vẫn còn liền gân, có đúng không?”
Công Tử Diễn biết Linh Diên cố ý, kỳ thật nàng ấy thật sự không thèm để ý chuyện họ gì.
Chung quy vẫn là người một nhà, một họ cha, một họ mẹ, thật sự không sao cả.
“Chỉ cần mẫu thân đồng ý, muội muội cam tâm tình nguyện, con không có ý kiến gì, tin rằng hai người ca ca cũng vậy.”
Mặc dù Linh Diên là người nhỏ nhất trong bọn họ nhưng lại cực kỳ có chủ ý, đồng thời cũng tự lập nhất.
Nàng có thể nhắc tới họ cha và họ mẹ cho thấy nàng thật sự đã coi Long Diệc như phụ thân của mình, thân là tộc trưởng Long tộc sao có thể vô hậu chứ?
Trước kia là không có cách, nhưng bây giờ nàng muốn thay đổi tổ chế của Mặc tộc, họ của bọn họ tất nhiên không thể chỉ có một họ Mặc, cũng nên có người đi kế thừa bên phía Long tộc đúng không?
Mặc Tử Hoàng không ngờ rằng đến lúc này rồi hai nữ nhi còn nghĩ đến nàng, lập tức vô cùng cảm động.
“Đám nhỏ ngốc, lúc trước nương cũng là bị buộc bất đắc dĩ, nếu có thể ai lại không muốn làm hòn ngọc quý trên tay, ai muốn xuất đầu lộ diện chứ? Đáng tiếc khi đó ta không quyết đoán như Diên Nhi.
Nhưng cũng may, cũng may sinh thời ta còn có thể chứng kiến Mặc tộc thay đổi tổ chế, đây đúng là chuyện không thể tốt hơn.
Ta ủng hộ các con, về phần dòng họ lại càng không thành vấn đề, tất cả đều xem huynh muội các con.
Ta làm nương chỉ muốn ở bên các con thật tốt, bù đắp thiếu thốn mấy năm nay của ta.”
Linh Diên chỉ trợn mắt khinh thường.
Hừ, bây giờ lại bày tỏ tình yêu, sao không sớm làm vậy đi?
Nhưng khóe miệng hơi nhếch lên kia đã tỏ rõ tâm trạng sung sướng của nàng.
Ngẫm lại cũng đúng, giấc mộng vốn còn lo lắng rằng khó có thể thực hiện, bây giờ theo sự trở về của Long Diệc mọi chuyện đều trở nên đơn giản như vậy, sao nàng có thể mất hứng, sao có thể không vui?
Vừa nghĩ tới tương lai mình có thể tiêu sái đi đây đi đó, trong lòng Linh Diên liền sung sướng vô cùng.
Một nén nhang sau, hai huynh đệ đã trở về.
Cả nhà ngồi xuống thảo luận sôi nổi về kế hoạch tương lai của Mặc tộc, đồng thời sắp xếp chương trình hàng ngày, còn có tương lai của huynh muội bốn người.
Sau khi mặc cả đáng ghét, cộng thêm mỗi người nhường nhịn nhau, cuối cùng quyết định Mặc Ngân và Mặc Khuynh Nhan giữ nguyên họ, còn Linh Diên và Mặc Uyên thì một đổi tên thành Long Nguyên, một đổi tên thành Long Thanh Ca.
Nói cách khác, sau khi Linh Diên trải qua hết biến cố này đến biến cố khác, tên cũng thay đổi hết cái này tới cái khác.
Cũng may lúc trước nàng không để trong lòng, tuy rằng cũng không thích cái tên cuối cùng lần này lắm nhưng đó chỉ là một cái tên, còn là tên ban đầu cha mẹ đặt cho bọn họ, khó nghe hơn nữa cũng phải khen hay.
Nhất là khi Long Diệc bảo nếu không thích thì định để bọn họ thống nhất bối phận và tên với những thế hệ sau của Long tộc, bọn họ lập tức giơ tay tỏ vẻ mình thích.
“Thích, sao lại không thích, con rất thích.”
Giỡn à, có cái tên quen thuộc lại độc đáo để gọi, tại sao phải trùng tên với những kẻ không quen biết.
Nàng chỉ cần nghĩ tới việc con cháu một gia tộc bất kể là nam hay nữ sau họ đều có một cái tên giống nhau thì mắt liền nổi lên hình nhang muỗi.
Tuy rằng đó là truyền thống của mỗi gia tộc, nhưng làm vậy quá khó để nhớ kỹ tên của từng người.
Trong vòng một tháng sau đó, bên phía Mặc tộc Linh Diên chỉ xuất hiện khi cần nàng ra mặt, những trường hợp lớn nhỏ thường ngày đều giao hết cho phụ tử ba người toàn quyền xử lý.
Chỉ trong vòng nửa tháng, sự thay đổi của Mặc tộc đều được mẹ con ba người bọn họ thu hết vào mắt.
Mắt thấy tạp chất của Mặc tộc càng ngày càng ít, chất lượng nước cũng theo sự thanh tẩy của bọn họ mà càng sạch sẽ hơn, trong lòng Mặc Tử Hoàng rất phức tạp, càng nghĩ nếu năm đó nàng có thể quyết đoán như vậy, có phải một nhà sáu người bọn họ không cần chia tách nhiều năm như vậy không?
Cuối cùng vào hai mươi ngày sau, tất cả những giờ dơ bẩn trong Mặc tộc vậy mà bị dọn sạch khỏi gia tộc.
Để quản lý Mặc tộc tốt hơn, Linh Diên đã tổ chức một cuộc họp đầy đủ các thành viên với thân phận thần nữ.
Khác với những lần trước là lần này còn mời những người dòng bên của gia tộc đang sống rải rác bên ngoài.
Theo lời của nàng chỉ cần trên đầu mọi người đều mang một dòng họ thì chính là người một nhà, nếu là người một nhà thì cũng có tư cách tham gia cạnh tranh.
Ngay khi tin tức được tung ra, trong ngoài Mặc tộc đều chấn động, cả hoàng tộc và những đại gia tộc khác cũng bị kinh động.
Tuy rằng bọn họ đã sớm biết thần nữ đời này không đơn giản, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng nàng lại to gan tới mức này, đến nỗi có thể thay đổi càn khôn và huyết mạch của Mặc tộc, thật sự khiến người ta không rét mà run.
Mùng tám tháng chạp, hôm nay là lễ hội laba, Mặc tộc tổ chức nghi thức tuyển chọn long trọng, ngoại trừ vị trí tộc trưởng của Mặc tộc ra còn có tất cả các bộ phận và chức vụ quan trọng khác.
Trên cơ bản Linh Diên đã tiến hành phân chia gia tộc theo chế độ quản lý một công ty.
Chẳng những xóa bỏ trưởng lão đường vô dụng nhất, còn tự mình bãi bỏ chức vị thần nữ và thần tư của mình, đồng thời tuyên bố từ nay về sau Mặc gia sẽ kế thừa theo luật kế thừa mới, sau này bất kể là nam hay nữ, kẻ mạnh là vua.
Chỉ cần ngươi có năng lực, chỉ cần ngươi có thể bộc lộ tài năng hơn đại đa số cao thủ, vậy ngươi liền có tư cách tiếp nhận chức vị này.
Hơn nữa lần tuyển chọn này không phải vĩnh viễn, sau này mỗi ba năm đều tiến hành một lần tuyển chọn, người có năng lực cứ tiếp tục nhậm chức, không có năng lực thì nên bị nhân tài mới xuất hiện kéo xuống.
Kể từ đó bất kể là ai cũng có cảm giác khủng hoảng, tiếp tục kiên trì như vậy toàn bộ bầu không khí Mặc tộc sẽ thay đổi.
Mặc tộc vô tri vô giác, cuộc sống ăn nằm chờ chết trong quá khứ, dưới sự nỗ lực của toàn bộ thành viên tứ phòng Mặc gia cuối cùng cũng đã xoay chuyển được điểm mấu chốt có thể thay đổi tứ phòng bọn họ và toàn bộ cuộc sống của Mặc tộc.
Lúc nghĩ tới tương lai như vậy đã không còn tuyệt vọng và bất đắc dĩ khi xưa, ngược lại có thêm khao khát và tươi mới.
Thử nghĩ xem trong gia tộc cực kỳ cạnh tranh như vậy, những người có tư cách ở lại sao lại không quý trọng, sao lại không cố gắng chứ?
Kết quả như vậy khiến Linh Diên vừa hài lòng vừa đắc ý.
Bởi vì cuối cùng nàng cũng có thể quang minh chính đại thoát khỏi thân phận khiến nàng chán ghét này rồi.