Nam nhân nhìn vào đôi mắt trong trẻo tựa như mặt nước mùa thu của nàng rồi long trọng nói:
- Vậy cả đời này,bản tọa sẽ ở bên giúp nàng kiếm tiền!
Vừa nói vừa nở nụ cười đầy mê hoặc giọng nói trầm ấm quyến rũ...tựa như chỉ là một câu trêu đùa bình thường, một câu nói chỉ mang ý nịnh bợ tiểu nha đầu trước mặt này mà thôi.
Nhưng khuôn mặt dưới lớp mặt nạ ấy lại hiển hiện một sự chân thành, nghiêm túc đến khó tả.
Tiếc là Bạch Đan Đan không thể nhìn thấy nét mặt thật đó của chàng.
Mà dù cho có tận mắt nhìn thấy chăng nữa thì nàng lúc này, có nằm mơ cũng không thể ngờ, nam nhân này thật sự đã ở bên nàng, cùng nàng kiếm tiền của tất cả những kẻ có thể kiếm được... và đi cùng nàng tới tận đỉnh cao của danh vọng.
Vậy nên, lúc này nàng chỉ nghĩ đơn giản là nam nhân đang nói đùa mình mà thôi nên cũng không quá để tâm.
Nàng quay qua lườm nam nhân một cái:
- Giấc mơ thật đẹp! Muốn hợp tác lâu dài với ta? Không đơn giản vậy đâu! Huyền khí mà ta làm ra đều là cực phẩm khó kiếm, mà lại càng ngày sẽ càng cao cấp hơn! Ta không sợ sẽ không tìm ra người để cùng hợp tác! Muốn tiếp tục hợp tác với ta lâu dài thì còn phải xem biểu hiện của ngươi trước đã.
Nam nhân khẽ cười, đưa mắt nhìn từ khuôn mặt nhỏ xinh xuống đến chiếc cổ trắng nõn nà của nàng.
- Nàng cứ yên tâm, bản tọa nhất định sẽ không để cho nàng phải thất vọng đâu.
- Vậy thì tốt! Bảy ngày sau, ta sẽ đợi xem sự thể hiện của ngài.
Bạch Đan Đan ngước mắt lên cười,nói:
- Được rồi, chuyện nói xong rồi, ngài có thể về rồi!
Nam nhân ngây người giây lát, rồi lắc đầu bật cười.
Tại sao trong mắt chú tiểu hồ li này, chàng lại đáng ghét tới vậy chứ? Không biết có bao nữ nhân xuất thân từ các tông môn danh tiếng đem lòng ngưỡng mộ, thầm thương trộm nhớ chàng, tìm mọi cách để tiếp cận chàng.
Vậy mà, chú tiểu hồ li này thì lại không thèm có chút để tâm gì tới chàng cả, lại còn ra sức đuổi chàng đi nữa chứ...
Nhưng, kì quái hơn là, trước thái độ thờ ơ đấy của nàng, chàng không hề cảm thấy khó chịu chút nào cả... ngược lại, còn mong muốn được gặp nàng, được tiếp xúc với nàng nhiều hơn....
- Nàng nỡ lòng vội vàng đuổi ta vậy sao? Qua cầu rút ván cũng không cần lộ liễu tới vậy chứ?
Bạch Đan Đan chớp chớp mắt, cười nói một cách đầy vô tội:
- Các chủ đại nhân, ngài sao lại nói vậy đước chứ? Ta là muốn các chủ giành nhiều thời gian hơn để mà chuẩn bị cho buổi đấu giá, tránh để hôm đó không có nhân vật lớn đến tham dự thì sẽ mất mặt lắm đấy!
Nam nhân cười thầm trong bụng, tiểu nha đầu này thật quá xem thường chàng rồi mà!
Chẳng qua cũng chỉ là tam phẩm huyền khí thôi mà! Thật không có ai mua thì đến lúc đó chàng sẽ tự vung tiền khiến cho nàng ý hài lòng mới thôi, việc đơn giản hơn cả lật bàn tay mà.
Nhưng, chất lượng của huyền khí mà nha đầu này luyện ra đều cao cấp vô cùng nên chắc chắn sẽ bán được giá cao.
Nam nhân nhìn nụ cười tươi tắn nơi bờ môi nàng, có chút động lòng, không tự chủ mà áp sát đến bên.
Bạch Đan Đan vẫn luôn đề cao cảnh giác, thấy nam nhân càng lúc càng tiến sát thì vội lùi lại phía sau.
Bàn tay vốn đã tiến rất sát đến bên má nàng, thì giờ khựng lại trong không trung.
Nam nhân có chút ngại ngùng,đứng dậy:
- Vậy được, bản tọa về đây! Ngày hội đấu giá hôm đó nàng nhớ phải đích thân tới dự đấy, tránh đến lúc lại nói bản tọa tham tiền của nàng!
- Ta tất nhiên sẽ đích thân tới! Ta vốn không có tin tưởng ngài!
Bạch Đan Đan thản nhiên đáp lại.
Nam nhân nhìn nàng thêm một chút:
- Vậy bản tọa về đây!
- Đi nhanh đi! Lẽ nào còn đợi ta tiễn?
Nam nhân nghe vậy, bước về phía cửa,khi đi ngang qua chỗ nàng bỗng vươn tay ra, kéo nàng vào lòng.
Trong nháy mắt, chàng đặt nụ hôn nhẹ nhàng lên chiếc má ửng hồng, mềm mại của Bạch Đan Đan, rồi cười nói:
- Không cần phải tiễn đâu, tiểu nha đầu!