Nam nhân thu tay lại,mỉm cười với Bạch Đan Đan.
- Trà nóng rồi!
Bạch Đan Đan không còn gì để nói, đành cầm lấy một chiếc li,rót lấy một lị trà đầy, đẩy về phía nam nhân.
- Đây, xin mời!
Ngữ khí có vẻ rất không tốt.
Nam nhân không nhận li trà, nhướn mày, nói:
- Sao? Đây chính là thái độ tiếp đãi khách của Tam tiểu thư sao? Nói chuyện không chút khách khí, người không biết lại tưởng chúng ta có thù đấy!
Ăn bao nhiêu là đậu phụ của nàng vậy, không phải là có thù rồi sao?
Bạch Đan Đan lườm hắn một cái dài,nhất là khi nhìn thấy khóe miệng hắn khẽ cong lên một chút, nàng thật chỉ muốn tặng hắn một cái bạt tai thôi.
Nhưng tên nam nhân hình như đã phát hiện ra ý đồ của nàng, ánh mắt mang đầy vẻ trêu đùa, dáng vẻ thì bình thản là vậy nhưng thần sự của hắn thì quan sát chặt chẽ khắp cả căn phòng... bất kì một hành động nhỏ nào của nàng thì cũng không thể qua mắt hắn được.
Bạch Đan Đan nghiến răng,nhắc nhở bản thân phải nhẫn nhịn.
Nàng nhìn chằm chằm vào mắt nam nhân, không vui vẻ mà rằng:
- Các chủ đại nhân, mời dùng trà!
Nam nhân vẫn không hề nhúc nhích.
Bạch Đan Đan càng thấy tức tối, hỏi:
- Lại làm sao?
- Mời người khác dùng trà, không phải là nên dùng hai tay bưng li trà đến trước mặt đối phương sao? Cứ đẩy tới đẩy lui li trà này thì thật là thất lễ mà! Vậy mà cũng là thiên kim tiểu thư của hầu phủ sao?.
Bạch Đan Đan cười lớn:
- Vậy sao? Ngại quá, xin lỗi, là tiểu nữ sai rồi, làm lại!
Nói rồi,cầm lấy li trà, ngón tay khẽ động, định hất li trà vào mặt nam nhân.
Nam nhân vốn đang bị nụ cười xinh xắn của nàng mê hoặc, nhưng khi Bạch Đan Đan khẽ có hành động khác lạ là chàng kịp thời ra tay.
Li trà trong tay Bạch Đan Đan vừa khẽ nghiêng nghiêng chút thì bàn tay nam nhân đã kịp giữ chặt lấy tay nàng.
Bàn tay với những ngón tay dài, thon, mạnh mẽ tựa chiếc gọng kìm, bao bọc lấy đôi tay nhỏ xinh, mềm mại của nàng....
Bạch Đan Đan muốn rút tay lại, nhưng giằng co mãi mà không rút được tay ra...
Nam nhân bật cười nhìn nàng, kéo mạnh thêm chút nữa,từng chút từng chút một kéo bàn tay nhỏ xinh cùng li trà đó về phía chàng....
Tiếp đó, dưới ánh nhìn đầy hung hãn của Bạch Đan Đan, chàng mỉm cười rồi kéo tay nàng, đưa cả li trà lên miệng, khẽ nhấp lấy một ngụm.
Như vô tình, lại như cố ý, đôi môi mỏng của chàng khẽ chạm lướt qua đầu ngón tay nàng,lưu lại chút ẩm ướt thoáng qua...
- Mùi vị không tồi!
Nam nhân cảm than một câu đầy ý vị.
- Ngươi!
Vừa được trả tự do, Bạch Đan Đan vội rút lại tay mình, rồi lau đi lau lại vào vạt áo.
Nam nhân cười mà nói:
- Sao vậy? Nước trà nóng quá khiến tay Tam tiểu thư bị bỏng ư? Nào để bản tọa xem cho! Vừa hay bản tọa có mang theo thuốc bôi vết thương bị bỏng, bản tọa giúp tam tiểu thư bôi chút nhé!
Bạch Đan Đan thấy nam nhân càng lúc càng quá đáng, nàng đã hết kiên nhẫn, để mạnh li trà xuống bàn.
- Được rồi! Trà cũng uống rồi, ra vẻ cũng ra vẻ đủ rồi, rốt cuộc nói hay không?
Nam nhân thấy bộ dạng tức tối của nàng thì thầm cười thích thú.
Nhưng hắn cũng biết, dù rằng trêu chọc chú tiểu hồ li là việc rất vui, nhưng tiểu hồ li, vốn nhiều thủ đoạn, giờ chẳng qua là có việc nhờ hắn nên mới chịu nhẫn nại như vậy.
Nếu mà ép nàng quá, khiến nàng không quản mọi việc mà cứ thế ra tay thì bản thân hắn đối phó cũng không dễ dàng.
Quan trọng hơn, chàng đến đây là để theo đuổi tiểu vương phi chứ không phải đến để chọc giận nàng.
Thế nên,đến giờ,cũng nên dừng lại rồi!