Nàng cũng không muốn tiếp tục ở trong cái nơi ghê tởm này nữa, đặt tách trà xuống bàn, đứng dậy!
- Nhị thúc, không còn sớm nữa, ta cần về nghỉ ngơi rồi! Nhưng vẫn còn một việc cần phiền nhị thúc đây!
Nói rồi lấy từ trong tay áo ra một sấp giấy viết rất nhiều hàng chữ nhỏ đặt xuống bàn.
Bạch Lưu Cảnh nhíu mày:
- Đây là gì?
- Đây là danh sách tài sản riêng của phụ thân ta cùng với của hồi môn của mẫu thân ta, mời nhị thúc xem qua.
- Ngươi có ý gì?
Bạch Lưu Cảnh nét mặt biến sắc.
Bạch Đan Đan mỉm cười:
- Nhị thúc, những năm qua ta còn ít tuổi, ngài vẫn luôn thay ta quản lí sản nghiệp mà phụ thân, phụ mẫu để lại cho ta. Ta thật sự thấy ngại quá vì cứ bắt nhị thúc hao tâm tổn ý như vậy, nhưng phiền thúc mãi sao được? Giờ ta cũng lớn rồi, mà vẫn để nhị thúc phải vất vả như vậy, để người ngoài biết được thì sẽ mắng ta là kẻ bất hiếu...!
- Ngươi....
Ông ta chưa bao giờ nghĩ tới, hôm nay Bạch Đan Đan đến đây là sớm đã có chuẩn bị, ngay cả danh sách sản nghiệp cũng đã liệt kê rõ ràng như này chỉ để đợi thời cơ đến để đòi lại.
Thật đúng là dẫn sói vào nhà mà!
Hơn nữa, lời Bạch Đan Đan nói dễ nghe là vậy nhưng hàm ý sâu xa, ngầm chỉ trích ông ta bắt nạt cháu gái nhỏ tuổi mà chiếm đoạt sản nghiệp của đại ca ông ta để lại.
Nếu ông ta không trả lại thì nàng hẳn sẽ không để yên?
Bạch Lưu Cảnh phải cố gắng lắm mới đè nén được nộ khí trong lòng:
- Đan Đan à,ý của con ta đã hiểu. Nhưng việc chuyển giao sản nghiệp không phải chuyện chốc chuyện lát, trước tiên còn phải tính toán tiền vốn tiền liếng rồi lại kiểm kê hàng hóa...rồi thì mới có thể giao lại toàn bộ cho con được. Con nói xem thế có đúng không?
Ông ta nghĩ rất nhanh, trước tiên cần kéo dài thời gian, vỗ về con nha đầu này đã rồi tính kế lâu dài.
Phản chăng nó cũng chỉ là một tiểu nha đầu chưa từng trải... mà việc quản lí sản nghiệp đâu phải chuyện đơn giản, nó chắc chắn sẽ không hiểu. Đến khi đó chuyển hết tiền bạc, hàng hóa đi, trả cho nó cái vỏ không thì nó cũng hết cách.
Bạch Đan Đan sớm biết ông ta sẽ nói vậy, chỉ cười chứ không phản bác.
- Đã vậy, cửa tiệm, trang trại gì gì đó tạm thời để đó, nhưng những thứ vàng bạc, châu báu và huyền khí ta liệt kê trên đây hạn cho nhị thúc trong ba ngày phải mang đến biệt viên cho ta!
- Cái này....con đừng vội vàng vậy, vàng bạc châu báu thì cũng phải mất thời gian kiểm kê mà!
Bạch Đan Đan cười đáp lại:
- Nhị thúc,quên mất không nói cho thúc biết,những đồ mà ta liệt kê ra đây đều là người trong cung ban tặng... Qua mấy hôm nữa ta sẽ vào cung, chả may Thái hậu hỏi đến, ta mà làm mất những món này thì sẽ là đại tội! Nhị thúc không phải định hại ta đấy chứ?
Bạch Lưu Cảnh ngây người....mãi không thể hoàn thần...
Tự ý chiếm đoạt đồ ngự ban chắc chắn sẽ bị Hoàng thượng trách tội, xem ra chỗ này chỉ còn cách hoàn trả cho con nha đầu này thôi.
Nhưng đồ mà Bạch Lưu Phong để lại, cái nào là đồ ngự ban, cái nào không phải, ông ta sao mà biết được? Thế nên chỉ có thểnghe theo lời Bạch Đan Đan mà thôi.
Nếu Bạch Đan Đan nói tất cả đều là đồ ngự ban thì ông ta cũng chả biết đúng sai thế nào cả...
Nhưng nếu cố tình bớt lại món gì đó mà chả may đó lại chính là đồ ngự ban thì chả phải lại bị con nha đầu này nắm thóp sao?
Nhưng điên nhất là những thứ mà Bạch Đan Đan liệt kê ra lại chính là những món đồ tốt nhất, giá trị liên thành nhất... nếu bắt ông ta phải nôn ra hết thì thật là quá đau luôn....
Bạch Lưu Cảnh miễn cưỡng nở nụ cười:
- Được, nhị thúc sẽ cố gắng tìm hết ra để mang sang cho con!
- Vậy đa tạ nhị thúc!
Mục đích đã đạt được, Bạch Đan Đan phủi phủi tay, chả thèm để ý ánh mắt như đang muốn phun lửa của Bạch Lưu Cảnh mà quay người bước ra về.....