Bạch Đan Đan chả chút để tâm tới ánh mắt như muốn giết người của Bạch Nhu Kì,quay sang phía Bạch Lưu Cảnh:
- Nhị thúc, ta đã nói việc nhị tỉ bị đánh không liên quan gì tới ta rồi mà lại. Giờ tỉ ý cũng đã thừa nhận rồi, vậy không còn việc gì nữa chứ?
Bạch Lưu Cảnh còn có thề nói gì?
Ông ta không biết, Bạch Đan Đan có thật sự đã phát hiện ra kho báu của Bạch Lưu Phong để lại hay chưa... lại sợ nàng phát giác ra điều gì nên đành giả vờ như không hay biết gì, chỉ mong có thể lấp liếm cái chuyện mà Bạch Nhược Tâm đã nói lộ ra thôi...
- Đan Đan à, việc này đều là do nhị thúc không tốt. Nhưng việc con bí mật hẹn gặp với nam nhân lạ mặt kia thì cũng là việc không tốt. Con dù sao cũng là một ngự phong quận chúa, việc này mà để lộ ra ngoài thì đến cả Hoàng thượng cũng sẽ bị mang tiếng không hay! Nói không trừng còn có thể tước mất phong hiệu của con ý chứ!
Bạch Đan Đan nhếch miệng cười.
Định lôi Hoàng đế ra để hù dọa nàng á? Vị nhị thúc này của nàng quả là có tầm mắt hạn hẹp...
Kiếp trước, đến ngay cả Thành chủ của cả Nam Thiên Thành, đứng trước mặt nàng đều phải hạ mình một bậc, huống hồ Nam Việt quốc chỉ là một nước nhỏ dưới trướng Nam Thiên Thành?!
Cái gọi là Hoàng đế,nàng thật còn chả có chút để tâm!
Nàng thản nhiên đáp lại:
- Đa tạ nhị thúc đã nhắc nhở! Các vị đã nói không cần tìm đồ gì thì ta cũng sẽ không chuyển ra khỏi biệt viên nữa vậy! Biệt viên là nơi mà ta sinh sống từ nhỏ, nếu như chuyển đi nơi khác, ta ở không quen thì rất có khả năng sẽ nói sai điều gì gì đó, lại còn có thể lén quay về nữa.... Chả may bị người ta hiểu nhầm, cho rằng nhị thúc ngược đãi ta, vậy thì thật không hay!!
Bạch Lưu Cảnh nghe vậy, tức giận, mặt đỏ phừng phừng...
Con tiểu nha đầu này thật sự đã thay đổi rồi....
Nếu là lúc trước, chỉ cần nghe thấy lời hù dọa như vậy là đã hoảng hốt mà làm theo ý của ông ta rồi.
Còn hiện tại, nha đầu thối này đã nhìn thấu hết ý đồ của ông ta... hơn nữa còn ngầm ý hăm dọa lại...
Nếu bản thân ông ta mà còn cố tình bắt nàng dời đến trang trại ở thì rất có thể Bạch Đan Đan sẽ đi khắp nơi rêu rao làm xấu mặt Bạch phủ.
Chả may mà truyền tới tai Hoàng thượng thì....
Bạch Lưu Cảnh nghiến răng:
- Được! Con giờ lớn rồi, đủ lông đủ cánh rồi, nhị thúc cũng quản không nổi con nữa! Con đã quyết không đi nơi khác để tránh những tin đồn không hay này, thì sau này nhỡ có việc gì xảy ra thì cũng không thể oán trách nhị thúc được đâu đấy!
Bạch Lưu Cảnh cười haha mà rằng:
- Điều đấy ta không cần thúc phải phiền lòng, bởi dù sao ta cũng có hôn ước với thái tử điện hạ rồi,biết đâu...gả vào cung rồi thành thái tử phi thì sao?
Vừa dứt lời,Bạch Nhu Kỳ đã hét lớn:
- Ngươi mơ đẹp ghê! Loại như ngươi... mà còn muốn làm thái tử phi á?
Bạch Đan Đan thản nhiên đáp lại:
- Ta tại sao lại không được? Phụ thân ta đường đường là một đệ nhất cao thủ trong lịch sử Nam Việt quốc này, còn ta lại là một quận chúa do đích thân Hoàng thượng sắc phong! Ngay khi ta còn nhỏ, Hoàng thượng đã chỉ hôn cho ta và thái tử! Nếu như ta không thể làm thái tử phi, thì ai có thể? Lẽ nào là nhị tỉ???
- Ngươi! Ngươi đừng tưởng giờ vẫn như khi xưa! Hiện tại Hầu gia là phụ thân của ta! Vả lại, ngươi tưởng rằng, Hoàng thượng sẽ để cho Thái tử lấy một phế nhân về làm thái tử phi sao? Thái tử là một thiên tài ngũ phẩm Thiên võ, thì chắc chắn sẽ chọn lấy một nữ nhân có thiên võ không tồi về làm chính thất mới xứng! Một phế nhân như ngươi.... cả đời này cũng đừng mong có ngày ngóc đầu dậy!
- Xem ta.... nhị tỉ.... rất là thèm khát cái vị trí Thái tử phi mà!!!
- Hừ! Tất nhiên là ngoài ta ra thì còn ai xứng với Thái tử??
- Nhu Kì!
Bạch Lưu Cảnh lớn tiếng ngăn ả lại.
- Đừng nói nữa!
Bạch Nhu Kì giờ mới phát giác, bản thân bị Bạch Đan Đan chọc ngoáy vài câu mà đã vô ý để lộ ra suy nghĩ thật của mình...
Câu nói này mà chả may bị ai nghe thấy, đến tai Hoàng thượng hoặc ai đó trong cung thì sẽ bị khép vào tội đại nghịch bất đạo...
Ả vội im bặt lại... cắn chặt môi.... quay qua lườm Bạch Đan Đan một tràng dài....
Bạch Đan Đan giờ càng thêm khẳng định, hai mẹ con Bạch Nhu Kì ám hại cố chủ chính là bởi ngôi vị Thái tử phi kia....