Dung Mị nhìn bóng đêm mênh mang, lại nhìn Dạ Mặc Thần ngã vào trước người nàng. Bỏ đi, cứu người trước rồi nói. Dung Mị trực tiếp chặn ngang bế hắn vào phòng, tư thế ôm, công, chúa!
Minh Vương điện hạ đen mặt: "...." Cũng may là không có ai nhìn thấy...
Dung Mị để hắn xuống giường, cầm tay bắt mạch, "Hửm?" Linh khí trong người đúng là có chút rối loạn nhưng cách chết còn xa lắm, Dạ Nhất lại bày trò gì nữa đây. Lúc này, nàng bỗng cảm nhận được tầm mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào mình.
"Ngươi không có ngất xỉu?"
"...Vừa tỉnh." Tuyệt đối không thể thừa nhận hắn giả bệnh, đặc biệt là sau màn ôm công chúa khi nãy!
Dung Mị: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao ngươi lại bị thương? Hoàng thượng vì sao phải bắt ngươi?" Trong ấn tượng của nàng, Dạ Mặc Thần cường thế không ai bì nổi, dù là Đông Nguyệt Hoàng thì hắn cũng không nể mặt, thế nhưng có người làm hắn bị thương?
Bị thương!? Minh Vương điện hạ khụ khụ khụ, kịch liệt ho khan.
Dung Mị vội vã bưng một ly nước, nhẹ nhàng vỗ sau lưng hắn: "Sao vậy? Thật khó chịu sao?"
Dạ Mặc Thần có chút ngây người, thiếu nữ nguyên bản vô tâm vô phổi sao đột nhiên lại ôn nhu như vậy? Đã quen nàng giương nanh múa vuốt, thế này xác thật là có chút mới lạ, có điều, hắn thích.
Dung Mị: "Ngươi còn chưa trả lời ta."
Dạ Mặc Thần rầu rĩ nói: "Còn không phải vì ngươi sao..."
Dung Mị cảm thấy não của nàng có chút không đủ dùng, hắn đi đánh nhau thì liên quan gì tới nàng nha? Ăn vạ nàng chưa tính, còn vô cớ đổ thừa nàng, Dung Mị cố ý xụ mặt:
"Vết thương của ngươi không nặng, đi tìm ngự y là được. Nơi này là Thánh Viện, đây lại là ký túc xá nữ sinh, ngươi không thể ở đây! Ta lập tức đi kêu Dạ Nhất đưa ngươi về."
Dạ Mặc Thần mím môi không nói, ủy khuất nhìn nàng.
Dung Mị: "...." Trên đời làm sao lại có nam nhân đẹp như vậy chứ? Gương mặt như điêu khắc, trắng nõn không tì vết, đôi mắt như ngôi sao sáng nhất trời đêm. Hiện tại đôi mắt này chính đang lấp lánh trông mong nhìn nàng... Dung Mị đỡ trán.
Nàng nghiêm trọng hoài nghi Minh Vương điện hạ đang dùng mỹ nam kế với mình! Thật là... khó đỡ.
"Dừng dừng dừng! Thua ngươi rồi đó, muốn làm gì thì làm đi."
Lúc này, âm thanh của Tiểu Mạch vang lên phía bên ngoài.
"Tiểu thư, tiểu thư---"
Dung Mị: "!!!" Sao nàng lại quên mất, đây là phòng chung aaa! Tuy là Diệp Ý và Phụng Chi đều tránh mặt nàng dọn đi, nhưng vẫn còn Tiểu Mạch!
Minh Vương điện hạ cực kỳ không vui, ánh mắt lạnh băng bắn về phía cửa!
Tiểu Mạch đáng thương, tuy là thời gian gần đây ngày càng dũng cảm, nhưng đối mặt Dạ Mặc Thần thì cứ như chuột thấy mèo vậy. Tiểu Mạch ôm miệng, im bặc.
Dung Mị nghe được động tĩnh, muốn ra ngoài nhìn xem. Minh Vương điện hạ nhíu mày bắt lấy tay nàng, "Đừng đi."
Dung Mị quay đầu liền thấy Dạ Mặc Thần một bộ tiểu tức phụ bị vứt bỏ, u oán trừng nàng. Thật đáng yêu a~~
Nội tâm Dung Mị tức khắc mềm mại rối tinh rối mù. Trước đây Dạ Mặc Thần luôn là kiêu ngạo, duy ngã độc tôn, bây giờ đột nhiên chuyển biến °, hiệu quả thấy rõ. Nàng nhẹ giọng trấn an: "Ta ra ngoài nói chuyện một chút, tránh để nàng nhảy dựng lên, không phải nói cần giữ bí mật chuyện ngươi ở đây sao? Yên tâm, đây là phòng ta, ta còn có thể đi đâu?"
Nói xong, Dung Mị liền cắm đầu chạy ra cửa.
Tiểu Mạch nhìn Dung Mị, khóc không ra nước mắt: "Tiểu... Tiểu thư, Minh Vương hắn... hắn..." Vừa nói, vừa lén lút chỉ vào trong phòng.
Dung Mị: "Ai nha, đừng quan tâm hắn. Lúc nãy ngươi vội vàng rốt cuộc là có chuyện gì?"
Tiểu Mạch chợt nhớ ra mục đích mình đến đây: "Đúng rồi! Tiểu thư, thực lực và dung mạo của ngươi bại lộ, một đám tân sinh đều mơ ước ngươi, kết quả bọn họ trực tiếp viết thư về nhà bảo người nhà đem sính lễ tới Dung phủ hỏi cưới rồi!"
"Hơn nữa, năm mươi dặm ngoài thành còn có rất nhiều xe ngựa và hòm đỏ dán chữ hỉ, trận thế lớn thật sự!"
Dung Mị khoé mắt giật giật, thật là chuyện này chưa xong thì chuyện khác đã tới, không cho nàng nghỉ mệt a. Vừa từ hôn một cái Dạ Mặc Thành, giờ còn xuất hiện Lý Mặc Thành, Trương Mặc Thành, Dung Mị kiểu: "...."
Đúng lúc này!
"Mị Nhi, Mị Nhi---" Mục Thiếu Trì chạy như bay lại đây.
"Hu oa, Mị Nhi, nhân gia cảm thấy tổn thương, cầu an ủi~"
"Lại làm sao nữa!"
Mục Thiếu Trì: "Ta còn không phải nghe tin đám người kia muốn đi cầu hôn ngươi cho nên cũng viết một bức thư về nhà, kết quả đoàn người vừa đến dặm ngoài thành đã bị chặn lại..."
Dung Mị: "...." Thiếu niên, ngươi góp vui cái gì nữa vậy, ngại nàng chưa đủ phiền sao? Có điều, chặn lại?
Tiểu Mạch: "Tiểu thư, ta còn chưa nói xong. Tất cả các đoàn cầu hôn từ trong thành đến ngoài thành đều bị phá hủy ngã trên mặt đất, giống như bị đánh cướp vậy."
Dung Mị: "!??"
Tiểu Mạch cảm thán: "Rốt cuộc là vị anh hùng hảo hán nào làm việc tốt không lưu danh a..."
Mục Thiếu Trì khinh bỉ: "Ta phi! Cái gì mà anh hùng, ngoài tên Dạ Mặc Thần mặt lạnh vô lý ngang ngược kia còn ai dám phá đám bổn thiếu chủ!"
Tiểu Mạch kinh hô: "Người ngươi nói là Minh Vương hả?"
Mục Thiếu Trì: "Hừ, không hắn thì còn ai! Trên đời này còn có người dám cùng tên với tôn sát thần đó sao?"
"Ta mặc kệ, hôm nay thật quá đau lòng, Mị Nhi phải bồi thường cho ta mới được. Hay là ngươi trực tiếp gả cho ta luôn..."
"Suỵt!" Tiểu Mạch bịt miệng hắn lại, thiếu niên này sao cứ thích tìm chết vậy, Minh Vương điện hạ trong miệng ngài hiện tại đang ở trong phòng đó!
Tiểu Mạch lo lắng hùng thiếu niên này lại nói ra cái gì kinh thiên động địa nữa, lập tức kéo hắn rời đi. Dung Mị thì cười tủm tỉm bước vào phòng, đóng cửa, khoá trái. Hừ, Dạ Tiểu Cửu khẩu thị tâm phi, còn bày đặt đi chém sính lễ nhà người ta, thật là... Quá đáng yêu!
Dung Mị đứng trước giường nhìn Dạ Mặc Thần: "Chuyện hôm nay..."
Minh Vương điện hạ không biết là thẹn hay là giận hay là tức hộc máu, "Không được nói!"
Dung Mị: "A?"
Dạ Mặc Thần nhìn qua thực hung dữ: "Một chữ cũng không được đề cập!"
Xách kiếm đi chém sính lễ gì đó... Sảng thì sảng thật, nhưng hiện tại nhớ lại quá thẹn thùng, này có khác nào rêu rao cho toàn bộ thế giới biết hắn thích nàng? Vậy nàng có phải cũng đã biết?
Aaaa!!! Dạ Tiểu Cửu ở trong lòng ôm gối lăn quan lộn lại, xấu hổ, xấu hổ.