"Thái hậu nương nương, có chuyện lớn rồi!"
Vân thái hậu điềm tĩnh hớp một ngụm trà, nàng chưa nói chuyện, Đông Nguyệt Hoàng ngồi gần đó đã nhíu mày lên tiếng: "Chuyện gì, sao lại vội vội vàng vàng thế kia?"
Thị vệ: "Bẩm hoàng thượng, thái hậu, chuyện là Dung Mị cô nương ở Thánh Viện không những để lộ dung nhan mà còn để lộ thực lực, mọi người đều đang bàn tán về nàng, hơn nữa còn suy đoán ngươi dọn dẹp thú triều là nàng..."
Vân thái hậu: "Thế thì có gì không tốt?"
"Ách, nương nương, Dung Mị cô nương bây giờ chính là nữ thần chạm tay là bỏng, người ái mộ nàng nhiều không kể hết."
Vân thái hậu đắc ý: "Đó là đương nhiên!" Còn không xem là tiểu tức phụ nhà ai.
Thị vệ căng da đầu lấy ra một quyển sổ: "Cái này là danh sách các quan lại, thế gia đang tiến đến Dung phủ hạ sính lễ cầu hôn..."
Vân thái hậu: "... Cầu gì cơ? Cầu hôn ai?"
Đông Nguyệt Hoàng liếc nàng một cái: "Còn có thể là ai, Dung Mị đó. Nàng tốt như vậy, có người theo đuổi không phải bình thường sao? Đây là chuyện vui mà."
"Không thể được!!" Vân thái hậu đột nhiên bật dậy quát. Đừng nói là thị vệ, ngay cả hoàng đế cũng bị nàng bất thình lình làm cho ngây người. Vân thái hậu tức giận đến mức chụp đầu của con trai nàng một phát:
"Vui cái sợi len! Người khác đều hạ sính, Mặc Thần nhà ta phải làm sao!"
Đông Nguyệt Hoàng bị chụp ngốc: "Mẫu hậu, ta nói gì sai? Chuyện này liên quan gì đến... Từ từ! Dung Mị chính là cô nương khi đó? Mặc Thần thích nàng sao?"
Vân thái hậu: "Còn phải nói, thích chắc chắn là thích, nhưng tính tình của hắn, aizz... giờ thì hay rồi, đều bị người ta giành tới cửa, đáng đời lắm!"
"Sao có thể như vậy được!" Đông Nguyệt Hoàng: "Hay là trẫm trực tiếp viết thánh chỉ ban hôn!"
Vân thái hậu buồn bã lắc đầu: "Không được."
Đông Nguyệt Hoàng: "Sao vậy? Không phải hắn thích nàng sao?"
Vân thái hậu thở dài: "Ngươi quên mất bên còn lại, Mị Nhi nàng... Không có thích Mặc Thần nhiều lắm." Mặc dù không có ra khỏi cung, nhưng đừng quên Lương ma ma chính là người của thái hậu, mỗi chi tiết đều bẩm báo rõ ràng.
Đông Nguyệt Hoàng trầm mặc, nếu là trước đây, hắn nhất định sẽ cười nhạo tiểu tử thúi kia một phen, vui sướng trên nỗi đau của người khác, chỉ là hiện tại, nước đã lên tới mông luôn rồi, cười không nổi a. Hắn vô cùng rõ ràng, người thích nhiều hơn ở thế hạ phong, người thích ít hơn muốn làm gì thì làm.
Đây, là định luật tình yêu.
"Hửm?" Trong đầu Vân thái hậu bỗng nhiên hiện ra một chủ ý tuyệt diệu.
Nàng nhếch môi cười lạnh: "Đi, kêu Lương ma ma tiến cung, bảo nàng đem quyển sổ này về ném vào mặt tiểu tử kia, cho hắn thấy chính mình có bao nhiêu tình địch!"
Minh Vương phủ.
"Ta xem ai dám hạ sính!" Minh Vương điện hạ quả nhiên giận tạc nứt! Mới có nửa tháng không gặp nha đầu kia đã rước nhiều đào hoa như vậy, còn trực tiếp đi đến nhà cầu hôn? Nằm mơ sao!
Lương ma ma âm thầm phun tào, bọn họ đều xếp thành hàng đi rồi, ngài còn hỏi có dám không.
"Vương gia, bọn họ còn không biết quan hệ của ngài với Mị cô nương đâu..."
Dạ Mặc Thần: "...."
Hôm nay, kinh thành giặc cướp hoành hành. Hơn chục nhóm người mang sính lễ không hiểu vì sao đều bị chặn đường, toàn bộ lễ vật đều bị chém đôi, người ngã ngựa đổ. Chuyện tình là bọn họ còn không biết vì sao lại như vậy...
Minh Vương điện hạ ngạo kiều nâng cằm, chút chuyện nhỏ này có thể làm khó được hắn?
Dạ Nhất trong vai tướng cướp yên lặng rơi lệ, đường đường vương gia thế mà lại rơi xuống nông nỗi này, không còn gì để nói... Cái gì mà băng lãnh vô tình, giết người như ma, ở trước mặt Mị cô nương đều là gió thổi mây bay.
"Vương gia, các đoàn trong kinh thành đều đã giải quyết xong, có điều vẫn còn Mục gia trong tam đại gia tộc cũng đang trên đường vào kinh, còn đang cách ngoại ô dặm, có Lịch lão trấn giữ. Hay là chúng ta phái cao thủ Nguyên Anh cảnh qua đó?"
Mục gia? Mục Thiếu Trì? Cũng thật biết nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng! Nhớ tới Mục Thiếu Trì và Dung Mị bộ dáng thân thiết, nàng còn gọi tên hắn ta nữa chứ, Minh Vương điện hạ lập tức phóng khí lạnh:
"Không cần! Bổn vương đích thân qua đó!"
Ngoại ô dặm.
Oành--- Ầm ầm ầm---
"Khụ... Minh Vương điện hạ thế này là muốn làm gì! Nửa đường chặn chúng ta, còn kêu đánh kêu giết là có ý gì? Chúng ta đi cầu hôn thì liên quan gì tới ngài?" Lịch lão ôm ngực lùi ra sau, nam nhân này thật sự mới tuổi? Thực lực thật kinh khủng!
Dạ Mặc Thần: "Về nói cho tiểu tử họ Mục kia, nàng, là của ta!"
Hiện tại Dạ Mặc Thần ở trước mặt người khác thừa nhận đã không hề thấy ngượng ngùng, dù sao chỉ cần có mắt liền biết hắn thích Dung Mị. Nhưng lúc đối mặt với chính chủ... vẫn là bỏ đi.
Lịch lão: "!!!" 'Nàng' là chỉ Dung Mị cô nương? Trời ạ! Sao không nghe nói hai người họ có quan hệ? Tình địch ghê gớm thế này, thiếu chủ tranh bằng niềm tin à!?
Minh Vương điện hạ tới mau, đi cũng mau. Nói thật, thân mình hắn đã có chút không xong, dù sao Lịch lão cũng không phải nhân vật tầm thường. Dạ Mặc Thần hít sâu một hơi, bỗng nhiên trong đầu có một đạo linh quang vụt qua.
"Hình như... Y thuật của nàng rất tốt?"
Dạ Nhất: "Đúng vậy, lần đầu gặp mặt là Mị cô nương đã cứu ngài mà."
Dạ Mặc Thần: "Vậy quá tốt. Tới, đánh ta một chưởng!"
"Khụ khụ khụ!!!" Dạ Nhất kịch liệt ho khan, vương gia, thì ra ngươi chính là loại người này a... Liêm sỉ, liêm sỉ đâu!!
------------------------------------
"Cốc cốc cốc cốc---"
Dung Mị nhíu mày, buổi tối còn có ai đến tìm nàng? Dung Mị mở cửa thì nhìn thấy Dạ Nhất, hình như còn đang đỡ ai đó?
Dung Mị: "Có chuyện gì vậy? Sao ngươi lại ở đây?"
Dạ Nhất không nói hai lời, đem Dạ Mặc Thần đẩy về phía Dung Mị. Nàng còn chưa phản ứng lại thì trong lòng ngực đã nhiều thêm một vị điện hạ hôn mê bất tỉnh.
Dung Mị: "???!!"
Dạ Nhất: "Mị cô nương mau cứu vương gia nhà ta đi! Hắn sắp chết tới nơi rồi! Hắn vì ngươi nên mới bị thương, ngươi không thể thấy chết không cứu nha!"
Mỗ vương gia 'sắp chết': "...."
Dạ Nhất đáng thương khẩn cầu: "Còn nữa, không được trả về nha! Sáng mai hoàng thượng biết tin tức nhất định sẽ không tha cho vương gia. Có thể để hắn trốn ở chỗ của ngươi không?"
Dung Mị định nói cái gì, nhưng mà trước mắt nào còn bóng dáng Dạ Nhất? Hắn chạy còn nhanh hơn thỏ.
"...." Mị cô nương hỗn độn trong gió, đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, vừa mới đẩy Dạ Mặc Phong cho Phượng Miên Miên thì đã phải nhận một cái của nợ, ta khổ quá mà.